Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018

Những bài thơ hay 297

PHẢI VÀ TRÁI
Phải, trái hai phần cuộc sống ta
Người ai cũng gặp, đã đi qua
Tuy rằng cuộc sống đà chưa phải
Có chỗ cho mình trải nó ra
Nhẫn nhịn điều mà ta trọng vọng
Chung lòng góp sức sống chan hòa
Còn đem mặt trái ra chôn chặt
Chớ kẻo nhiều bày đặt xuýt xoa
Sưu tầm.

CHỢT THƯƠNG MÙA CŨ
Chiều buông xuống thêm ngày dài khép lại
Nắng thôi vàng biết trôi mãi về đâu
Mây thẳm xa nhuộm tím cả một màu
Cho ai nhớ những hôm nào chung lối
Chiều bóng ngả đôi chân đâu bước vội
Gió êm đềm nghe nóng hổi bờ yêu
Dòng sông trôi con nước đẹp hơn nhiều
Đâu cũng thấy thật mỹ miều đến lạ
Thân thương lắm từng hàng cây ghế đá
Ấm nồng nàn lên đôi má môi ngoan
Lửa yêu đương dìu nhau đến ngập tràn
Hoài da diết miên man từng nhịp thở
Trời chợt nắng chợt mưa hoa vẫn nở
Chỉ phố buồn trăn trở hỏi vì sao
Yêu thương ơi không như tự hôm nào
Lòng rưng rức chênh chao mùa xưa cũ
Sưu tầm.

CÓ MỘT THỜI – MÃI MÃI TUỔI HAI MƯƠI
Có một thời ... chẳng gần ... chẳng xa xôi,
Có đạn bom rơi ... có nổi cơm đổ,
Có những người lớn lên trong gian khổ,
Nhường cả áo cơm ... nhận gian khó về mình.
Có những con người ... bom nỗ lặng thinh,
Chẳng chút mảy may ... nghĩ mình phải sống,
Có những đôi mắt tưởng như bất động,
Lửa cháy căm thù ... đầu súng bay ra.
Có những đôi dép lốp rất thật thà,
Đến ở dân thương ... đi người dân nhớ,
Trước cô gái làng ... chỉ cười mắc cỡ,
Lại hóa phi thường .... khi đạn réo bom rơi.
Ai đã nghe “Hãy nhớ lấy lời tôi...
Hãy nhằm thẳng quân thù mà bắn...”
Thân bất động ... nhưng vẫn còn tay nắm,
Vẫn chạng chân chèo ... tư thế xông lên.
Đạn cắt thịt da ... không bật tiếng rên,
Chỉ một niềm tin ngày mai chiến thắng,
Cho đường đạn nhắm quân thù bay thẳng,
Cho đất mẹ nghèo ... vang mãi tiếng ầu ơ...!
Hành trang đi ... một tay nải đơn sơ,
Chiếc gạy tầm vông ... sao đồng trên mũ,
Có lá thư ... tưởng chừng như đã cũ,
Lại ép vào lòng ... khi dầu súng trăng treo!
Những bàn tay bật máu đá tai mèo,
Những đêm chuông sâu đi tìm đồng đội,
Nắm cơm chan mưa ... nuốt đi rất vội,
Khô để anh nằm... chỗ ướt để cho tôi!
Giặc trút bom cày nát những quả đồi,
Những cánh rừng xanh hóa thành đồi trọc,
Những hang đá sâu ... vòng tay bao bọc,
Khát cháy trên đồng ... nước có uống được đâu!
Tiếng súng tạm ngưng ... cuộc chiến mới bắt đầu,
Biên giới Tây nam ... thêm lần máu chảy,
Biên giới phía Bắc thêm lần lửa cháy,
Lại máu tanh nồng ... thấm đẫm đất cha ông.
Máu quân thù ... một lần nữa thành sông,
Máu của các anh ... xanh đồng quê mẹ,
Linh hồn anh hóa thành cơn gió nhẹ
Một tấc không lùi ... giữ vững đất cha ông!
Và hôm nay ... những người đã lập công,
Người mãi mãi suốt đời mang thương tật,
Người mãi mãi ... gửi lại mình trong đất,
Lại có người ... chỉ nghĩ cái riêng tư!
Đến hôm nay ... ai là bạn ... ai thù,
Còn ai người xứng đáng là Đồng chí,
Bao nhiêu người say chức quyền mộng mị,
Bao nhiêu người ... vẫn nửa thực ... nửa hư?
Có khi nào ... các anh nghĩ ... “Giá như...!”
Giá như ngày xưa ... mình đừng thay nó,
Giá như ngày xưa ... đừng dành gian khó,
Thương lắm những người ... Mãi mãi tuổi đôi mươi...!
Sưu tầm.

