Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

Những bài thơ hay 282

TỔ QUỐC VIỆT NAM
Hào kiệt Việt thường xuất phượng công
Lừng danh cháu Lạc với con Hồng
Thi thư nối kiếp trầm hương tỏa
Mưu sỹ truyền đời dũng khí thông
Đạo lý nhân hòa luôn thắm đượm
Nghĩa ân đức độ mãi thơm nồng
Rừng xanh biển rộng ngàn năm vững
Chí cả vang lừng rạng ánh đông
………………….
Chí cả vang lừng rạng ánh đông
Tình dân thắm thiết nghĩa luôn nồng
Dù bao gian khó đều qua khỏi
Dẫu lắm nguy nàn vẫn vượt thông
Tuổi trẻ rạng ngời hơn mộng biếc
Nữ lưu tuấn kiệt xứng mơ hồng
Cùng nhau kết lại thành biên lũy
Hào kiệt Việt thường xuất phượng công
Sưu tầm.

VÀO MÙA ĐÔNG
Mãn vụ thu rồi trở rét đông
Miền trung lũ lụt sắp xoang đồng
Thương người sạt đất nơi gần bản
Mến kẻ trôi nhà chỗ cạnh sông
Nỗi xót bơ phờ che nguyệt tỏ
Niềm đau ảo não ám dương hồng
Mong rằng giá lạnh nhanh rời khỏi
Sẽ đón mai vàng nở rạng bông
Sưu tầm.

ĐẦU ĐÔNG
Qua mùa trở tiết đã vào đông
Bão tố ngoài kia phủ ngập đồng
Gió thổi đưa thuyền sang bến đỗ
Con đò lỡ chuyến cập triền sông
Nhìn mây cũng đứng mưa mờ nhạt
Dõi nguyệt nồng lên sắc trổ hồng
Ửng giữa miền sương màu sáng ngọc
Lưng trời chuyển nắng rực ngàn bông
Sưu tầm.

KHẮC KHOẢI MỘT TÌNH YÊU
Chớ để tim này lạnh giữa đông
Đừng cho vụn vỡ cánh hoa đồng
Tình yêu kẻ dệt trên cành trúc
Bản nhạc ai đàn cuối bãi sông
Mỗi độ thu về yêu cúc đỏ
Nhiều phen hạ mãn nhớ môi hồng
Rồi xuân khắc khoải chờ tin nhạn
Cội giữ mai vàng để thắm bông .
Sưu tầm.

BÁI BAI
Gãy bút nhàu thơ mộng chẳng vào
Cạn nguồn xúc cảm ái nào trao
Bên bờ tuyệt vọng lòng tê nhão
Cạnh giếng trầm tư dạ úa trào
Bởi gió lạnh lùng bay rợp não
Hay tình lỡ dở bịt mờ sao
Mà gây thảm cảnh buồn trơ tráo
Có lẽ đành thôi vẫy khúc chào
Sưu tầm.

VỠ MỘNG
Đã tưởng tình ta đặng chín muồi
Sao giờ cách trở ngược rồi xuôi?
Mùa xưa lại đến, màn sương toả
Phố cũ đành buông, vạt lá chuồi
Có những câu thề sao chẳng dịu
Và từng nỗi nhớ vẫn không nguôi
Đường đêm vắng vẻ lòng day dứt
Nhẽ cuộc đời này mộng mãi nuôi?
Sưu tầm.

LỊM BỔNG TIÊU
Tiêu bổng lịm tình khúc huyễn say
Diễu êm nồng ngọt đắm câu bày
Phiêu bồng nhạc ý hòa thương quẩy
Diệu lãng thơ hồn quyện nhớ ngây
Điều khẽ dệt thơm lành nhịp ấy
Kiểu thầm đan thắm hạnh cung này
Nhiều hương nở mộng ngời hoan trẩy
Tiêu bổng lịm tình khúc huyễn say
…………………
Say huyễn khúc tình lịm bổng tiêu
Trẩy hoan ngời mộng nở hương nhiều
Này cung hạnh thắm đan thầm kiểu
Ấy nhịp lành thơm dệt khẽ điều
Ngây nhớ quyện hồn thơ lãng diệu
Cháy thương hòa ý nhạc bồng phiêu
Bày câu đắm ngọt nồng êm diễu
Say huyễn khúc tình lịm bổng tiêu.
Sưu tầm.

