Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2018

Thơ tình còn mãi 244

CẢM ƠN DÒNG SÔNG LẠ
Đứng bên sông nghe sóng vỗ vào bờ
Lòng thầm ước tình yêu đừng trắc trở
Sông có khúc ! Khúc im ! Khúc nức nở
Lúc hiền hòa lúc trở nước dâng cao
Thả đời trôi theo sóng lũ dâng trào
Bình minh lên xôn xao nhịp tim nhỏ
Con xin chúa kiếp phận con hoa cỏ
Mong yên bình sáng rọi đường con đi
Con xin Phật mở cánh cửa từ bi
Xin dòng sông thương vì nhan sắc bạc
Che giông bão giáng xuống đời tan tác
Hy vọng tàn ! trơ trụi giấc mơ xa
Cho tạm nhé hương thơm của phù sa
Ghé bến dừng dâng lời ca tiếng hát
Xin môi xa hôn nhẹ nhàng dào dạt
Thoảng quanh đây gió tạt mát hương đồng
Em đứng lại nhận hơi thở từ sông
Đêm mùa đông ấm nồng tia nắng hạ
Cảm ơn sông ! Cảm ơn người xứ lạ
Kết vần thơ cảm hóa những vô thường
Sưu tầm.
 vntst20184102_500
NẾU BIẾT
Đêm nguyệt tạ trăng qua miền đã chết
Mà vẫn yêu vắt tim hết không ngần
Mùa gió ngược màu nào cũng bạc phết
Chống lệnh trời xoay chuyển nắng tri ân
Em một thời đau thương ! anh dằn vặt
Quyến luyến nhau ôm chặt không thể rời
Bên vực sâu cứ đòi thương ngút ngặt
Xé thu mùa rách từng miếng tả tơi
Lỡ ngang nhau vành môi chưa kịp nóng
Đêm bình yên lặng lẽ đến vô thường
Dệt tình khúc ca hoài bài trông ngóng
Ôm cả trời tang tóc mà gọi thương
Mùa đã mất có bao giờ giáp hạt
Rồi ngày gió tạt thuyền chông chênh
Phải chi biết trần gian chiều bão táp
Chẳng gông cuồng tá túc dẫu một đêm
Sưu tầm.

HOÀI NIỆM TÌNH ĐÔNG
Mùa đông nào mắt em nâu..
Chân chim nhẹ bước dưới ngâu hiên đời..
Mắt môi lúm lím nụ cười
Hương yêu thoang thoảng về nơi cuối vườn
Mùa đông nào dệt yêu đương
Hẹn nhau xuống phố qua đường áo bay
Tình say trời đất nghiêng mây..
Xôn xao đến lạ ! Hây hây tình hồng
Đông này mây trắng mênh mông.
Chân đếm từng bước hư không ngập ngừng
Gió đông mùa cũ rưng rưng
Cay cay ứa lệ xuống chừng heo mây.
Vẫn là đường lá me bay
Đông xưa còn đó lối này đầy chông
Đông này rũ áo tình không
Chạnh lòng đông cũ lạnh lùng hoàng hôn..
Đành lòng tẩm niệm vùi chôn
Vết sầu đã dứt đời buồn đông sang
Mộng xưa xin hãy để tang
Hoài đông run rẩy khóc than tình sầu
Sưu tầm.
vntst20183210_500
SAO ANH DỐI LÒNG
Trăm vạn lần xin anh đừng hững hờ
Anh vẫn thế lịm tình em mây trắng
Để em buồn bên góc vắng bơ vơ
Giọt sầu rơi ướt chân chiều thầm lặng
Đã ngàn lần xin anh nhớ một điều
Đừng cợt đùa thêu thùa tình hoa bướm
Rèm mi cong rướm nhỏ lệ u sầu
Hương tình đau úa nhàu sương mỗi sớm
Cho em mơ tưởng mình vẫn còn nhau
Ru trong gió lời kinh cầu sám hối
Biết đau thương tim vẫn vẹn nguyên màu
Em muốn hỏi ! Em làm gì nên tội
Sầu trăm ngã biết tình anh đã nhạt
Em muốn tin nhưng thực tế phủ phàng
Đêm tàn gối cánh thơ thương phận bạc
Quay mặt buồn nước mắt rụng miền sương
Sưu tầm.

