Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2018

Thơ tình còn mãi 228

THIÊN TÌNH THI : HOA NHƯ MỘNG
Xin khép vội mảnh tình đơn lẻ
Chuyện thời qua tâm nhẹ vấn vương
Oán thay số kiếp vô thường
Hận ôi kỷ niệm văn chương giãi bày
Kẻ ôm hận tình say chưa ngỏ
Người mộng mơ ái vỡ tan tành
Chân trời còn mỗi riêng anh
Gió đông lạnh buốt xuyên mành lắt lây
Hoạ chữ nhớ còn đây như đã
Dụng lời thơ ai tả niềm mong
Cao xanh há chẳng động lòng
Tình kia khôn lựa chữ "không vẹn tròn"
Đời những tưởng tình son thêm sắt
Cớ nào đâu kẻ mặc vô tri
Trăm câu vạn chữ lẽ vì
Yêu nàng ta nguyện cho đi chữ "ngờ"
Cớ sao lại bơ vơ lạc lõng
Giữa hồng trần giấc mộng úa phai
Còn chăng giọt lệ bi hài
Khơi chi vãn khứ nhân hai nỗi sầu
Tự đa tình còn đâu ngày ấy
Bộ thơ sầu ta mãi còn thương
Người xưa nay đã đôi đường
Chân mây - Ngọn gió, tơ vương cũng đành
Bỗng thấy lạ nhìn tranh rơi lệ
Người còn đâu tạ thế rồi chăng
Tửu cay môi nhấp ngỡ rằng
Giai nhân ẩn hiện bên trăng lạnh lùng
Vẳng tiếng nhạc không trung huyền ảo
Tự cơn mơ Nguyệt Lão thinh buồn
Duyên hồng ta kết người buông
Oán thay lỗi phận vở tuồng nhân gian
Miệng muốn hỏi còn đang mấp máy
Tiếng gà kêu khơi dậy cơn mê
Năm canh giấc mộng ê chề
Lạ thay như thế mà ra hão huyền
Kể từ đó ta nguyền chôn chặt
Mảnh tình con tâm nhắc tìm quên
Đời gieo lắm cảnh chông ghềnh
Gây cho thế sự bao phen bĩ sầu
Nay Bạch Phụng bên Lầu Vọng Nguyệt
Hoạ bài thơ tâm huyết tự tình
Tóc đà điểm bạc thinh thinh
Nhân thời há cũng lặng "bình" chữ "si"
Trước là hãy chớ ghì nỗi nhớ
Sau phân trần chữ "nợ"... tìm quên
Hoa rơi hữu ý chăng bền
Tựa như nước chảy lênh đênh bể sầu
Chuyện đã vậy tìm nhau chi nữa
Hoạ khơi thêm câu hứa nặng lòng
Ai về gác lạnh đêm Đông
Để còn lưu luyến tình hồng độ nao
Nhân thời ngẫm làm sao hiểu được
Thiên tình buồn kiếp trước còn vương
Có chăng trong cảnh, tận tường
Hữu duyên kém phận dẫu "thương" dẫu đành...
Kết bài thơ mượn tranh phát hoạ
Ngẫm sự đời tạo hoá trêu ngươi
Ẩn trong ánh mắt nụ cười
Là bao sầu đắng tình vơi nhạt nhoà
Bạch Tiểu Phụng tình hoa như mộng
Gió đưa mây lạnh cóng hồn phiêu
Thân côi giữ lấy bao điều
Trần dương tri kỷ bao nhiêu cũng thừa...
Sưu tầm.
 vntst20183287_500_01
MỘNG VÃN KHỨ.31
Lạnh buốt trời đông buổi xế tà !
Mơ thời dĩ vãng nhớ người xa
Đường thưa lẻ bóng mây giăng ngập
Nẻo vắng cô thân gió quyện hoà
Tủi phận đêm nhìn trăng cạnh núi
Thương mình tối ngủ bóng kề ta
Giai nhân một thuở ai nào thấu
Kẻ sĩ buồn thinh mắt lệ nhoà...
…………………
Kẻ sĩ buồn thinh mắt lệ nhoà...
Năm dài tháng rộng mỗi riêng ta
Ôm hoài kỷ niệm tình chua xót
Giữ mãi thời gian ái lệ hoà
Vắng nhỏ từ đây bao cách biệt
Không nàng độ ấy những ngày xa
Cao xanh có hiểu sầu chăng há
Lạnh buốt trời đông buổi xế tà !
Sưu tầm.