DẤU ẤN THỜI GIAN.
Có một chiều tôi thơ thẩn dưới mưa
Tìm kỉ niệm mà ngày xưa vương vấn
Đời buồn bã bởi nợ duyên lận đận
Vì chữ tình luôn trú ẩn trong tim
Thời gian qua tôi mệt lả đi tìm
Nơi sa mạc cát nằm im nóng bỏng
Miền đất cháy tôi mơ hồ tuyệt vọng
Thoáng giật mình ôm chiếc bóng co ro
Trở về thôi kẻo lỡ một chuyến đò
Sờ mái tóc bỗng âu lo số phận
Nhìn cảnh vật tái tê lòng trắc ẩn
Tuổi chất chồng theo dấu ấn thời gian
Mộng tương tư kết thúc nửa đêm tàn
Sầu tuyệt vọng để dung nhan héo úa
Quên câu chuyện cho đời thêm sáng sủa
Mong tâm hồn đừng nguyền rủa trái tim.
Sưu tầm.

PHẬN NGHÈO...
Thương người vất vả mãi quanh năm
Chăm sóc cây dâu lựa kén tằm
Tất bật năm dài lo cuộc sống
Vội vàng suốt buổi với con chăm
Đêm khuya trẻ khóc đành không ngủ
Chiều muộn hàng rong hết nghỉ nằm
Lập nghiệp gian nan bàn tay trắng
Mong chồng bớt rượu...đỡ soi xăm...!
Sưu tầm.

BÃO CUỘN
Mình ôn kỷ niệm tháng năm buồn
Bỗng thấy bao dòng lệ chảy tuôn
Mộng cũ phai tàn trong chớp bể
Tình xưa nhạt úa bởi mưa nguồn
Ngâm bài phú hợp làm mây lãng
Thả giọng thơ hoà để nắng suôn
Dáng nhỏ nhìn sao càng diễm lệ
Hồn bay phách lạc lũ dâng cuồn
Sưu tầm.

DÁNG XƯA
Mượn ảnh Nàng Thơ gác nỗi buồn
Khơi dòng cảm xúc mạch sầu tuôn
Dường nghe mộng cũ in hình bóng
Bỗng thấy người xưa ở cạnh nguồn
Thả võng hằng cung đầy mọng ướt
Bung chùm Hạt Dẻ sáng ngần suôn
Thầm vương tuổi ngọc không tì vết
Khỏa nặng vành tim ngỡ sóng cuồn
Sưu tầm.

HẬN
Chuyện cũ ngày xưa nhắc chỉ buồn
Cho lòng nức nở lệ tràn tuôn
Ngày yêu đã nguyện cùng chung lối
Buổi giận thì chia rẽ cách nguồn
Để mãi hằn sâu tình bạc trắng
Luôn hoài khắc đậm nghĩa nồng suôn
Hồn đau khổ hận người gian dối
Kỷ niệm nào quên trỗi sóng cuồn
Sưu tầm.

ĐI TÌM TUỔI THƠ
Tôi đi tìm những bông cỏ hoa may,
Tìm lại những tháng ngày xưa thơ ấu,
Tìm trái ổi ... trộm vườn bà nên giấu,
Tìm cánh chuồn chuồn ... sợi tơ chuối ... tù binh.
Tôi đi tìm những viên sỏi vô tình,
Lách cách trong tay ... chơi trò đánh chắt,
Rồng rắn lên mây ... chơi trò đuổi bắt,
Chẳng chút thẹn thùng ... ôm chặt ... ấy im đi!
Cùng giả chơi trò ... hoa kết Vu quy,
Lá lốt là trầu... sỏi là cau thắm,
“Hai họ” chúc mừng ... “giả vờ khéo lắm!”
Bông cải cài đầu ... hai đứa cũng lâng lâng!
Tìm dòng sông ... nước hạ, nước nâng,
Có cánh buồm nâu ... cho thuyền nên chuyến,
Những chuyến đò sang ... bùi ngùi lưu luyến,
Thuyền lá thả rồi ... chẳng biết lá về đâu!
Tìm những tháng hè ... tay xách giỏ câu,
Lũ cào cào non ... làm mồi cho cá,
Gặp những buổi chiều ... bước chân đói lả,
Bắt lũ ốc nhồi ... thổi lửa khóc e e...!
Tìm lũ ong vàng làm tổ bờ tre,
Thổi khói cho bay ... để rồi bắt lấy,
Bắt lũ ong non ... còn đang động đậy,
Để lũ ong già “nuôi”... híp mắt ... chẳng đau!
Tìm những ơi à ... phe phẩy mo cau,
Tiếng gà gáy trưa ... võng đưa kẽo kẹt,
Mẻ cốm bà rang ... hương thơm trong mẹt,
Giấu để ăn dần... Ừ nhỉ sẽ nhem nhem...!
Tiếng toe toe báo hiệu có hàng kem,
Chẳng hiểu tại sao ... lạnh mà bốc khói,
Là cả ước mơ ... ngày hè ... khi đói,
Thế đấy bây giờ ... tất cả đã lùi xa...!
Sưu tầm.

