Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2018

Thơ tình còn mãi 254

CHIẾC LÁ CÒN RƠI
Thương chiếc lá vàng từ độ
Rơi rơi về một phương buồn
Hàng cây cong mình vội nhớ
Những chiều xa vắng tình buông
Con đường em về ngập lối
Đôi môi cháy tuổi hẹn hò
Mon men đôi chân nào vội?
Ân ái bao mùa ai cho?
Lá bay về vùng kí ức
Run trang nhật kí không lời
Lòng sôi dâng lên rạo rực
Mấy ai ngồi nhặt tình rơi?
Dày vò chen dòng hư ảo
Áo trắng ngày ấy xa xôi
Dung dị chân ướt chân ráo
Tiễn mùa về với chân trời
Lá rơi đo chiều dài nhớ
Một mai não nuột đeo về
Hương xưa tan vào muôn thuở
Bóng tình dằng dặc hồn quê
Sưu tầm.
 vntst20183786_500
HƠI ẤM NGƯỜI TÌNH
Anh là tia nắng ấm
Mỗi khi nắm tay nhau.
Cảm xúc dâng ngọt ngào
Chưa lúc nào tan biến
Có phải trời xui khiến
Anh xuất hiện ta yêu
Bao mơ ước chắt chiu
Với thật nhiều hy vọng
Mây trời cao lồng lộng
Giữa khoảng rộng bao la
Tim của anh là nhà
Em mượt mà hơi thở
Lần đầu tiên bở ngỡ
Anh vội mở vòng tay
Cảm giác thật mê say.
Nhớ thương hoài năm tháng
Em mong trời mau sáng
Được gặp lại anh yêu
Trao môi hôn sớm chiều
Với bao điều chia sẻ
Được bên anh vui vẻ
Em luôn hé nụ cười
Xinh như đoá hoa tươi
Giữa biển người hạnh phúc
Sưu tầm.

NGƯỜI ƠI ...
Người ơi đông đã về rồi
Mình ta lẻ bóng tim côi não nề
Ngoài trời gió bắc thổi về
Mưa rơi nặng hạt nhớ về người xa
Người ơi người có thương ta
Một mình đơn chiếc hỏi là sao đây
Thương ta xin hãy về ngay ...
Cùng ta qua khỏi đêm ngày cô đơn
Sưu tầm.
 vntst20183756_500
TIẾC LÀ
Tiếc là em đã lấy chồng
Ta nào tìm được diêu bông bao giờ?
Mấy mùa sen nở ngây ngô?
Con đường gãy khúc giấc mơ , mơ hồ
Tiếc là sóng gió đẩy xô
Ngày ngày vun vén đắp bờ tri âm
Ta gieo mong hạt nẩy mầm
Hoa đồng cỏ nội âm thầm đưa hương
Tiếc là tình mỏng như sương
Mong manh cái thuở trộm thương dáng chiều
Từ trong sâu thẳm cô liêu
Lối đi bé dại sợ diều đứt dây
Tiếc là tình vỡ xa bay
Nghìn đêm lẻ một đắng cay gặt đầy
Bây giờ về lại lối này
Dấu chân năm tháng buồn day dứt lòng
Tiếc là trời đã lập đông
Con dơi đập cánh bay vòng nơi đâu?
Sang ngang không nói một câu
Nghìn năm sau , nghìn năm sau...úa tàn
Tiếc là con bướm màu vàng
Trái mù u rụng về ngang cuộc đời
Ngẫm cười phận bạc như vôi
Mây hờn gió dỗi nửa đời khóc than
Sưu tầm.