DẠ KHÚC
Thuyền chở bóng trăng lạnh lẽo mùa
Quyên hờ hững giọng hót vài tua
Tựa hiên đếm lá rơi đầy ngõ
Cửa khép hờ phên đợi gió lùa
Hoài cảm thanh xuân đờ đẫn tiếc
Trông về quá khứ vội vàng xua
Ngóng ai năm tháng nay thành mộng?
Lãng tử ghìm duyên chẳng dám thùa.
Sưu tầm.

VỌNG CHỜ
Thuyền vẫn đợi trăng hẹn đến mùa
Quyên về khản giọng mấy lần tua
Tựa song vời vợi lòng ên nhớ
Cửa đứng trầm ngâm gió lạnh lùa
Hoài bóng thầm thương buồn bã hỏi
Trông hình trộm nghĩ ngại ngùng xua
Ngóng khi chiều xuống tình đơn lẻ
Lãng tử ghìm duyên chẳng dám thùa
Sưu tầm.

ĐỢI CHỜ .
Miên trường khắc khoải nỗi niềm mơ
Ảo não sầu vương khúc nhạc chờ
Gối lẻ phòng đơn nhìn nguyệt vỡ
Sương mù bóng quạnh phủ hồn ngơ
Hoài mong những buổi tơ tròn nhịp
Mãi tưởng từng hôm bến thuận bờ
Hẹn liễu thề hoa tình cách trở
Canh tàn mắt lệ chẳng còn thơ .
Sưu tầm.

TÌNH THƠ
Có lẽ do sầu giận bỏ thơ
Người đi kẻ đợi giữa hai bờ
Bao lần dạ héo vì ngôn lở
Những đợt tim buồn bởi nét ngơ
Gửi gói thời gian nồng chữ nợ
Bồi trang kỷ niệm thắm duyên chờ
Cho ngày hợp cẩn tròn thương nhớ
Vẹn nghĩa thi đường trải giấc mơ .
Sưu tầm.

BIỂN CHIỀU TRÊN QUÊ HƯƠNG
Ta ngồi cạnh biển ngắm hoàng hôn
Những sóng từ đâu vỗ dập dồn?
Đó trẻ chơi đùa nơi cuối bãi
Kia diều vút bổng phía đầu thôn
Thuyền xa một chiếc đang về bến
Gió mát trăm phương thổi lộng hồn
Chợt gặp tri âm thời tuổi trẻ
Lâu rồi có dịp để hàn ôn.
Sưu tầm.

HÒN TÀU
Bốn mặt đồn vây cũng chẳng rời
Ba bề địch bủa :sẵn sàng “chơi”
Nam Hàn quỷ quái đành lui vội
Mỹ lết* tinh đời lủi cụp đuôi
Đạn xéo đan dày không giữ nổi
Bom cày ập xuống phải đành thôi
Nhìn cây tưởng nhớ bao đồng đội
Ngắm cảnh thương hoài những bạn
Sưu tầm.

TỰ TÌNH
Tình duyên lỡ dở đẹp chi sàng ...
Tuyệt kỹ... ê chề để tiếng sang
Cảnh núi sờ thân cành rệu rã
Đời mây ngoảnh mặt nước mơ màng
Ơ hờ ánh lửa muôn chiều vọng
Lẽo lạnh môi hồng mấy thủa vang
Khách vãn dần đi biền biệt chỉ
Hoàng hôn chập chững nắng hanh vàng...
Sưu tầm.