EM TRỞ VỀ
Em trở về phố chiều mưa tầm tã
Góc quán xiêu ! Liễu rủ thương phận mình
Sau bao ngày ..lê gót kiếm bình minh
Ôm trống vắng , về quê tìm trú ẩn
Lòng bùi ngùi , xót xa xen mặn đắng
Chân ngập ngừng thiếu vắng một cái tên
Dưới mưa chiều rét lạnh bước chênh vênh
Bản thi ca, rên điệu buồn nức nở
Em trở về vết thương đầy loang lở
Lửa yêu thương . một thuở nay lụy tàn
Lá rơi nhiều , vết tích ngõ bỏ hoang
Chạm vào đâu , cỏ buồn tình cũng héo
Em trở về căn nhà xưa lạnh lẽo
Gọi tên anh héo hắt nỗi mong chờ
Cuộc tình hờ tháng ngày liệm hồn thơ
Âm thầm khóc thương chiều mưa định mệnh
Sưu tầm.
vntst20183718_500
THẤT HỨA
Chiếc lá vàng thu chiều rụng lần cuối
Chỉ vô tình hay trút cạn niềm đau
Anh có thấy xưa vàng bay ngập lối
Giăng mắc chiều mây khói tiễn đưa nhau
Xao xác lá tình vơi trầu cau bạc
Em theo chồng sáo bỏ bến đò ngang
Tim anh chết ! Phong sương đời trôi dạt
Vỡ ân tình chim hú khóc đồi hoang
Thời hoa bướm thềm say ánh trăng tà
Du dương khúc nhạc lòng ru em hát
Con phố chiều gió lạnh tím môi hoa
Đường vắng lặng một bóng anh hiu hắt
Có một hôm đông tràn qua song cửa
Ôm bơ vơ nhìn tuyết trắng bùi ngùi
Anh giận mình đã tin lời em hứa
Trăm vạn lần vết cứa chẳng thể nguôi
Sưu tầm.

ĐÓA HỒNG NHUNG
Có phải em..lạc vào vùng băng giá
Đóa hồng nhung..riệu rã rụng nát tan
Rơi từng mảnh tràn vào dòng sông tuyết
Khi yêu anh ! Tự giết chết đời mình
Lạc lõng rơi ! Chẳng có nắng bình minh
Xin chút tình nhỏ nhoi nhưng vô vọng
Sương tuyết trắng vướng vào đời cô đọng
Nên tình em ! Mỏng mảnh tựa sương mềm
Khi yêu nhau ! Chắc tưởng sẽ êm đềm
Đâu ngờ rằng..nhuộm tình tang tuyết trắng
Đóa hồng nhung ngậm toàn mùi cay đắng
Đẩy tình em ..đến tận bến nợ nần
Em mê lạc bước rời khỏi hồng trần
Bỏ rượu cay , men nồng thời xuân thắm
Lao vào yêu cất men tình sâu đậm
Phía bên anh ! Thấm lạnh tuyết rơi đầy
Em lê thân ! Cố ra chốn mù mây
Lấp bóng em ! Chìm trong làn sương ảo
Đóa hồng nhung rụng xuống đời ngơ ngáo
Hồn bay bay ! Bạc nhão trắng mong chờ
Sưu tầm.
vntst20182856_500
HOÀI NIỆM DẤU YÊU
Ta bỏ lại phía sau mớ thời gian
Em vụn dại ngô ngơ thời mười tám
Anh bỏ lại bóng chiều trời chạng vạng
Rộn ràng cười trên lối lá vàng rơi
Những tháng năm lòng không thể nào nguôi
Nhớ mãi tên sau cuộc đời chìm nỗi
Yêu dại khờ ! thoáng qua nhau vồi vội
Hai nẻo đường rối rắm tình leo cheo
Ta bỏ hết tháng năm cho quê nghèo
Bước cao thấp đem đời treo bể khổ
Bao dấu yêu hẹn hò ai còn nhớ
Xa bãi bồi thiếu thừa những lo toan
Để sau lưng mẹ già ngóng mõi mòn
Mắt thẫn thờ cóp gom từng hạt thóc
Đồng ruộng hoang bóng cha cày khó nhọc
Tiềm thức trào ! Lăn lóc phím thời gian
Sưu tầm.

