Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018

Những bài thơ hay 302

MƯỜI ĐIỀU DẶN VỢ !
Yến kia quỳ đấy nghe này
Mười điều chồng dặn nhớ ngay nhé nàng:
Một là không được ăn hàng
Thấy là chồng táng vỡ hàm nghe chưa?
Hai là gọi dạ, bảo thưa
Sớm- trưa- chiều- tối say sưa việc nhà.
Ba là cấm được la cà
Ngồi lê đôi mách chuyện già chuyện non...
Bốn là không được phấn son
Khoản này tốn lắm- tiền còn để ăn...
Năm là cái mặt cấm nhăn
Chồng đi về muộn cấm nhằn , cấm la...
Sáu là không được spa
Xăm môi, xăm mắt, dưỡng da, kẻ mày...
Bảy là nhớ rõ đây này:
"Ruộng nương" chỉ để chồng... "cày" mà thôi!
Tám là nghe nhé vợ ơi:
Cấm cô cái thói lả lơi, đưa tình.
Chỉ yêu duy nhất chồng mình
Không mơ, không mộng bóng hình của ai.
Chín là không được nói dai
Chồng nghe thấy ngứa lỗ tai- coi chừng.
Cũng không được nói nhát gừng
Chồng mà cáu tiết thì đừng trách nha!
Mười là kính trọng mẹ, cha
Anh em nội- ngoại, ông- bà hai bên...
Lăng loàn, xấc xược...không nên
Tam tòng, tứ đức làm nền rõ chưa?
Sưu tầm.

NÓI XẤU VỢ (Thơ vui)
Vợ là bà chúa trong nhà
Luôn luôn ra lệnh sai ta đủ điều
Vợ là một quả ớt tiêu
Làm ta cay lưỡi vẫn liều muốn hôn .
Vợ làm ta thấy bồn chồn
Làm ta lo lắng nàng hôn người ngoài
Vợ làm ta thấy mệt roài
Ngày bắt kiếm gạo, đêm sai trả bài .
Vợ ta sao nói rất hay
Nhưng làm lại dở, ngủ ngày khỏi chê
Vợ ta những lúc liền kề
Rất hay thủ thỉ giả mê vòi tiền .
Vợ ta trông rất là hiền
Chua ngoa thì cả hai miền biết tên
Vợ ta xóm dưới làng trên
Ai ai cũng gọi là Nền Thị Chua .
Vợ ta bán chẳng ai mua
Ta đành nín nhịn biết dừa cho ai
Thôi ta chấp nhận đầu sai
Chịu làm đày tớ kiếp này vậy thôi !!!
Sưu tầm.

TỰ TÌNH
Có cái gì mặn đắng ở bờ môi
Ghim đáy mắt nén nụ cười chua xót
Hoàng hôn tím nắng khẽ rơi từng giọt
Đông trở mình tiếc nuối một thời xanh.
Vần thơ buồn trăn trở chẳng tròn vành
Với nỗi nhớ suốt năm canh ghì siết
Chiếc lá cuối cùng cuộn mình tiễn biệt
Mảnh trăng buồn nửa khuyết đợi chờ ai?
Chẳng hẹn thề vì biết sẽ nhạt phai
Không dám tỏ dẫu tim hoài trăn trở
Lòng dặn lòng... thôi nhé đừng nhung nhớ
Đậm sâu nhiều dang dở ... đắng cay thôi!
Nỗi niềm riêng đâu thể thốt lên lời
Giữa trong đục dòng đời ai biết trước
Mạnh mẽ lên... gian nan đừng lạc bước
Hạnh phúc còn phía trước... chẳng xa đâu!
Sưu tầm.

THỨ BẢY... CHIỀU MƯA
Cần Thơ buồn... chiều thứ bảy đổ mưa
Con phố vắng... lưa thưa... người qua lại
Chỉ mưa đổ... mưa hoài và mưa mãi
Khiến lòng ta... lại khắc khoải... nổi buồn..
Mưa rất vô tình... cứ ào ạt mà tuôn
Mưa đâu biết... gió luồn... tim lạnh giá
Dù ta lạnh... cũng làm sao mặc cả
Vì thân ta... sao sá với cuộc đời
Phút chạnh lòng... đếm từng giọt chơi vơi
Nghe yếu đuối... nghe rã rời thân xác
Thấy mệt mỏi... giữa cuộc đời ngột ngạt
Lẫn hờn căm.... lối xử ác nhân tình
Mặc ta buồn... mưa tạt cửa... rung rinh
Tiếng cửa chạm... giật mình ta chợt tỉnh
Này cô bé... hãy giữ tâm yên tịnh
Em mà buồn... mưa hóm hỉnh sẽ trêu..
Em từng yêu mưa... yêu mưa ấy rất nhiều
Sao hôm nay... em lắm điều tư lự
Mưa của trời... không cần em phải giữ
Mưa là mưa... em hãy cứ là mình....
Cơn mưa chiều nay... giống như một cuộc tình...
Sưu tầm.