KHẮC DẠ ƠN THẦY
ÂN đức cao dày giáo dưỡng con
THẦY trao nét đẹp của tâm hồn
RỘNG tình với trẻ đang còn dại
LỚN trí gieo mầm sẽ được khôn
NHƯ vẫn vuông lòng đò chở khách
TRỜI tràn nắng để mãi tròn khuôn
BIỂN ơn tạc dạ hằng ghi nhớ
NGHĨA ĐẠO XANH TƯƠI TỰA SUỐI NGUỒN
………………..
NGHĨA tình cao cả vô bờ bến
ĐẠO đức cho trò ghi nhớ luyện
XANH sắc bạn bè tuổi hạ thương
TƯƠI màu phượng vỹ ngôi trường mến
TỰA dòng sữa mẹ đã nuôi con
SUỐI chảy hoà sông dường khúc chuyện
NGUỒN sáng khơi từ thuở ấu thơ
ÂN THẦY RỘNG LỚN NHƯ TRỜI BIỂN
Sưu tầm.
 camhoa042_500
ƠN THẦY
ÂN phúc tâm Người dạy chúng con
THẦY luôn luận giảng thật mê hồn
RỘNG đường kiến thức nâng tài bộn
LỚN nẻo văn bài dậy giỏi khôn
NHƯ được đầu tư hoài khẳm vốn
TRỜI chuyền sáng tạo mãi đầy khuôn
BIỂN vàng khởi nghiệp nhờ tay uốn
NGHĨA ĐẠO XANH TƯƠI TỰA SUỐI NGUỒN
………………………
NGHĨA ngời đức hạnh loang từng bến
ĐẠO giáo dục cao nhiều lão luyện
XANH ngát trầm hương phủ vững bền
TƯƠI nồng cổ thụ tràn thương mến
TỰA lưng sách vở gắng đưa thuyền
SUỐI cả xưa rày luôn góp chuyện
NGUỒN dạy chính là những nhủ khuyên
ÂN THẦY RỘNG LỚN NHƯ TRỜI BIỂN
Sưu tầm.

CÔNG THẦY NHƯ TRỜI BIỂN
ÂN lớn lao dành cho chúng con
THẦY gieo văn -lễ điểm tươi hồn
RỘNG nhìn bốn hướng xua điều dại
LỚN nghĩ năm châu gặt trí khôn
NHƯ đã quên mình cho sự nghiệp
TRỜI còn lo mãi để thành khuôn
BIỂN lòng rộng lớn ghi thời đại
NGHĨA ĐẠO XANH TƯƠI TỰA SUỐI
………………
NGHĨA thầy như núi gieo bao bến
ĐẠO sáng giúp trò thêm chí luyện
XANH mãi niềm tin bạn hữu thương
TƯƠI hoài kỷ niệm cô thầy mến
TỰA vào kiến thức để ươm mầm
SUỐI lớn kỹ năng cho lắm chuyện
NGUỒN vốn càng dày dựng nghiệp vinh
ÂN THẦY RỘNG LỚN NHƯ TRỜI BIỂN
Sưu tầm.

ƠN THẦY
ÂN ấy bao ngày khắc dạ con
THẦY khơi khát vọng ẩn nơi hồn
RỘNG thêm sức mẹ dìu khi nhỏ
LỚN hiểu tình cha dạy lúc khôn
NHƯ ý vuông lòng thuyền gặp nước
TRỜI lồng sắc bởi đất tròn khuôn
BIỂN sâu núi thẳm nào đo được
NGHĨA ĐẠO XANH TƯƠI TỰA SUỐI NGUỒN
……………….
NGHĨA ơn dạy dỗ đò đầy bến
ĐẠO giữ văn rèn ta gắng luyện
XANH nét học trò dạ hoài thương
TƯƠI màu phấn bảng tim hằng mến
TỰA vào sách vở ý thơ loang
SUỐI đẩy dòng trôi xoay mọi chuyện
NGUỒN mở cho ta trí thức đầy
ÂN THẦY RỘNG LỚN NHƯ TRỜI BIỂN
Sưu tầm.