LỖI HẸN MÙA THU
Em trở về lỗi hẹn với mùa thu
Gió heo may khúc tình ru dang dỡ
Bàn tay nắm bàn tay chưa kịp đỡ
Nghe đông tràn ! Phút cuối tiễn đưa thu
Khoảnh khắc này suốt đời em vẫn nhớ
Buổi hẹn hò thưở ấy thật đẹp đôi
Bao lời thề đêm ấp áp vành môi
Nay lỗi hẹn xa rồi thu rơi lá
Lỗi hẹn rồi đông về tim buốt giá
Phút cuối cùng bỏ lỡ một tình yêu
Bỏ chữ thương nợ lại cuối thu chiều
Xót xa lắm âm đau nhiều trăn trở
Lá xác xơ cuối thu buồn nức nở
Ngày tình yêu tan vỡ hụt vòng tay
Phút cuối cùng hắt hiu nước mắt đầy
Còn lại đây dư âm ngày thơ cũ
Đông ghé đến gợn chút buồn tự nhủ
Giữ cho nhau kỷ niệm buổi ban đầu
Phút thu cuối ! Ngày đó mình yêu nhau
Cũng là ngày đớn đau hai số phận
Sưu tầm.
 vntst20183727_500
TÌNH LÀ GÌ?
Em như mưa cuối trời chiều tàn tạ
Như nắng hạ cháy rụi mất mùi hương
Gần cuối đường vướng tình anh người lạ
Tóc bạc màu chưa định nghĩa yêu đương
Tình là gì ? Mà lòng mãi buâng khuâng
Bao lần yêu rồi bao lần nếm đắng
Đã nhủ lòng tim ơi ! Đừng vướng bận..
Lận đận đời ! Đớn đau đủ mùa trăng
Ai tỏ tình ! Mặc kệ em không biết
Hãy nhủ lòng ! Hãy cứ giả lặng thinh
Nhưng tình ơi ! Trái tim em keo kiệt
Sao hôm nay ráo riết chỉ vì tình
Chỉ là sóng xô bờ sao chới với
Tim vẫn run khi anh ngỏ lời yêu
Mây của trời làm sao ta với tới
Trắng miền sương ! Hoàng hôn rụng từng chiều
Tim run run muốn xiêu vì nhung nhớ
Lòng rộn ràng hớn hở nhận tin anh
Muốn khát khao bên nhau chung nhịp thở
Ôm giấc mơ biết mộng sẽ không thành
Đêm gối tay rối nhàu bao suy nghĩ
Đã biết tình là sợi chỉ mong manh
Biết đoạn kết tình không còn ngự trị...
Cuối đời rồi vấp vướng phải tình anh
Sưu tầm.

MÙA ĐÔNG NHỚ EM
Từ độ em đi buổi ấy tuyết rơi
Dòng sông cũ quên về nơi hò hẹn
Vắng nụ cười hôm nào còn e thẹn
Đông rụng từng chiếc lá phủ buồn tênh
Cho chiều chiều nỗi nhớ lại chông chênh
Thầm gọi em ! Người yêu anh năm cũ
Thơ anh buồn không đủ em quyến rủ
Ghi vào lòng ! Thủ dụ bao lần thương
Anh rất muốn gởi lời tình còn vương
Lời thỏ thẻ suốt đông miền cô quạnh
Em hởi em ! Cõi lòng anh giá lạnh
Chỉ nhìn trời ! Chạnh lòng nhớ về em
Câu yêu thương đã lỗi nhịp vào đêm
Vùng kỷ niệm ! Khắc buồn lên con chữ
Vắng em rồi ! Vắng hờn ghen trách cứ
Phố im lìm ! Tình chết lặng mùa đông
Hoài niệm thương về đêm trắng mênh mông
Thơ nằm đó chờ trông người yêu cũ
Anh gom nhặt mảnh buồn xưa cất giữ
Tuyết vụn về ! Rơi riệu rã thành sông
Sưu tầm.
vntst20182847_500
DĨ VÃNG XA
Một lần nào dưới bóng nắng chiều trôi
Mong thấy em bên hoàng hôn màu tím
Áo lụa bay qua vùng trời kỷ niệm
Thuở ngập ngừng lén tặng bức tâm thư
Mong mõi nhìn giữa cõi lạc thực hư
Mênh mang nhớ buồn rơi sầu hiu hắt
Ôm dĩ vãng mối tình em thật chặt
Tôi chạnh lòng nước mắt chảy vào trong
Em nơi nào có nhớ đến tôi không
Mùa đông qua mai nở vàng đầu ngỏ
Một bóng tôi chìm trong sương mờ tỏ
Một bóng em cuốn dĩ vãng xa mù
Còn lại đây vết tình cuối mùa thu
Con đường cũ lá vàng lay khẽ khẽ
Tôi cô đơn đi về trong lặng lẽ
Mất em rồi lối rẽ chỉ hoàng hôn
Sưu tầm.