OÁN THI KHÚC (68thuận nghịch)
Ca lời đượm thắm yêu thương...
Xa xa hình bóng nhớ vương nao lòng
Tin hoài cứ mãi thầm trông
Mình bên hiu quạnh ngát hồng hương phai
Nhiều khi bởi nhớ thêm dài
Yêu thương nhoà mắt lệ ai trao người
Hoa ngời sắc mộc nào tươi
Trò chơi duyên nợ kẻ cười lòng đau
Tiền ơi! bể khổ thêm sầu
Khuyên ai đừng chớ hỏi câu, nơi tình
Rưng rưng khoé mắt buồn thinh...
………………….
Thinh buồn mắt khoé rưng rưng...
Tình nơi câu hỏi chớ đừng ai khuyên
Sầu thêm khổ bể... ơi tiền!
Đau lòng cười kẻ nợ duyên chơi trò
Tươi nào mộc sắc ngời hoa
Người trao ai lệ mắt nhoà thương yêu
Dài thêm nhớ bởi khi nhiều
Phai hương hồng ngát quạnh hiu bên mình
Trông thầm mãi cứ hoài tin
Lòng nao vương nhớ bóng hình xa xa
Thương yêu thắm đượm lời ca...
Sưu tầm.

DỤNG TỬU HOẠ THI CHÀNG & NÀNG.12
CHÀNG
Đêm thinh vắng tay cầm tay vịn
Hạ dòng thơ sâu kín cõi lòng
Mực lem nét chữ - nào mong
Cũng vì tâm sự chẳng đồng lối "suy"
Câu thệ ước so bì vãn khứ
Chuyện thời qua kẻ giữ người quên
Ngàn câu thương nhớ sao bền
Bằng tình vẹn nghĩa hai bên một lòng
Mưa rả rích trời đông gió lạnh
Ngọn đèn khuya khó tránh lung lay
Bóng ai hiu hắt đêm này
Cô đơn thiết nghĩ ai hay thấu mình
Nâng chén tửu lặng thinh môi nhấp
Mắt hoen cay tim đập liên hồi
Vấn trời sao nỡ chia phôi
Người nơi đầu gió kẻ ngoài chân mây
NÀNG
Đàn gieo rắc cung sầu lỗi nhịp
Chốn thê lương tiện thiếp nhủ lòng
Trời Nam chàng có lạnh không
Đây bên bờ Bắc gió lồng đêm thâu
Khuê phòng vắng người hầu đã ngủ
Tiếng phì phò của lũ con thơ
Màn đêm vây kín buông hờ
Trăng lên chiếc bóng lời thơ gợi sầu
Nhớ về thuở gặp nhau hữu ý
Chuyện chúng mình thi vị xót thương
Trách duyên kém phận nao lường
Gặp nhau há chỉ như gương chiếu hình
Muốn chạm lấy điều tin là thật
Sợ lời ra tiếng mất tiếng vào
Thôi thì chẳng dám ước ao
Dụng thơ hoạ tả ai nào thấu tâm
Lộng Tiểu Ngọc lặng thầm bên tửu
Chén chừng vơi ấp ủ men sầu
Mây trôi trăng cuốn về đâu
Hữu duyên vô phận tình đầu nhạt phai...
Sưu tầm.
 vntst20183229_500
MỘT TRỜI THƯƠNG NHỚ...
Mối tình nào ta chôn vào vãn khứ
Bởi nhớ người anh tự làm mình đau
Muốn quên đi giấc mộng thuở ban đầu
Quay lưng bước nhìn về nhau lần cuối
Giọt mưa rơi làm tâm sầu buồn tủi
Gió nhẹ lay hoa tiếc nuối lìa cành
Mộng tình si kẻ khắc hoạ thi tranh
Đa tình bởi mối duyên lành tan vỡ
Biết rằng yêu là cả duyên lẫn nợ
Trả cho anh một chữ "ngỡ" hôm nào
Kẻ đến sau thì có tội gì sao?
Hoa hữu ý nhưng tình nào hữu phận
Nước mắt rơi giờ đây cũng đã cạn
Lạ lùng thay chẳng quên lãng người thương
Mãi yêu em chờ ở cuối con đường
Để rồi nhặt mảnh tình vương vô ý
Nếu tình yêu anh đặt sai vị trí
Em cứ đi chớ cần giữ nơi lòng
Người đến sau, anh cũng chẳng hoài mong
Mây kề núi gió bềnh bồng phiêu lãng...
Sưu tầm.