BUÔNG LƠI
Hoa vẫn nở bên đời lặng lẽ
Trước thềm sân gió nhẹ đưa hương
Tình yêu mọc giữa đời thường
Bến bờ hạnh phúc còn vương vấn lòng
Tình bén gió bềnh bồng ru nắng
Em một thời má phấn môi hồng
Vai ngoan êm dịu đôi dòng
Thương ngày bé dại ai trông mong chờ?
Em cứ mãi đòi thơ tình đến
Trái mùa xuân về bến yêu thương
Ngập tràn dư vị tư tương
Mai kia mốt nọ về nương áo người
Trong nháy mắt nụ cười trong trẻo
Mong ai đừng bóp méo sợi tơ
Giấc mơ níu áo giấc mơ
Hồn xanh tươi mát vô bờ đấy em!
Sưu tầm.
 vntst20184225_500
ĐÊM BUỒN.....
Đêm buồn lặng lẻ tắm sương mơ
Trăng khuyết còn đây vẫn đợi chờ
Vắt vẻo cành tre ru tiếng gió
Đu đưa khóm liễu vọng lời thơ
Hành trang gánh trọn trời ân ái
Kỷ niệm phơi bày đất thẩn thờ
Cứ mãi yêu người yêu vạn thuở
Mà thường chỉ gặp ở trong mơ
Sưu tầm.

VỢT NẮNG ĐÔNG
Em vợt nắng mùa đông đi qua ngõ
Phất phơ tà váy đỏ nhẹ tung bay
Con đường hoa giờ lá úa rụng dày
Chân run rảy bàn tay thèm hơi ấm
Trời thả gió trời mong hàn rét đậm
Để em buồn gặm nhấm tủi sầu bi
Đợi người ta tàn phai lỡ xuân thì
Về anh nhé về đi đừng xa mãi
Em nhắn nhủ lời thì thầm êm ái
Mong người dưng trở lại thắp lửa hồng
Bàn tay xoè sưởi ấm khúc tình đông
Nuôi hy vọng cùng  vun trồng hạnh phúc.
Sưu tầm.
vntst20184214_500
MÙA ĐÔNG NHỚ NGƯỜI
Đông giá lạnh cây cành trụi lá
Theo gió mùa vội vã xuyến xao
Sương đêm giăng phủ nghẹn ngào
Chạnh lòng cô lẻ tình nao nỗi buồn
Bao cảm xúc trào tuôn buốt lạnh
Tuyết trắng ngần kiêu hãnh khẽ rơi
Trái tim thổn thức rối bời
Nghe sao tê dại người ơi đợi chờ
Đêm dần xuống tình thơ hòa quyện
Gửi đến chàng lưu luyến nhớ thương
Đông xa cách biệt đoạn đường
Vòng tay ôm lấy vấn vương trong lòng
Nhiều mơ ước chờ mong tâm sự
Nỗi nhớ anh cố giữ từng đêm
Mưa rơi tí tách bên thềm
Đông về giá rét lòng thêm bồi hồi
Ôm nỗi nhớ đơn côi biền biệt
Bên lửa hồng da diết khác khao
Nụ hôn ân ái ngọt ngào
Nồng nàn say đắm tình trao mặn mà.
Sưu tầm.

LẠ LÙNG...
Lạ lùng...sao em yêu anh
Cho bao đêm dài lẻ bóng ?
Lời ru xa vời đồng vọng
Từ trái tim đã khô cằn...
Em vẫn như là mùa xuân
Thôi đừng để sầu lên mắt
- Thôi đừng yêu, thôi đừng nhắc
Thôi đừng nhớ, thôi đừng quên..!
Lạ lùng...sao anh yêu em
Cho đêm mưa dài đến thế ?
Tuổi xanh có còn đâu nữa,
Còn chăng một chút dại khờ...
Em là ai , hay là thơ
Lạ lùng đau...lạ lùng nhớ..
Sưu tầm.
vntst20183824_500
TRĂNG NHỚ
Lầu vọng nguyệt ta nương cánh gió
Gởi về em niềm nhớ khôn nguôi
Chắp tay nguyện ước một lời
Dẫu xa cách mấy đổi dời cũng không.
Trường canh vắng nhủ lòng chung thủy
Đợi một mai song hỉ lâm môn
Trao nhau một đóa môi hôn
Khắc ghi xương cốt yêu thương mãi hoài.
Vẫn cứ nhớ thu phai thuở ấy
Ngọt ngào sao chiếc lá tình mơ
Xao lòng viết vội câu thơ
Gởi sang chốn ấy ngẩn ngơ sóng tình…
Sưu tầm.