NƠI CHẲNG PHẢI RIÊNG EM
Em trả anh tháng ngày rất yên bình
Nơi mùa xuân ! bóng hình trong ký ức
Trả yêu thương tim hồng luôn rạo rực
Về đi anh ! Em vực thẳm chôn vùi
Trả anh về nơi đó có niềm vui
Không đau khổ ngậm ngùi khi nhớ đến
Thả thuyền trôi ! Trôi hoài không tới bến
Về đi anh ! Nơi biển lặng yên lành
Trả lại anh ! Trăng chênh chếch nửa vành
Không lạc lỏng rơi trong miền yêu nhớ
Anh cứ vui ! Chớ buồn phiền than thở
Nơi ngọt ngào ! Không vướng nặng tình em
Trả anh về nuối tiếc đừng buồn đêm
Tình thoáng qua ! Hãy xem là kỷ niệm
Nơi đau thương mà ta đã từng nếm
Anh trở về ! Nơi chẳng của riêng em
Anh bình minh ! Em còn là bóng đêm
Sưu tầm.
vntst20184341_500
EM CHỜ ANH
Em chờ anh trong nỗi nhớ mênh mông
Ôm đau thương ngóng phương trời biền biệt
Đêm mùa Đông lạnh lòng anh có biết
Từng giọt buồn rớt xuống nhỏ tim côi
Em chờ anh nói lời yêu bằng môi
Bằng ánh mắt vòng tay tình chân thật
Không phải bóng ! Là hình rồi biến mất
Bỏ lại buồn chất ngất chỉ riêng em
Em chờ anh ! Nắng chiều cho đến đêm
Mùa xuân qua đông trôi hạ tàn đến
Muốn anh về thắp tim yêu ngọn nến
Mang hương nồng về bến Hạnh mong manh
Tuổi xuân trôi lá cằn cỗi lìa cành
Còn bao lâu khi mùa xanh đã cũ
Anh về đi khẻo sương khuya bao phủ
Đêm mùa đông giấc ngủ gãy đầm đìa
Sưu tầm.

NỔI NIỀM RIÊNG
Tại chiều nay gió buốt cứ bay ngang
Biết là anh sẽ không còn nhớ nữa
Anh hãy đi như con tim thầm hứa
Quên cuộc tình mưa gió lắm đau thương
Nỗi nhớ anh còn đó mãi lệ vương
Mưa bất chợt đường trơn em lạnh lắm
Chỉ mình em ôm nỗi đau gặm nhấm
Nhìn mưa rơi thấm thấu hương tình này
Anh cứ về đừng lo em nơi đây
Chỉ là mây chiều ni làm mưa lớn
Nhớ trong em sóng cuồng dâng từng đợt
Chợt nhớ anh kỷ niệm chẳng xóa nhòa
Anh cứ về nơi ấy nở đầy hoa
Vườn của anh nụ hồng vừa trổ búp
Đời của em kiếp bèo trôi úng ngụp
Buồn mưa rơi để hụt một mối tình
Anh về đi trời đang nắng bình minh
Gió phương em lạnh buồng tim héo hắt
Cơn mưa ngâu chiều ni rơi lạnh cắt
Chạnh lòng buồn trắc ẩn nỗi niềm riêng
Sưu tầm.
 vntst20184308_500
ĐÀNH THÔI ! EM VỀ
Em về đây bến cũ chiều sương mù
Xa tình yêu một thời là tất cả
Nhìn tàn thu buồn rơi theo chiếc lá
Dấu tình sầu lối ngã cách từ đây
Dẫu yêu xưa mình tay nắm vòng tay
Nay trả lại lòng đầy bao nuối tiếc
Đêm cô đơn nhìn phương anh biền biệt
Thôi cũng đành giết chết mộng nghìn thu
Bởi không duyên ! Nợ mỏng đừng hận thù
Lỡ găp nhau xin một câu chào hỏi
Vết tình xưa một trời yêu đau nhói
Tình không thành như sương khói mong manh
Qua một đêm rượu tàn đã hết canh
Trả lại anh ngày đầu bao yêu mến
Khuya gió tạt thắp tim mình ngọn nến
Vết tình sầu đi đến chuyện thường thôi
Tạm biệt nhau nẻo về bước đơn côi
Dãy phân định chia đôi từ dạo ấy
Mùa phân ly biết gió thu run rẫy
Thôi cũng đành nhận lấy vết tình đau
Sưu tầm.