EM ƯỚC RẰNG...
Em ước rằng mọi thứ đã trôi qua
Quay trở lại dẫu dù là ràng buộc
Bởi mất anh tim hoài đau giá buốt
Gió đông về mưa khẽ ướt làn mi
Em ước rằng người chớ vội bước đi
Để cảm nhận những gì đằng sau ấy
Tình yêu em có nào đâu chỉ vậy
Muốn hiểu người nhưng lại thấy tim côi
Em ước rằng khi ta khẽ chạm môi
Anh thấu đạt những lời chưa ấp ủ
Bởi rằng thương nên tâm em tự thú
Mất anh rồi giấc ngủ có nào yên
Em ước rằng tình ta chẳng kém duyên
Thì có lẽ mộng huyền kia là thật
Những đêm thâu đi kèm trong tiếng nấc
Giấc mơ buồn... sự thật quá đắng cay!
Em ước rằng! Anh trong những cơn say
Nhớ về em dẫu chỉ là giả tạo...
Uh! em ngốc! em tin vào cõi ảo.
Vạn kiếp sầu bởi tạo hoá trêu ngươi!
Em ước rằng! Kết thúc chỉ thế thôi.
Yêu là yêu, quên để rồi chẳng nhớ
Nước mắt rơi, ôi hai từ "duyên nợ"
Cả đời người nỗi nhớ hoá miên man!
Sưu tầm.
 vntst20182209_500
SAU TẤT CẢ..
Sau tất cả ta là gì em nhỉ
Tự hỏi thôi để tâm trí giải bày
Chuyện tình buồn với kết thúc đắng cay
Ai quay vội, ai còn ray rức mãi
Sau tất cả ta không quay trở lại
Nhưng vãn khứ làm tê tái cỏi lòng
Vạn bài thơ em có hiểu được không
Khi người đi anh thấy lòng tan nát
Ừ là thơ! hay chỉ là câu hát
Lặng im thôi ta khắc tạc vào tâm
Với niềm đau và nỗi nhớ âm thầm
Về một thời tay cầm tay chung bước
Có phải chăng anh và em nhu nhược
Để lạc nhau dẫu kiếp trước hẹn thề
Hai mảnh ghép giờ xa cách buồn ghê
Vẫy tay chào tình đi về hoài niệm
Lật sang trang và xin đừng tìm kiếm
Nụ cười em làm chết lịm hồn anh
Nâng chén tửu nửa vơi nửa không đành
Duyên nợ ấy mong manh tựa cơn gió
Ừ dể đến, Ừ dể đi, thôi bỏ
Chẳng mong chi khi nó đã qua rồi
Ánh trăng tàn người thi sĩ lẻ loi
Một đêm nữa ai ngồi ôm thương nhớ!!
Sưu tầm.