CHẠM
Chạm tay vào mùa cũ đã vội qua
Thu cũng sớm xa ! Cúc vàng tàn lụy
Ánh trăng lơ mơ vẽ chị Hằng cũ kỹ
Trinh nữ buồn nở những cánh mong manh
Chạm vào vùng ký ức đã trôi nhanh
Thổn thức trong em một nụ hôn gió
Cứ đợi chờ mùa xuân về nơi đầu ngõ
Chiều bâng quơ bay tiềm thức nhạc nhòa
Chạm vào tim tình thật bỗng vỡ òa
Đã hết thu chưa rừng vẫn còn thay lá
Vét cạn yêu thương sao thấy còn xa lạ
Tim tật nguyền vất vả đập cuồng si !
Sưu tầm.
vntst20184175_500
ĐÔNG VỀ NHỚ NGƯỜI
Đông về lạnh lắm người ơi !
Tuyết buôn che phủ... kín trời mưa bay
Xa anh cách biệt bao ngày
Chợt nghe nhung nhớ vòng tay ấm nồng
Đông về anh có nhớ không ?
Tình yêu cháy bỏng...lửa hồng ấm êm
Trao nhau ánh mắt môi mềm
Đắm say ngọt lịm từng đêm...nhớ người.!
Sưu tầm.

LỆ TÌNH
Lệ đẫm trang nhòa nhạt tứ câu
Tình như nước chảy dưới chân cầu
Thương làn gió nhẹ về nơi đó
Tiếc mảnh trăng vàng dạt chốn đâu
Lão Nguyệt nhầm se từ kiếp trước
Bà Tơ lỡ buộc mối duyên đầu
Trao người hết cả ân nồng ấy
Để đến bây giờ nhận nỗi đau
Sưu tầm.

KÝ ỨC GỌI VỀ
Em ngời rạng rỡ mắt bồ câu
Khát vọng cùng ta dệt hảo cầu
Nhớ mãi vui vầy lâng thạch thảo
Ai ngờ kết cuộc đắng sầu đâu
Vì sao chẳng vẹn tình sau trước
Đến nỗi từ ly mộng cuối đầu
Kỷ niệm xa rồi thương quá thể
Nên lòng héo quắt bởi buồn đau
Sưu tầm.
vntst20184088_500
LỐI CŨ CHIỀU MƯA
Quãng hẹn hôm chờ buổi gió mưa
Từng cơn lạnh trải buốt vai vừa
Thềm mong đợi ấy người sang chửa
Ngõ đợi trông này kẻ đến chưa
Đễ dậu trăng miền đơn sáng nửa
Cho thềm điện phố lẻ soi thừa
Và hương ái chợt giăng sầu bủa
Điệu vũ yêu nào thổn thức xưa
……………………
Điệu vũ yêu nào thổn thức xưa
Hồn run bước nhẹ giữa khuya thừa
Ngàn cơn nhớ quặn lòng hay chửa
Lắm nỗi mong quằn dạ hiểu chưa
Mộng hỡi bày thêm lời để thấu
Niềm ơi tỏ nữa ý cho vừa
Thời gian lặng lẽ rời qua cửa
Quãng hẹn hôm chờ buổi gió mưa./.
Sưu tầm.