ĐÊM CHƠI VƠI
Thả hồn đi ..giữa đường đời băng giá
Thả nỗi buồn theo ngọn gió cong vênh
Đêm thật dài hồn cứ trôi lênh đênh
Thương nhớ bay..tít về miền cô tịch
Ta lẻ bóng ..dưới trời đêm tĩnh mịch
Ly rượu sầu ..nếu uống sẽ cho say
Hồn ngây dại..mảy may như đứa trẻ
Muốn làm mây ..xé nứt cả bầu trời
Đêm thu tàn . thấy tâm ngã chơi vơi
Tim đau buốt.. nửa đời rơi máu lệ
Nếu một lần ..trong đời ta có thể
Đừng yêu đương , chớ để dạ một người
Chát chua sao ..tình đứng giữa vực rơi
Toàn cay đắng ..dưới trời đêm lạnh giá
Bao ước nguyện ...môi kề môi rời rã
Trả về ta ...nghiệt ngã với hững hờ
Đêm lạc loài.. lạc lõng hồn bơ vơ
Cảm thấy sợ ..nếu ngày mai tim đóng
Tay tê buốt ..dưới hiên đời lạnh cóng
Trả lại đời ..một phép cộng số không
Sưu tầm.
vntst20184287_500
CẤT GIÙM EM
Anh cất giùm mảnh đàn bà vỡ vụn
Trãi thảm đêm chứa đựng cả khối sầu
Trong đêm lẻ nước mắt đẫm tựa ngâu
Đời ngăn cách ! Vực sâu và núi thẳm
Giọt mưa chiều ướt hôm qua còn thấm
Lạnh bờ vai trên lối nhỏ đi về
Lạc hồng trần vướng vào cõi đam mê
Cất giùm em tình ê chề hiên vắng
Bốn mùa qua ! Mang nỗi buồn thầm lặng
Dòng sông tình bến lỡ cách ngăn đôi
Giữ giùm em khóe mắt và vành môi
Nửa cười khóc ! Rã rời đêm buông xuống
Lỡ yêu anh ! Hoàng hôn chiều đã muộn
Nhịp đầm khơi chới với dưới sóng tình
Anh nhặt giùm những giây phút điêu linh
Làm kỷ niệm nếu mai này xa cách
Sưu tầm.

EM VỀ QUÊN LỐI THU XƯA
Ngày mai này em về quên lối cũ
Bỏ tình sầu lá úa phủ buồn tênh
Thu úa nhàu ! Ngày tháng đã chông chênh
Thôi ! Gởi lại tình duyên đành dang dỡ
Hạ đã qua ! Thu tàn đông tạm bợ
Ngã ba lòng gán nợ chỉ ưu mang
Cuối con đường tình vẫn cứ thênh thang
Giang rộng tay ! Ôm choàng hoài chẳng tới
Lối em về chiều thu buồn vời vợi
Đánh đổi gì khi tình chỉ rủi may
Chiều thu rơi ! Nước mắt ai đong đầy
Yêu và nhớ ..ngày tháng đày tê buốt
Buông bàn tay ! Để tình đành bay vuột
Trời ủ sầu ..thơ nhuộm lấy khổ đau
Cố thoát qua bóng tối ánh đèn màu
Xuân đã cạn ! Thu sầu len sắc úa
Lối em về ..vết tình buồn lệ ứa
Lỡ Yêu rồi ai cứa máu tim em
Để chiều nay lá thu ướt chèm nhèm
Kỷ niệm xưa ! Gởi buồn theo mây gió
Sưu tầm.
vntst20183209_500

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com