DỤNG TỬU HỌA THI CHÀNG & NÀNG.11 
CHÀNG
Tay nâng chén tâm chừ tơ tưởng
Bể sầu miên ta dụng vần thơ
Bút nghiên nét chữ, trăng mờ
Gió đưa ta đến bơ vơ cõi huyền
Là ảo ảnh thời duyên se sắt
Kề bên ai đan chặt vòng tay
Ngủ yên trong giấc mộng ngày
Kẻ thời đương tỉnh người say chốn nào
Nàng đâu hiểu trời cao chăng thấu
Mối tương tư ai giấu nơi lòng
Hỏi thì tự trả lời không
Còn như say khướt tình hồng lại khơi
Đa tình ấy mà thôi ta chỉ
Lặng suy tư tâm trí không lời
Nhìn nàng mắt lệ hoen rơi
Quay đi ngoảnh lại một đời nhớ thương
Bạch Tiểu Phụng tình vương chưa ngõ
Vạn câu từ ai tỏ người hay
Tỉnh ra tháng vội qua ngày
Tóc mây điểm bạc còn "say" chữ "tình"...
NÀNG
Tam sinh nợ duyên thời chẳng vẹn
Nỗi nhớ chàng thiếp nén vào tim
Lệ cay chảy ngược ai kìm
Thi sầu phong vị ẩn thêm chút buồn
Đời huyễn mộng tay buông tay giữ
Tựa như tình lữ thứ tha phương
Có chăng đứng giửa con đường
Một đành quên lãng hai thương trọn đời
Nhớ cái buổi gặp nơi vô ý
Đứng cạnh chàng thiếp chỉ im thinh
Lặng trong giây phút hữu tình
Mắt sầu gợn sóng bình minh nhạt nhoà
Cao xanh hỡi! khêu rơi hữu ý
Nước vô tình chẳng luỵ tương phùng
Hoá ra một kiếp tình chung
Không bằng vãn kiếp thề cùng có đôi
Lộng Tiểu Ngọc trọn đời lưu luyến
Mượn lời thơ kể chuyện giải khuây
Rượu kia chén nửa chén đầy
Đương thời ai hiểu người say muốn gì ?
Sưu tầm.
vntst20184230_500
DỤNG TỬU HỌA THI CHÀNG & NÀNG.9
CHÀNG
Ta lặng bước bên sông tĩnh mịch
Chuyện nhân gian bởi tích dịch tuồng
Đêm sầu thi sĩ tay buông
Vẽ nên câu chuyện tình buồn tự tâm
Làng Phong Nguyệt đêm rằm sáng tỏ
Chốn gia trang chẳng có bạn thơ
Ngàn năm ẩn sĩ đợi chờ
Đêm trăng cô tịch nàng thơ thấu lòng
Giận một mối càng trông càng thẳm
Ngắm cảnh thêm trêu tấm lòng đau
Ngoài kia gió lạnh sương dầu
Tình nao như đã dài lâu sớm chiều
Mi ướt lệ tay khều vạt áo
Nhớ người xưa đàn não đêm dài
Bây giờ đã nửa canh hai
Vang đâu một tiếng thở dài thê lương
Bạch Tiểu Phụng tâm thường đa cảm
Nâng chén sầu lệ khảm vào tim
Chữ "duyên" thêm "hữu" ta tìm...
Tiếc thay tri kỷ như "kim" bể đầy !!!
NÀNG
Nâng chén tửu nhìn mây ngắm gió
Dụng lời thơ phát hoạ tâm cang
Trời Nam lẻ bóng riêng chàng
Còn bên Cõi Bắc thiếp đan thơ sầu
Này chàng hỡi ! từ lâu thiếp đã..
Nhớ thương ai lệ ngã bờ mi
Và trong hàng vạn câu "vì"
Trăm câu chẳng đủ mà ghi thành lời
Điều thứ nhất rằng ơi... vì nhớ
Điều thứ hai chăng chớ vì thương
Điều ba duyên đã chung đường
Tam sinh thiết nghĩ chữ "thương" nặng lòng
Cớ do đâu tình trông như đã
Lại xa nhau chẳng há vô tình
Tiếc thay Nguyệt Lão lặng thinh
Se duyên đứt đoạn cho mình cách xa
Lộng Tiểu Ngọc ngắm hoa chua xót
Tủi thân thay bèo bọt lênh đênh
Nữ nhi số phận chông ghềnh
Mười hai bến nước chẳng "êm" bến nào...
Sưu tầm.

