Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

Những bài thơ hay 356

YÊU QUÊ.
Em thề gắn mãi  với nhà nông
Nón lá nghiêng che nắng giữa đồng
Chẳng ngại thu tàn gieo lũ quét
Không sờn hạ mãn đổ mưa giông
Chân trần xước thịt khi mùa cấy
Áo mảnh bầm da lúc vụ trồng
Chúng bạn bây giờ vui cảnh phố
Em thề gắn mãi  với nhà nông.
Sưu tầm.

YÊU NÀNG THÔN NỮ
Hỏi khẽ sao nàng thích nghiệp nông
Hoài phơi nắng lửa giữa tim đồng
Hay về phố thị nào mưa bão
Hãy lại đô thành chẳng gió giông
Hạnh phúc êm đềm ai lỡ bỏ
Hào quang rực rỡ ái vun trồng
Hồng nhan gửi phận nơi nghèo khó
Hỏi khẽ sao nàng thích nghiệp nông
Sưu tầm.
 vntst20181512
PHỐ CHIỀU
Lãng đãng trong chiều phố có hay
Đòng đưa cánh gió thoảng nơi này
Tầng mây biếc thẫm còn giăng mắc
Lộng lẫy đêm về đẹp lắm thay.
Sưu tầm.

MẶC KHÁCH THĂM QUÊ
Dịu dàng hạt nắng rọi thôn quê
Gió hát lao xao rộn ngõ về
Tím ngắt nụ cà nơi mé ruộng
Xanh rì thảm lúa tận chân đê
Mờ trông một bóng hoa đồng nội
Đậm nhớ bao năm suối tóc thề
Dậy phút hương lòng xưa ấp ủ
Chân dừng cảm xúc cuốn say mê.
Sưu tầm.

NHẮN BẠN  (Tập danh Chim)
Sinh cùng tổ QUỐC hãy vì nhau
SÁO rỗng càng khơi mảnh dạ nhàu
Cỗ YẾN duyên kề vun nghĩa đượm
Mâm vàng phận SẺ khiến mình đau
KHUYÊN em chớ để tình phai sắc
HÚT MẬT đừng cho nhụy úa màu
Thỏa chí ƯNG lòng chăm nghiệp vững
Không thù CẮT đoạn khổ đời sau .
Sưu tầm.

NHỚ NGƯỜI ÁO TRẮNG
Chiều ấy em đi buồn héo hắt
Tóc mây hờ hững gió chiều xa
Gió ơi! Hãy nhớ đùa trên tóc
Rồi chọn sợi nào mang tặng ta
Ta đem về ép trong lưu bút
Và mộng mơ hoài dáng kiêu sa
Để thấy nụ cười say hương cũ
Thương bóng ai về đêm hát ca
Rồi có một ngày ta phải đi
Xa trường xa cả những ngày mơ
Mang theo thư tím thơm mùi nhớ
Nhớ lắm người ơi! Đêm ngẩn ngơ
Lâu lắm ai còn thương chốn ấy
Bao năm người ấy có về chưa
Bao năm vẫn nhớ thời thơ dại
Trong ta còn lại chút hương thừa….
Sưu tầm.
 vntst20181513_500
BÓNG CÂY SƯA !
Trắng tỏa vờn lay giữa mặt hồ
Hương nồng vị đẫm thắm tràn vô
Chàng vui thiếp gọi bên thềm vỗ
Sẽ bảo xuồng anh đứng lại vồ...
 Sưu tầm.

CẢNH BÊN HỒ
Nhìn cây ngả bóng rợp bên hồ
Gió thoảng hương nồng bỗng tạt vô
Sóng nhỏ ven bờ khi nhẹ vỗ
Thuyền ai trĩu nặng cả khoang thồ...
Sưu tầm.

DẶN LÒNG
SANH làm người ..là điều hạnh phúc
RA đường đời...nhiều nỗi xét suy
MỘT thân thì có ngạy chi
KIẾP nhân sinh đã sướng bi sẵng dành
CON thuở nhỏ..cơm canh mẹ nấu
NGƯỜI lo cho..từ tuổi ấu thơ
HÃY nhớ trong tâm từng giờ
NÊN sống phải đạo tôn thờ bề trên
ĐỂ mai đây...lênh đênh rong rủi
LẠI ấm lòng ..không tủi phận người
TIẾNG yêu cha mẹ mãi tươi
CƯỜI vui khi nhớ tới lời dạy khuyên
THẾ mới trọn..con hiền hiếu đạo
GIAN khổ vì...ta tạo cho tươi
SANH RA MỘT KIẾP CON NGƯỜI
HÃY NÊN ĐỂ LẠI TIẾNG CƯỜI THẾ GIAN
Sưu tầm.
vntst20181480_500
SẮC HOA !
Đẫm giọt cong đài ngả cuống hoa
Chiều buông lẫn hạt nắng sương nhòa
Vờn rung gió lộng lay cành tỏa
Mở cánh vươn bầu giữa nhụy thoa.
Sưu tầm.