THẦY ƠI
ÂN buổi ấy thời khắc dạ con
THẦY ơi sáng mãi ở trong hồn
RỘNG muôn màu rỡ chan đầy bể
LỚN vạn ánh ngời chất đẫy khuôn
NHƯ tỏa tâm lành trong dạ thảo
TRỜI lan trí hạnh giữa lòng khôn
BIỂN trần gian gợi ngàn tia hửng
NGHĨA ĐẠO XANH TƯƠI TỰA SUỐI NGUỒN
………………………….
NGHĨA này tỏa sáng hoan ngời bến
ĐẠO ấy con nguyền tâm sẽ luyện
XANH cõi đan nồng sắc dịu êm
TƯƠI đời dệt đắm hương trìu mến
TỰA sông vạn thuở mãi lưu truyền
SUỐI mộng ngàn sau hoài nhớ chuyện
NGUỒN êm sự sống dậy lan chuyền
ÂN THẦY RỘNG LỚN NHƯ TRỜI BIỂN.
Sưu tầm.
 camhoa045
NHỚ LỜI THẦY DẠY
Hạ về trăn trở đêm thâu,
Nhớ lời Thầy dạy đáu đau tấc lòng..!
..Rồi một ngày các em lớn khôn
Chắp cánh bay đến tận trời cùng.
Có bao giờ các em nhớ lại
Mái trường xưa một thời đã sống?..
Tịnh tâm đưa hồn vào mộng,
Mãi vẳng lời Thầy dạy ..sống ra sống!..
..Nếu bước lên tầm cao danh vọng
Vết son tâm giữ không thẹn lòng.
Chọn chí hướng đuổi cùng chí hướng
Để cuộc đời vững chãi thành công!..
Tan mơ chợt mình vô vọng,
Con đường em chọn đúng không? Thầy ơi..!
..Dẫu biết rằng những ngày tháng mới
Thầy trò ta mỗi kẻ mỗi nơi
Mong các em mãi nhớ lời Thầy
Khi gục ngã trở mình vươn tới!..
Canh khuya rộng trải màn trời,
Lòng hiu quạnh ngấm tâm đời sao sa..!
..Một lời khuyên ví tựa món quà
Tặng các em lúc sắp chia xa.
Nhớ đừng quên trên bước hành trình
Sống cho xứng lương tâm phẩm giá!..
Ôi lời Thầy.. Đau buồn nhớ..
Chớm đã sang năm.. Em lỡ quên Thầy..!
Sưu tầm.

KẺ SĨ CÔ ĐƠN...
Bây giờ kẻ sĩ dễ cô đơn
Tiếng nói vang lên cứ chập chờn
Góp ý đâu người ta đón nhận
Dâng lời chẳng lãnh đạo ban ơn
Nâng lên quan điểm công vùi trượt
Hạ cấp hạn quyền chức sạch trơn
Chính trực không chừng mang tội lớn.
An toàn theo học cá thờn bơn.
Sưu tầm.
 vntst20184064_500
KHÁT VỌNG
Suốt đời ta chỉ một lần khát vọng
Đến với em phố biển đẹp mê hồn
Đầy nắng gió và có khi bão tố
Nhưng càng yêu dù nơi ấy xa vời
Kỳ diệu quá chưa một lần qua phố
Sao thân thương như từ thuở thiếu thời
Ở phương đó nồng nàn muôn sóng biển
Muối mặn mòi vương theo gió qua đây
Khao khát lắm một lần ôm phố biển
Được cùng em sánh bước những cung đường
Mỗi sớm chiều dìu nhau trên bờ cát
Khi vầng dương lên xuống gọi tình tràn
Khao khát lắm một lần ôm phố biển
Kề vai nhau cho thoả những tháng ngày
Cho ta được muôn lần bên phố biển
Nguyện tận cùng nâng giấc mãi đời nhau
Có nhiều không khi ta còn khát vọng
Mỗi màn đêm buông xuống có đôi mình
Để hiến trao trong ánh trăng huyền ảo
Ngoan xinh ơi chờ ta nhé hỡi mình
Sưu tầm.