NẾU MỆT RỒI...
Nếu mệt rồi thì cứ quẳng hết đi
Đời hối hả chẳng điều gì mãi mãi
Nỗi niềm vương xin ghì vào bể ái
Dĩ vãng rồi, có còn lại gì đâu
Nếu mệt rồi xin chớ có tìm nhau
Anh và em mối tình đầu phai nhạt
Thời si mê chỉ còn là câu hát
Mình đã từng... để rồi lạc mất nhau
Nếu mệt rồi hãy bôi xoá tình đau
Chuyện chúng mình là hai đầu nỗi nhớ
Trời phương Bắc cõi lòng ai nức nở
Chốn bờ Nam kẻ nặng nợ "duyên" thừa
Nếu mệt rồi đành quên lãng tình xưa
Dẫu ngày mai khi thuyền vừa cập bến
Ta là ta... em là em... định mệnh
Hạnh phúc buồn vội đến sẽ vội đi!
Sưu tầm.
 vntst20183214_500
DỤNG TỬU HOẠ THI CHÀNG & NÀNG .
CHÀNG
Đêm yên vắng mắt sầu ngấn lệ
Mộng phù du nhân thế hữu tình
Trên trăng, dưới nước, giữa mình
Trời cao há thấu lặng thinh một màu
Xin chôn chặt tình đau dĩ vãng
Cả một đời tựa áng thơ say
Chén sầu nửa cạn nửa đầy
Tửu chưa ngấm dạ lòng cay lạ thường
Là tại bởi tình vương chưa dứt
Hay là vì rượu thức cơn mê
Giai nhân như thể cận kề
Bên nhau tâm sự tỉ tê chuyện trò
Bỗng cơn gió lùa hoa rơi rụng
Cánh tay nào khẽ đụng bàn tay
Giật mình ai có nào hay
Chỉ là giấc mộng lạ thay hão huyền
NÀNG
Nâng chén tửu khơi miền cảm xúc
Cám cảnh đời rũ mục hồn trinh
Tiếng ai văng vẳng ta - mình
Giờ đây lẻ bóng lặng thinh ngồi buồn
Thương chàng lắm tay buông phím gảy
Khúc tự tình chàng hãy quên đi
Vô duyên chẳng phận há ghì
Chân mây ngọn gió người đi kẻ chờ
Cao xanh hỡi! lời thơ ai hiểu?
Kiếp gian truân chữ hiếu nặng lòng
Sá chi một mảnh tình hồng
Đong đi đếm lại vẫn không vẹn tròn
Giờ đây thiếp lầu son gác tía
Buồn lắm thay cười mĩa mai đời
Chân tình nợ mãi chưa vơi
Lời đâu kiều diễm cho ngơi lòng chàng
Lộng Tiểu Ngọc gảy đàn ai oán
Dụng lời thơ dứt đoạn tâm tình
Năm canh lữ khách lặng thinh
Bên lầu Phong Nguyệt kẻ "bình" người "suy" !!
Sưu tầm.
 vntst20184245_500
CÒN THƯƠNG LẮM NHƯNG KHÔNG VÌ NHAU NỮA...
Anh chẳng ước điều gì to lớn cả
Nỗi cô đơn băng giá trái tim côi
Hạnh phúc kia ta mất.. mất để rồi
Nửa hồn chết, nửa hồn ngồi lặng lẽ
Anh chẳng ước khi mà anh chẳng thể
Níu tay em như lẽ sắp rời xa
Buồn của anh vẫn thế mãi chỉ là
Giây phút cuối ta nhìn ta ngấn lệ
Anh chẳng ước trong cơn mê cõi thế
Em thì thầm gạt dòng lệ chia phôi
Oái oăm thay sự việc cũng đã rồi
Nào có được như một thời thương nhớ
Anh chẳng ước khi mà ta trót lỡ
Thốt nên câu duyên nợ dứt đành quên
Cuộc đời ơi tình hữu ý chăng bền?
Người lữ thứ tìm quên trong cõi nhớ
Anh chẳng ước khi tim đau nức nở
Trải nghiệm nhiều bao nỗi sợ không tên
Buồn cười thay cuộc sống lắm chông ghềnh
Điều nhỏ bé hoá thênh thang, sự "đắng"
Anh chẳng ước vì còn nhiều gánh nặng
Có lẽ là không đặng mối tình si
Tiếng nhạc vang hoà cùng tiếng thầm thì
Còn thương lắm nhưng không vì nhau nữa...
Sưu tầm.

NẮM GIỮ YÊU THƯƠNG
Định nghĩa nào cho hai từ duyên nợ
Một lời thương hai nỗi nhớ chia đôi
Nửa là anh nửa kia khác lặng ngồi
Ngắm nhìn em mà lòng tôi nặng trĩu
Ước gì đây khi giá mà em hiểu
Nỗi suy tư và hàng triệu nhớ mong
Muốn ai nghe để thấu được cỏi lòng
Anh vấn nguyện rồi đặt trong thi tự
Được bên nhau nào có là dễ chứ
Cớ sao ta không nắm giữ lương duyên
Hạnh phúc ơi! Khi cập bến con thuyền
Anh và em đôi uyên ương tiền định
Bao đêm dài anh lặng ngồi câm nín
Nghĩ suy nhiều tâm đính chính rằng "thương"
Rồi gạt đi khi cuộc sống khôn lường
Vẫn bước tiếp hết con đường ta chọn
Đời có em anh chẳng cần đổi hoán
Chỉ mong duyên không dứt đoạn chân tình
Những cơn mưa rồi sẽ ngớt, anh tin
Khi tình yêu của đôi mình đủ lớn !!
Sưu tầm.
vntst20184008_500

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com