PHẬN THUYỀN QUYÊN
Chưa chồng đi dọc về ngang
Có chồng hãy cứ thẳng đàng mà đi
Đừng bao giờ nhé phân bì
Chồng người cũng vậy khác chi chồng mình
Hoa cười giữ nét lung linh
Làm thân con gái giữ mình thanh tao
Đời sau con trẻ tự hào
Lối đi của mẹ đường vào đời con
Đoan Trang đức hạnh mãi còn
Nghĩa tình trọn vẹn sắc son ghim lòng
Bến bờ lúc đục lúc trong
Lúc tình hờ hững lúc nồng men say
Tình yêu sẽ mãi đong đầy
Thủy chung một dạ dựng xây gia đình
Nụ cười thắm nét đẹp xinh
Bốn mùa ấm áp yên bình hòa ca .
Sưu tầm.

Khách Phong Sương
Nện gót kinh qua vạn địa đồ
Chồn chân ghé tạm bến Cô Tô
Trời xanh dám hỏi trăng bao tuổi
Đá nhọn ngồi đong rượu mấy hồ
Uống cạn Dòng Tương không tính toán
Bạt bằng Non Thái chẳng suy tư
Cuộc người biên viễn trang nam tử
Quẩy gánh thơ tiên rõ một bồ
Sưu tầm.
 cay_dep_6_500
KẺ SĨ
Nam nhi cũng muốn dựng cơ đồ
Sải bước hiên ngang chí hải hồ
Đọ bút trăng ngà thơ thiếu mực
Đong tình tri kỷ rượu đầy tô
Xưng danh, mỏi mắt câu lòn cúi
Giũ áo, đâu là hạt tự tư...?
Thiên hạ hơn nhau tiền đếm túi
Lòng ta đau đáu chữ lưng bồ
Sưu tầm.

MAI NÀY CON SÁO SANG SÔNG
Mai này làm dâu thiên hạ
Anh như ngỗng đực loay hoay
Đưa tay bẻ đi nhành lá
Thời gian xao xác inh tai
Mai này gió đưa bụi cải
Rau răm cam chịu đắng lòng
Bức tranh đìu hiu uể oải
Ắt là đeo bóng nhớ mong!
Mai này xa vòng tay ấm
Ngày xưa anh lại thích cầm
Kết cục trở về dấu chấm
Trời đất bỗng nóng âm âm
Mai này vườn hoa ai hái?
Bướm ong bỏ mặc lối về
Tóc thơ không ai chuốt chải?
Câu thề nứt nẻ câu thề
Mai này nhổ giò chân sáo
Nụ cười gượng gạo nhìn nhau
Khói sương giăng dây ảo não
Bóng đời teo tóp xanh xao
Mai này thông tin nghẽn mạch
Bên bờ chăn ấm nệm êm
Độc hành chông gai oán trách
Đau đáu một miền lãng quên
Sưu tầm.

SẮP HẾT NĂM
Sắp hết năm rồi hỡi cố nhân
Thời gian đếm ngược vẫn đang gần
Tuổi thơ ước chợ nhanh vào Tết
Đã lớn lo già chóng mỏi gân...
Tóc điểm hoa râm cùng mắt cận
Da mồi nám vệt với...tâm đần
Xuân đời chẳng phải là bất tận
Mỗi tiết đi qua kiếp ngắn...dần .
Sưu tầm.