XAO XUYẾN
Nhớ quyện chan hòa quẩn giữa mưa
Lòng nghe xuyến động cả tim vừa
Tàn cơn vẫn thấy dâng tràn ngụa
Mãn đợt xem kìa xối xả chưa
Gió quẫy ven đường giăng cảnh tựa
Dông lùa vỉa ngõ dật canh thừa
Lời đêm trải sóng trào quanh cửa
Thổn thức nơi lòng vũ điệu xưa
……………………………..
Thổn thức ơi lòng vũ điệu xưa
Niềm thương nỗi đợi ghép đong thừa
Từ trong quãng ấy hồn say chửa
Ở cạnh nơi này mộng đắm chưa
Để nhịp duyên tình thao thức nữa
Và cung diễm ái ngẩn ngơ vừa
Như ngàn giấc điệp nồng êm thuở
Nhớ quyện dâng hòa quẩn giữa mưa.
Sưu tầm.
vntst20183772_500
THƯƠNG
Yêu đã mở, mến luôn nguồn cội rễ
Dắt hương lòng ôm nặng nhớ về nhau
Dệt tình yêu rực rỡ tựa muôn màu
Đông tiết lạnh cũng phừng phừng đỏ má
Ghét kìa sao cứ lâu đòi chia ngả
Cho gió mùa tơi tả tấm mành yêu
Ủ buồn em không muốn thả dáng kiều
Ngơ ngẩn mãi trên cửa bờ hạnh phúc
Mà yêu thương đâu chỉ là một lúc
Cũng đâu mơ chỉ thấy ánh huy hoàng
Thức suy tư khắc khoải dưới đèn vàng
Cũng vẫn biết tình là luôn dậy sóng
Trời về khuya phố hoang thềm vắng lặng
Nhớ mong nhiều hỏi có biết không anh?
Góc rêu phong loang lổ chốn đô thành
Từng con hẻm cũng khoác màu thương vẹn
Nhớ nghe anh những lời xưa hò hẹn
Giữ yêu thương ấm mãi thủa ban đầu.
Sưu tầm.

OÁN TÌNH [Ô thước]
Tri kỷ hồng nhan chẳng phước phần
Đâu còn nhung gấm mộng tình nhân
Vì sao đến nỗi co nguyền lại
Hay bởi là do nhạt ái dần
Cứ ngỡ trăng thề loang nẻo biếc
Ai dè lửa hẹn bặt lời ngân
Thì thôi ái cảm đà thay chuyến
Nuối mãi làm chi nặng kiếp trần
……………………
Dỗi chi nặng kiếp xạm dương trần
Khiến cuộc đời này lặng tiếng ngân
Hãy tưới vui mừng cho thắm lại
Lãng quên sầu muộn để nguôi dần
Trầm hương lộng phả vào hoan mộng
Kỷ niệm chôn vùi giữa thế nhân
Cuộc sống ta bà luôn ngắn ngủi
Đừng mang tủi hận xuống âm phần
Sưu tầm.
vntst20183818_500
NĂN NỈ
Hờn tri kỷ trách tội muôn phần
Ngậm tủi đau lòng hỡi ái nhân
Để mỗi đêm sầu xa xót lại
Làm bao cảnh ngọt đớn đau dần
Cung đàn lặng tiếng không còn khởi
Quãng nhạc im lời chẳng thiết ngân
Ngẫm đến thời gian đầy kỷ niệm
Trời cao có hiểu dạ phân trần
………………….
Có hiểu tình em nặng cõi trần
Chuông chiều vỡ tiếng giọt sầu ngân
Nguyền xưa vẫn khắc nào quên được
Mộng cũ còn vương để luyến dần
Khắc khoải mong chờ ơi thục nữ
Bơ phờ ngóng đợi hỡi hiền nhân
Xin làm cát bụi vào quên lãng
Phủ mãi thời gian xuống mộ phần
Sưu tầm.