NHỚ MÃI ƠN THẦY
ƠN dạy dỗ đời này ghi nhớ
THẦY bao lần nhắc nhở, khuyên răn
SOI con đường sáng khi cần
LỐI nào nên bước phân trần khúc nôi
MỞ giáo án thầy ngồi nắn nót
ĐƯỜNG đời dù ít ngọt nhiều cay
CHO trò thành những nhân tài
CON đường rộng mở tương lai sáng ngời
VỮNG chân đi qua nơi gian khó
BƯỚC tiến lên bao ngỏ chông gai
DẶM ngàn xa cách đường dài
TRƯỜNG đời nhớ mãi ơn này đậm sâu
TƯƠNG thân hãy nhớ đầu trò hỡi
LAI láng tình trao gởi muôn phương
ƠN THẦY SOI LỐI MỞ ĐƯỜNG
CHO CON VỮNG BƯỚC DẶM TRƯỜNG TƯƠNG LAI
Sưu tầm.

TỰ TÌNH
Mùa đi tiễn biệt xứ hàn ôn
Gió cuốn trăng non ngại trống dồn
Cám cảnh mây đưa tình lẩn thẩn
Sầu thương gió nhẹ cảm hư hồn...
Phong ba sầu ủi mây rời núi
Bão táp đau luồn sóng đã bôn!
Ảnh cũ tàn phai hư nỗi nhớ
Đêm trường thác đổ dựa càn khôn.
Sưu tầm.

TA ĐI TÌM NÀNG...
Trời thổi mây bập bùng giông tố
Nghĩ thương mình cũng số phiêu linh
Tìm nàng giữa kiếp nhân sinh
Phù hoa đánh đổi cho tình đắng cay.
Bóng trời chiều mây bay tuyết phủ
Đợi tin nàng ấp ủ nắng mưa
Chiều hôm ngắm cảnh mây đưa
Dáng nàng không thấy lệ chưa vơi buồn...
Này là trời mưa tuôn gió thét
Thành Phượng Tường bão quét mưa rơi
Đường xưa cát chảy hoa phơi
Người xưa đâu thấy tình thời xót thương.

Lần dấu nàng Điểm Thương vạn lý
Không thấy nàng Đại Lý buồn tanh
Trăng soi nửa mảnh Thanh Thành
Bóng nàng khuất lấp sau mành ai hay?
Cảnh bèo mây hoa bay tuyết lở
Giang Tân còn nức nở tình phôi
Buồn chi gió cuốn mây trôi
Để tình dâu bể xa xôi muộn phiền...
Dòng Tiêu Tương triền miên u tối
Bến Tiêu Tương cây cối lắt lay
Tương Dương khói lửa hoa bay
Đầu rơi máu chảy dạ này đớn đau!
Thương cảnh cũ ta mau dạo bước
Gió trăng về hẹn ước xót xa
Làm sao trong cảnh bao la
Con tim hết héo tình xa lại gần?
Rồi tìm nàng ta lần quan tái
Kiếm Môn Quan quỷ quái rên ngân
Trong sương khuya lạnh dừng chân
Mà thời chua xót nửa gần nửa xa...
Đời vốn dĩ phù hoa bội bạc
Thế nên đành đọa lạc phù dung
Cách ngăn một phút lạnh lùng
Tình thời suốt kiếp mông lung dạ sầu...
Nay ta về Dương Châu gió thổi
Rặng liễu buồn mòn mỏi đứng trông
Cầu xưa Thập Nhị ngang sông
Tiền Đường nước chảy cảnh trông mịt mùng...
Kìa gió thổi muôn trùng lạnh lẽo
Cảnh quạnh hiu bạc bẽo tha hương
Lâm An xa cách mười phương
Đợi trông chiếc bóng dặm trường thấy đâu?
Trời buồn tủi khóc sầu ly biệt
Thành Biện Kinh buồn biết bao lơn
Ngồi trong quán vắng cô đơn
Nhìn người qua lại tủi hờn đắng cay...
Đường Thành Đô sương bay lẽo đẽo
Lối vào Xuyên lắt lẻo đá phơi
Nga My nước chảy sao rơi
Mà tình muôn dặm vẫn thời cách xa!
Tìm nàng trong mưa sa bão tố
Đỉnh Côn Lôn lòng cố nhân say
Dặm nghìn gió phủ sương lay
Ngàn năm vẫn đợi dẫu cay đắng nhiều.
Xưa biên tái trời chiều khói phủ
Cảnh sương buồn sầu ủ vào mây
Cùng nàng đôi má hây hây
Đôi tay ai nắm mà ngây ngất tình?
Giờ nghĩ lại số mình nghiệt ngã
Cảnh còn đây người đã mấy niên
Thất thành lửa khói xung thiên
Tìm nàng thêm nữa cũng miên man buồn.
Sưu tầm.
vntst20183989_500

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com