ĐẤT NƯỚC MÌNH
Đất nước mình đẹp mãi tới ngàn sau
Luôn tươi thắm một màu xanh hy vọng
Trong tim giữ lửa hồng luôn rực nóng
Yêu nước mình cháy bỏng những niềm thương
Ta vững tin chân bước những chặn đường
Tầm châu lục rồi vươn ra thế giới
Toàn dân Việt hãy đồng lòng vì bởi
Cháu Tiên Rồng luôn hướng tới tầm cao
Chuyện đã qua cho dù có thế nào
Cũng nên bỏ vùi chôn vào dĩ vãng
Bởi sâu mọt không thể nào ngăn cản
Tới tương lai rực sáng ngọn cờ hồng
Đất nước mình, em có biết hay không
Đang xứng danh một con rồng châu Á
Từ một nước nghèo nàn và xa lạ
Nay vươn mình tất cả phải ngước trông
Để xứng danh con cháu của Tiên Rồng
Phải luôn nghĩ đến non sông gấm vóc
Ngàn thuở trước cha ông ta khó nhọc
Dựng cơ đồ từ hạt thóc củ khoai
Rồi lớn lên theo những tháng năm dài
Bao gian khổ cùng chung vai gánh vác
Những chiến tích sử xanh còn ghi tạc
Đổ máu xương khao khát giữ chủ quyền
Để muôn đời đất nước được bình yên
Luôn giàu mạnh và lưu truyền hậu thế
Em phải biết yêu quê hương và để
Góp sức mình như thế với núi sông
Buổi sơ khai từ châu thổ sông Hồng
Nay đã có miền Đông Tây đất nước
Rồi vươn tới mũi Cà mau ta được
Bao bọc dày những rừng đước U Minh
Tự hào thay dân tộc của nước mình
Luôn đoàn kết chiến chinh không nản chí
Vì trên dưới chung một lòng suy nghĩ
Vượt qua nhiều cuộc vạn lý trường chinh
Tự hào thay đất nước của chúng mình
Luôn ngời sáng như bình minh ngày mới
Và em ạ hãy nên yêu vì bởi
Đất nước mình cả thế giới tôn vinh
Sưu tầm.
 vntst20184303_500
TRI KỶ !
Trà thơm bạn hữu thỏa vui cười
Tỏa cánh chim Hồng lượn giỡn chơi ?
Lẻ bóng âu sầu giăng lệ gởi
Đôi mình rộn rã khoái môi vời
Chòm râu cỏ ngát vần buông gợi
Lũy trúc trăng vàng luật bảo khơi
Ảo não già nua buồn gặng với
Cùng ta Sẻ hãy lắng đôi lời ?
Sưu tầm.

HỘI NGỘ
Hãy gác sầu tư nở nụ cười
Sum vầy bạn hữu trải lòng chơi
Nhiều năm viễn xứ hoài mong gởi
Một tối gần thôn mãi thỏa vời
Chén tửu cùng nâng nhiều mẫu gợi
Ly trà đối thoại đủ lời khơi
Rồi mai mỗi kẻ phương trời mới
Khắc khoải buồn len mãi nghẹn lời...
Sưu tầm.

LỐI XƯA
LỐI cỏ lau trùm quyện khói sương
XƯA ghi dấu mãi một ngôi trường
XE ngày giã biệt lòng vân vướng
NGỰA buổi chia lìa dạ vấn vương
HỒN rã rời đau đời lạc hướng
THU tơi tả hận kiếp sa đường
THẢO nguyên lặng lẽ đêm hồi tưởng...
NỀN CŨ LÂU ĐÀI BÓNG TỊCH DƯƠNG
Sưu tầm.

TÌNH MÂY GIÓ
MÂY trùm Gió dậy lỡ làng chơi
Gió lộng mù Mây sẫm cả trời
Tại Gió hờn Mây lùa bão xới
Mây vì hận Gió nổi giông tơi
Ngày Mây hẹn Gió tình muôn thưở
Buổi Gió thề Mây nghĩa vạn đời
Gió cợt đùa Trăng… Mây giận dỗi!
Mây ngàn Gió biển lạc trùng khơi
Sưu tầm.

GIÓ VÀ MÂY
Tiếng Gió hùa Mây lúc giỡn chơi
Mây theo Gió lộng giữa lưng trời
Hồi vui Gió nhộn làm Mây xới
Lúc bực Mây hờn bởi Gió tơi
HẠ, Gió đưa Mây giăng vạn thưở
ĐÔNG Mây chạy Gió rít bao đời
Cùng Trăng ,Gió gọi đùa Mây trắng
Bởi Gió , Mây đành xám biển khơi
Sưu tầm.
 vntst20184293_500
Bút Lệ Nhòa Trang
Nguyệt chiếu rèm thưa giọt võ vàng
Nghe luồng bấc chuyển gió lùa sang
Chờ tin lá thắm về sai nẻo
Dõi bóng chim xanh rẽ lạc đàng
Áo mỏng canh mòn hương tiết lạnh
Vai gầy giấc muộn ngõ thềm hoang
Trường thiên cổ mộng nhòa gương thủy
Bút dặm tình xa lệ mấy hàng.
Sưu tầm.

Ngắm Trăng Vàng
Đêm nay Nguyệt rụng cánh tơ vàng
Ngọn gió vô tình chẳng thở than
Rặng liễu đong đưa như muốn nói
Hằng nga lả lướt chỉ cười khan
Mong manh chiếc lá rơi trầm lặng
Khắc khoải trong lòng bỗng nhớ sang
Vườn yêu kỷ niệm thiêu hoa bướm
Ký ức rừng thu trỗi sóng ngàn.
Sưu tầm.