MONG
Bao mùa lá tim này luôn thổn thức
Nhớ thương người xuôi ngược đỗi thân yêu
Lòng ngẩn ngơ, xao xác giữa mưa chiều
Bao kỷ niệm liêu xiêu vành tim nhỏ.
Nhớ hôm nào mình gặp trong bỡ ngỡ
Mắt tìm ai mắc cỡ nét xuân hồng
Một thoáng chùng, một thoáng gợn chờ mong
Tình lịm xuống giữa chao chòng ngây ngất.
Rồi chúng mình dìu nhau về góc mật
Bến tình yêu chất ngất phả câu thề
Em tựa đầu vào giấc mộng mù mê
Ta thoáng chốc say mèm hương rực nắng.
Dẫu xa nhau vẫn giữ tình nồng mặn
Đẫm thương yêu muôn dặm cũng là gần
Hãy bền lòng chờ đợi phút nồng ngân
Tình sẽ đẹp khi chúng mình tao ngộ...
Sưu tầm.
vntst20184245_500
CỐ GẮNG TÔI ƠI...
Cố gắng vượt qua hết nổi buồn
Đêm dài thương nhớ lệ đổ tuôn
Gạt hết đi thôi như gió cuốn
Người đã xa rồi bóng đêm buông
Cố gắng đi tìm lối yêu thương
Đã xa thăm thẳm mấy con đường
Giờ mình ta đâu còn phương hướng
Thôi thì ôm trọn mối tơ vương
Nhắm mắt quên đi một nỗi niềm
Hằn sâu chôn chặt ở nơi tim
Cố xoá hết đi không tìm kiếm
Mà sao in đậm nổi nhớ thêm
Sưu tầm.

CHẲNG LẼ
Bỏ lại mình em vướng nỗi sầu
Đi tìm bóng nguyệt mãi trời âu
Buồn cho kỷ niệm thì phai dấu
Ngẫm xót làn môi đã nhạt mầu
Liệu đến bao giờ vơi khổ nẫu
Khi nào sẽ thấy cạn thương sâu
Buồng tim giá lạnh ai rồi thấu
Chẳng lẽ ngày đêm dạ cứ nhầu
Sưu tầm.

CHẲNG LẼ
Khắc khoải đường tơ nặng nỗi sầu
Con thuyền bỏ bến dạt về đâu
Đò mang trái lạ tìm neo đậu
Gãy nửa vầng trăng lỡ ước cầu
Tiếng nhãn kêu chiều tê dạ bẫu
Canh dài lẻ bóng giữa trời ngâu.
Màn đêm tĩnh mịch lòng ai thấu.
Huyễn hoặc vờn quanh dạo khúc sầu
Sưu tầm.
vntst20183813_500
TIỄN BIỆT
Tiễn biệt rời xa hỏi có sầu
Chia lìa cách trở những lo âu
Còn nguyên nghĩa cả hằn in dấu
Vẫn đó tình duyên chẳng nhạt mầu
Dạ mãi niềm thương cho khổ nẫu
Lòng luôn nỗi nhớ để buồn sâu
Vào yêu vạn tủi người đâu thấu
Khắc khoải ngày qua mộng vỡ nhàu
Sưu tầm.

BẢN TÌNH CA MÙA ĐÔNG
Anh lại viết bản tình ca mùa đông
Gió sắt se ửng hồng trên gò má
Dấu yêu ơi trái tim cằn nghiêng ngả
Xin một lần tất cả với tình si
Cuối đông rồi trời đem nắng giấu đi
Hạt mưa vương thầm thì câu thề hẹn
Anh muốn nói mà sao lời ứ nghẹn
Ánh mắt nhìn len lén ngập ngừng mơ
Gió mùa về bẻ gãy cả câu thơ
Vần gieo xuống cứ thờ ơ trăn trở
Nên bài thơ hôm ấy đành bỏ dở
Hẹn một ngày cho nỗi nhớ tròn duyên
Bến vắng xưa mong ngóng một con thuyền
Cơn sóng dữ đảo điên bờ cát trắng
Ly rượu nhạt bờ môi còn mặn đắng
Hình bóng ai lẳng lặng nỗi lòng anh
Bản tình ca anh viết bỗng mong manh
Đêm đông muộn... Chòng chành... Gieo buốt giá!
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com