EM VẪN LÀ CÔ GIÁO
Nếu có kiếp sau em vẫn làm cô giáo
Nghề với học trò yêu lắm anh ơi !
Vẫn biết cuộc đời gắn liền cơm áo
Tiếng cưới trẻ thơ em gắn bó suốt đời
Tiếng trống trường ở khắp muôn nơi
Giữa thành phố hay núi cao xa thẳm
Sẽ có em , cô giáo hiền yêu lắm
Dìu dắt đàn em từng bước từng ngày
Nhìn các em từng lúc đổi thay
Qua mỗi ngày em đứng trên bục giảng
Hạnh phúc chắt chiu đi qua năm tháng
Lớp lớp trò ngoan , háo hức ra trường
Nếu có kiếp sau em vẫn về trường
Xin làm tiếp cuộc đời là cô giáo
Như người lái đò đi qua giông bão
Chuyến đò cuộc đời sang bến thế thôi
Nghề trồng người , nghề đẹp nhất trong đời
Đơn giản thế , em tự hào là cô giáo
Sưu tầm.

TỈNH LẠI ĐI
Chốn dương gian chỉ là nơi ở tạm
Hà cớ gì cứ buồn thảm lệ ngâu
Khóc làm chi gây thêm tiếng oán sầu
Đời hư ảo không biết đâu là thực
Sao không chịu buông xuôi cho tuyệt dứt
Ôm ấp chi rồi thao thức đêm dài
Miệng người đời chỉ như gió thoảng tai
Bỏ chấp niệm am thiền tay gõ mõ.
Hãy cứ tưởng cõi trần là quán trọ
Thì làm người sống nên có nghĩa nhân
Lúc buông tay khi lìa bỏ hồng trần
Mới nhẹ nhõm cưỡi đằng vân thoát tục
Nào yên nghỉ hỡi mảnh hồn còn thức
Tâm an bình phải tự tại khoan thai
Mỏi mệt chưa những năm tháng miệt mài
Đừng cố chấp nên sửa sai lỗi dại.
Tỉnh lại đi hỡi linh hồn khắc khoải
Đừng ngủ mê trong lụy ái sân si
Đừng níu kéo để khổ đau ôm ghì
Hãy mở mắt và bước đi trở lại.
Sưu tầm.

MỘT CHIỀU
Lao xao gió trong chiều yên ả
Nắng hanh vàng trên lá trên hoa
Mến yêu những buổi dương tà
Mát dìu dịu mát làn da ửng hồng
Xa xa tít thong dong én nhỏ
Xoải nghiêng mình trông thỏa thích say
Chú chuồn cũng đó cùng đây
Lên cao xuống thấp bay bay từng đàn
Ngọc Lan trắng hương ngan ngát tỏa
Bên hiên thềm theo gió bay xa
Giản đơn đâu sánh ngọc ngà
Cũng làm bao kẻ diết da ngóng chờ
Đôi mắt biếc ơ hờ bỗng rũ
Ánh chiều tàn giăng phủ màu sương
Nhớ người còn ở muôn phương
Màn Đông loi lẻ đêm trường lạnh băng.
Sưu tầm.

HOÀI .. NHỚ .. ƠN THẦY ..!
Quẩn quanh nhìn hết một sân trường
Thoáng buồn tìm kiếm ,THẦY thương
Còn đâu dáng gầy thân mến cũ
Chợt khóe mắt cay.. đẫm má hường
Hôm nay về thăm kỉ niệm xưa
Hàng rào hoa giấy cũng nở vừa..
Dâng trào bao niềm xúc động nhớ
Bịn rịn lời THẦY lúc tiễn đưa
Theo vết bụi trần nhạt nắng phai
Áo sờn năm tháng bóng in hoài
Ân tình sâu nặng EM khắc nhớ
CÔ ,THẦY luôn là ánh ban mai
Sưu tầm.

DƯỚI ÁNH TRĂNG !
Rạng bóng thềm buông giữa cửa nhà
Trăng vàng ướm hỏi mẹ cùng cha
Cô Hằng dáng tỏa khuôn vàng ngọc
Chú Cuội hình soi vẻ bạc ngà
Nữ nguyện đêm nằm mong bến đậu
Nam cầu tối cuộn muốn thuyền sa
Trầu cau pháo đỏ say nồng rượu
Mộng ái tình duyên mãi chẳng tà.
Sưu tầm.

TỰ NHỦ
Hôm nay mệt lắm
Xay xẩm mặt mày
Choáng váng ù tai
Cả ngày rời rã
Số mình vất vả
Buồn bã tủi thân
Cố gắng chuyên cần
Tấm thân hoài khổ
Dặn lòng phải cố
Vì tổ ấm thôi
Người khác đua đòi
Mình tôi an phận
Lòng không hề hấn
Dù bận cả ngày
Hy vọng tương lai
Đường dài rộng mở
Một lần tan vỡ
Chẳng sợ khổ đau
Cuộc sống muôn màu
Trao nhau mật ngọt.
Sưu tầm.