PHẬN ĐÀN BÀ
Rõ khổ đời em gánh việc chồng
Duyên thì góp nhặt mãi nằm không
Tàn đông bận ấy thuyền chao đảo
Tủi gác ngày kia nghĩa phập phồng
Quá đỗi cơn tình say thuở lộng
Đâu vừa hữu ái bỏ trời giông
Sầu khuya một bóng hồn chia rẽ
Nặng chuỗi niềm riêng chớ mải gồng.
Sưu tầm.

DỖI HỜN
Trăng khuyết đêm tàn tủi khuyết trăng
Hằng Nga tẻ ngắt sạm Nga hằng
Lặng tim đổi ái thành tim lặng
Xằng dạ dời yêu khiến dạ xằng
Trắng mộng chôn vùi nên mộng trắng
Băng lòng ẩn giấu tủi lòng băng
Nặng vương thuở ấy giờ vương nặng
Giăng níu thơ nào quạnh níu giăng
…………………
Giăng ngập u sầu khổ ngập giăng
Băng hồn ngớ dại giữa hồn băng
Lặng im cõi xám đành im lặng
Xằng bậy đời ganh bởi bậy xằng
Vắng hoải hoang nguyền tim hoải vắng
Hằng mơ mộng ái dạ mơ hằng
Vẳng lời quá vãng đau lời vẳng
Trăng lạnh mơ tàn buốt lạnh trăng
Sưu tầm.

NGƯỜI XƯA
Tôi về xóm nhỏ độ vào đông
Bỗng gặp người xưa bước cạnh chồng
Bến nước sương sà ai mải đợi
Con đò bóng phủ bậu nào trông
Thời gian vẫn chảy phai mầu thắm
Quá vãng hoài trôi nhạt sắc nồng
Tủi phận duyên hờ ôm gối lẻ
Canh dài ấm áp hỏi còn không.
Sưu tầm.

KÝ ỨC
Giã từ phố thị buổi tàn đông
Kể dạo người yêu vội lấy chồng
Thi thoảng tim này hay ngoái vọng
Nhưng rồi ái nọ hết chờ trông
Đường xa kỷ niệm thêm mờ rỗng
Nẻo vắng tình ân thiếu mặn nồng
Họ đã quên rồi câu ước mộng
Ta đành lặng lẽ giấu mình không
Sưu tầm.

TRÁCH PHẬN
Bỡ ngỡ vào mùa lúc tiết đông
Trông ai lững thững dạo cùng chồng
Mà hờn phận bạc không anh đón
Lại giận đời nghèo chẳng kẻ trông
Mãi ngỡ duyên tươi cùng ái thắm
Luôn mơ nghĩa vững với tình nồng
Ông trời thả chỉ theo cơn gió
Rối tít rằng người cuộn được không?
Sưu tầm.

MƯA BUỒN TRÊN BẢN THƯỢNG
Bản thượng buồn hiu mãi nhớ nhà
Bao ngày lữ thứ ở đường xa
Chiều nghiêng cảnh cũ niềm xao xuyến
Bóng đổ làng xưa nỗi nhạt nhòa
Cũng bởi hồn kia hoài kính Mẹ
Do vì chí nọ vẫn thờ Cha
Trời mưa ảm đạm càng vương vấn
Bản thượng buồn hiu mãi nhớ nhà...
Sưu tầm.

VIỄN XỨ
Miền cao bản thượng nhớ quê nhà
Bỗng thấy mưa rừng rải tận xa
Dạ những âu sầu tim để xuyến
Hồn như nặng trĩu mắt đang nhòa
Bao ngày xuống biển nào trông Mẹ
Lắm buổi lên đồi lại dõi Cha...
Để nỗi niềm riêng lòng cuộn vấn
Miền cao bản thượng nhớ quê nhà.
Sưu tầm.

RÕ KINH
Bọn chuột thời nao cũng rất tinh
Thay màu đổi dạng thấy đâu hình
Khi đào của nước cho thân thịnh
Lúc móc tiền dân để kiếp vinh
Của nổi ba đời càng lớn phĩnh
Tiền chìm bảy kiếp vẫn to phình
Hang chìm ngách nổi lo đường lỉnh
Ngẫm lại bầy đàn Tí mới kinh.,.
Sưu tầm..