MỰC TÍM CÒN VƯƠNG
Bóng ngả chiều đưa nhạt nắng vàng
Mây vời lộng gió buổi thu sang
Thư xưa gửi trước còn xa nẻo
Giấy viết chờ đây lại bẽ bàng
Vắng tiếng yêu thương hồn giá lạnh
Phai màu mực tím để hồn hoang
Người ơi! Có biết bao niềm nhớ
Mãi đợi tin qua chữ mấy hàng?
Sưu tầm.
vntst20182822_500
NHẠT NHÒA
Gió thổi thềm rêu giấc võ vàng
Hay thầm báo hiệu chuyển mùa sang
Người đây cứ ngỡ về xa nẻo
Kẻ đó dường như lạc giữa đàng
Gởi thoáng đông buồn tim buốt lạnh
Hâm tuần rượu nóng dạ sầu hoang
Thương vầng nguyệt khuyết mờ lưu thủy
Xót nỗi niềm riêng lệ mấy hàng.
Sưu tầm.

NẺO KHUẤT
Bạn đã không còn nữa để say
Mình ta quạnh quẽ ở nơi này
Men tình sót lại niềm thương nhớ
Rượu nghĩa lưu còn nỗi tiếc đây
Mới dõi tao phùng nay mất dạng
Đang chờ tái ngộ bỗng lìa tay
Người muôn nẻo…bỏ ta đơn nẻo
Nẻo khuất vô hình…nẻo tạm vay
Sưu tầm.

GIÁNG SINH XƯA
Em còn nhớ mãi Giáng sinh xưa
Gió bấc tràn về lạnh bụi mưa
Phố cũ đông người như vũ hội
Đường quen lắm bạn vẫn vui đùa
Đôi mình hẹn gặp bên vòm cổng
Mấy cặp chờ nhau dưới rặng dừa
Một buổi mơ cầu ơn thánh Chúa
Ai ngờ hạnh phúc mãi đòng đưa.
Sưu tầm.
vntst20181515_500
NHẶT LÁ
Thượng đế an bày sắp đặt rồi
Than trời trách đất mỏi mòn thôi
Si tình khổ lụy làm sao đổi
Mộng ái vương sầu chẳng cách dời
Đã biết là mơ còn trách phận
Rằng hay chỉ mộng vẫn chê đời
Người xa cuối biển hoài công đợi
Nhặt đến khi nào hết lá rơi?
Sưu tầm.

GOM LÁ
Ta sống mà như đã chết rồi
Trăm nghìn ước nguyện cũng đành thôi
Yêu đời đến mấy đều vô nghĩa
Giận số bao nhiêu cũng khó dời
Chưa kịp tàn mơ đà tỉnh mộng
Vừa khơi chén đắng đã say đời
Chờ ai gợi gió rung cành liễu
Nhặt hết thương sầu lỡ rụng rơi
Sưu tầm.

OÁN THAN…
Chồng khiêng vợ vát chạy lên ngàn
Hỏi: Hốt hoảng gì? Cảnh oán than!
Đập chắn ngăn nguồn sông chết cạn
Rừng tiêu núi vỡ suối khô tàn
Mưa tràn ngập xóm người đau dạ
Lũ cuộn trôi nhà kẻ xót gan
Trách nhiệm đùn đưa nhìn chán nản
Đời dân phải chịu kiếp cơ hàn
Sưu tầm.

BÁN THAN.
Một gánh kiền khôn, quảy xuống ngàn,
Hỏi : chi bán đấy ? Gửi rằng : than.
Ít nhiều miễn được đồng tiền tốt,
Hơn thiệt nài bao gốc củi tàn.
Ở với lửa hương cho vẹn tiết,
Thử xem vàng đá có bền gan.
Chán nghề nhem nhuốc toan nghề khác,
Nhưng sợ trời đông, lắm kẻ hàn.
Sưu tầm.
cay_oi_500 
MÙA THU CHẾT
Trời xứ lạ thu về phai sắc thắm
Giữa quê người quạnh vắng trĩu sầu buông
Rời xa quê bao lời hứa hẹn suôn
Ai thấu hiểu nỗi buồn thân viễn khách
Trể bao xuân cố nhân ơi chớ trách
Hận ly hương xa cách ngỡ thiên thu
Một lần đi hồn ở lại cho dù…
Phai bạc tóc đường xưa nào quên lối
Hỡi phố lạnh sương mù nhòa nhạt khói
Thưở lìa xa vỡ nhói cả linh hồn
Đèo Song-Pha chết lịm giấc mê hôn
Âm thầm bước mênh mông không điểm trọ
Cuộc dâu bể nghiệt oan mù mịt tỏ
Hổ xa rừng thúc thủ ngõ nhân gian
Đời phù vân danh lợi trót chẳng màng
Ngày tháng đợi mai vàng xuân lại đến
Bãi rộn rã đón thuyền về hội bến
Phố tưng bừng vang tiếng nhạc thênh thang
Người dừng chân thôi một kiếp phiêu hoang
Mùa thu chết bỗng vàng tươi cõi thế
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com