THU RỤNG
Quả rụng trong vườn lẫn bóng đêm
Trần gian lặng lẽ gió heo mềm
Người đi gửi lại niềm lưu luyến
Bạn ở thương về những ấm êm
Góc nhỏ bờ sương ,tình vẫn mộng
nhà to mái võng , giấc vừa thiêm
Quỳnh đơn nở cánh hương còn đọng
Trắng đẫm trời khuya.Vạc ngủ thêm.
Sưu tầm.

GẶP LẠI CỐ NHÂN
Trang nhà bất chợt tỏa mừng vui
Gặp lại lòng nao giữa ngọt bùi
Cứ ngỡ nàng thơ nào dịp tới
Ai dè tri kỷ có lần lui
Thời gian hẳn sẽ thêm hoài vọng
Kỷ niệm hầu như chả ngủ vùi
Mới đó sương chiều loang kín nẻo
Nhìn nhau xúc cảm dậy bùi ngùi
………………….
Nhìn nhau xúc cảm dậy bùi ngùi
Mãi ước tình thơ chẳng lấp vùi
Mộng vẫn trao chuyền luôn ngát gởi
Mơ rằng xướng họa mãi hoài lui
Cùng bao bạn khác nồng câu ngọt
Với những âm xưa luyến giọng bùi
Hạnh ngộ trên đời đâu có dễ
Trang nhà bất chợt tỏa mừng vui
Sưu tầm.

BỒI HỒI
Ta về LỐI vườn quen
Nối miền XƯA yêu dấu
Vòng quay XE thả dong
Tiếng hí NGỰA thố vọng
Lắng đọng HỒN mộng mơ
Giọt mưa THU tí tách
Rộn ràng THẢO thạch hoa
In trên NỀN rêu đá
Bước chân CŨ bồi hồi
Cây lá LÂU cũ kỹ
Vẫn tỏa ĐÀI kiêu sang
Mênh mang BÓNG tha thướt
Lầu kinh TỊCH xếp cao
Ao du DƯƠNG sóng vỗ
LỐI XƯA XE NGỰA HỒN THU THẢO
NỀN CŨ LÂU ĐÀI BÓNG TỊCH DƯƠNG
Sưu tầm.

TRẮC TRỞ TIM CÔI
CHÂN lỡ nhịp đường xưa độc bước
TRỜI âm u lạnh buốt tâm can
CÁNH bèo trôi dạt phai tàn
NHẠN chao liệng chốn đại ngàn trú thân.
VỜN trong gió trắng ngần tuyết phủ
CHAO đảo mây vần vũ sơn khê
PHÒNG the đơn lẻ dãi dề
LOAN sầu hiu hắt trăng thề mờ soi.
QUẠNH quẽ nỗi cô đơn mòn mỏi
VẮNG em rồi mắt dõi bóng ai
LỆ tuôn thánh thót đêm dài
TRÀO dâng niềm nhớ bi ai thảm sầu.
TIM thổn thức đỏ mầu thương nhớ
CÔI cút tình trắc trở hanh hao
CHÂN TRỜI CÁNH NHẠN VỜN CHAO
PHÒNG LOAN QUẠNH VẮNG LỆ TRÀO TIM CÔI.
Sưu tầm.
 vntst20183973_500
NƠI ẤY BÌNH YÊN ...!
Có đôi lúc .. giữa dòng đời xuôi ngược
Muốn lui về một bước để bình yên
Trong vòng tay mẹ hiền như ngày trước
Mặc thế nhân mất được với kim tiền
Ngồi bên mẹ dưới hiên ngôi nhà lá
Bỏ nợ đời vay trả chốn nhân gian
Đất thành đô trăm ngàn người xa lạ
Ghé lại thăm nơi đã nắm tay nàng
Bỏ lại hết trái ngang ngoài phố chợ
Cả cuộc đời dang dở với chua cay
Hàn nỗi đau những ngày xưa đã lỡ
Đến bên người trả nợ cuộc tình say
Tay nắm tay như ngày xưa khờ dại
Bước bên nhau nguyện mãi chẳng xa rời
Mái tranh nghèo người ơi ta sẽ hái
Triệu ánh sao về trải giấc mơ đời
Muốn trở về .. về nơi ấy bình yên
Trong vòng tay mẹ hiền quên tất cả .
Sưu tầm.

NGƯỜI LÁI ĐÒ CAO QUÝ
Có người lái đò suốt đời cầm lái
Đưa con thuyền mê mải khách qua sông
Cho dù nắng mưa hay lúc bão dông
Dẫu khó khăn với tấm lòng bền bỉ
Một nghề tưởng giản đơn nhưng Cao quý
Dẫu có nghèo mà đời toả ngát hương
Cho đời đức sống, cho từng nét chữ
Cho hành trang và sức mạnh lên đường
Có những tâm hồn đẹp như ánh trăng
Càng về đêm khuya càng tươi ánh vàng
Lời Thầy Cô có cánh cò cõng nắng
Có cả lời ru của mẹ mênh mang
Con đã đi qua những tháng những năm
Nay ngoảnh lại có Thầy còn Thầy mất
Hợp rồi tan vốn vẫn là quy luật
Bó hoa đời con kính tặng Thầy Cô
Ai cũng hiểu một ngày ta tưởng nhớ
Về người Thầy cô dạy dỗ tháng năm
Thành vết hằn bài Luân lý Việt Nam
Nhớ công Cha, nghĩa Mẹ, biết ơn Thầy
Mãi ở trong ta kỷ niệm một ngày
Hai mươi tháng mười một . Ngày đáng nhớ
Những con thuyền nay buồm căng lộng gió
Cùng nhau trở về thăm BẾN SÔNG XƯA
Sưu tầm.

PHỐ ..MÙA ĐÔNG
Phố cũ chỉ còn nỗi nhớ mồ côi
Hưu hắt heo may cây bàng lá đỏ
Mùa ra đi cùng hoàng hôn qua ngõ
Để phố buồn..phố vắng...chỉ mình tôi
Ngồi ôm kỉ niệm hình bóng xa xôi
Phố thâm nâu dường như cùng trăn trở
Ngắm vầng trăng in bóng hồ rạn vỡ
Vẫn thấy lung linh hình bống Chị Hằng
Xin gửi lại nơi ấy một mùa trăng
Thủa ấy em ..anh đã thành tri kỉ
Phút xa nhau..đôi ta nào suy nghĩ
Rồi sẽ một ngày..Ta hóa ..Người dưng
Ta thấy ..ngậm ngùi ..nước mắt rưng rưng
Em quay lưng theo người về bến khác
Để phố hôm nay lá vàng rơi xào xạc
Phô cùng đành..ngơ ngác lúc..Đông sang
Sưu tầm.
 vntst20184007_500
Đông lạnh vắng
Đông về rồi, trời bắt đầu se lạnh
Mang trong lòng nỗi canh cánh suy tư
Nhớ thương ai mà lại cứ chần chừ
Câu hờn dỗi còn dường như lưu luyến.
Gió đông lạnh chợt làm ta xao xuyến
Gợi chút buồn nhớ đến chuyện ngày xưa
Nơi phố nhỏ ai đã từng đón đưa
Của một thời mà nắng mưa chung lối.
Vẫn nhớ lắm lần đầu gặp bối rối
Mong trông chờ bước chân vội nhìn xa
Để giờ đây toàn chỉ thấy nhạt nhòa
Từng giọt đắng lại vỡ òa nhung nhớ.
Đông về rồi vần thơ tình trăn trở
Câu với từ ghép bỡ ngỡ phân vân
Viết gì đây mà dạ cứ tần ngần
Để lạc lõng rồi xa dần ẩn khuất.
Phố nhỏ xưa đậm buồn vui chất ngất
Chợt chạnh lòng ta giở lật ngày xưa
Đến hôm nay biết nói sao cho vừa
Đông lạnh vắng chỉ còn mưa sương gió.
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com