ĐÓA HOA TẶNG NGƯỜI( Thuận Nghịch Độc )
Thầy ơi ngọc đóa tặng dâng người
Đẫy trọn tâm lòng mến gửi nơi
Đầy thắm ngọt muôn ngàn sắc khởi
Ắp nồng thơm tỷ vạn hương cười
Xây niềm dạ vững bền hoan ngợi
Nẩy ước lòng kiên mạnh sáng ngời
Dầy nghĩa ấy muôn đời cảm tới
Thầy ơi ngọc đóa tặng dâng người
……………….
Người dâng tặng đóa ngọc ơi thầy
Tới cảm đời muôn ấy nghĩa dầy
Ngời sáng mạnh kiên lòng ước nẩy
Ngợi hoan bền vững dạ niềm xây
Cười hương vạn tỷ thơm nồng ắp
Khởi sắc ngàn muôn ngọt thắm đầy
Nơi gửi mến tình tâm vạn đẫy
Người dâng tặng đóa ngọc ơi thầy.
Sưu tầm.

NGƯỜI CÓ VỀ KHÔNG?
Ai đi qua phố chiều hôm ấy
Có thấy nhà ai hoa lá bay
Có một bóng người đang lặng lẽ
Chờ gió về hôn lên tóc mây
Một chút nụ khô còn sót lại
Rơi vào ánh mắt của em tôi
Hồn nghe thương lắm loài hoa dại
Làm em buồn nhớ cõi xa xôi
Em vẫn một mình ly rượu đắng
Ngậm ngùi môi mắt nhạt màu son
Mùa xưa như đến ngoài hiên vắng
Nghe tiếng ai về qua bến sông
Em biết chỉ là trong mộng thôi
Chỉ là tiếng gió thở xa xôi
Chỉ là tiếng lá khô xào xạc
Đừng mơ ai về trong đêm côi….
Sưu tầm.

KHÁC GIỐNG.
Cây thị già nua chẳng mở lời
Cây hồng thấy vậy ý liền khơi
Cây bàng trước ngõ quen màu mỡ
Cây ổi đầu nương sống rạng ngời
Cây quýt vườn sau thường chín rộ
Cây dừa mé suối vẫn mời lơi
Cây điều lộn hột nhìn phơi phới
Cây mận bình yên suốt cả đời.
……………………….
Cây mít thầm xin trả nợ đời
Cây xoài trĩu quả bạn đừng lơi
Cây đào mãi mãi lòng xinh đẹp
Cây nhãn luôn luôn mắt sáng ngời
Cây điệp quanh đường thay lá úa
Cây gòn trắng xóa mặc người khơi
Cây dù giận dỗi trời mưa tới
Cây viết thi nhân tạm mở lời.
Sưu tầm.
 camhoa018_500
THÀNH QUẢ
Quả Cam ngọt xớt lịm ngôn lời
Quả Vải tung hoành khắp biển khơi
Quả Táo làm cho lòng mát rợi
Quả Thơm phải khiến dạ lâng ngời
Quả Dâu lãng đãng hoài ngâm ngợi
Quả Khế êm đềm dẫu lả lơi
Quả Chuối muôn ngày luôn phấn khởi
Quả Chanh nhỏ nhắn dịu giông đời
……………..
Quả Cóc làm đau rát cuộc đời
Quả Bầu vác nặng điểm là lơi
Quả Nho vạn thuở là sang chới
Quả Táo ngàn năm vốn rạng ngời
Quả Bưởi quê nhà miền nhiệt đới
Quả Bòng sắc tộc chốn trùng khơi
Quả Lê dáng chảnh hằng mong đợi
Quả Đắng thì thôi đẫm tiếng lời
Sưu tầm.

SỰ NGHIỆP ĐƯA ĐÒ...
Thầy cô lầm lũi nghiệp trăm năm
Khó cảnh đò treo bến cũ nằm
Gió lộng phù vân không muốn nghỉ
Mưa lùa bão nổi vẫn làm chăm
Trao nhân biếu nghĩa hàng nghìn có
Tặng chữ lưu tình cũng vạn trăm
Cặm cụi vun lo đời vốn dĩ
Ân đền nghĩa báo chuyện xa xăm.
Sưu tầm.

NGƯỜI LÁI ĐÒ
Trong lòng sống mãi những yêu thương
Ơn mãi thầy cô dưới mái trường
Nét chữ ngày đầu tay vẫn ngượng
Lời người thuở trước trí còn vương
Trồng cây quả ngọt vươn nhiều hướng
Tạo đức hoa lành tỏa bốn phương
Dưỡng dục tinh thần trao ý tưởng
Con đò chở khách dựng quê hương.
Sưu tầm.
 camhoa022_500
NHỚ MÃI THẦY CÔ
Nhớ đến cô thầy chợt cảm thương
Nhiều khi thức suốt cả canh trường
Làm cho đám trẻ nhiều tin tưởng
Lại khiến bao trò lắm vấn vương
Thủ thỉ hôm nào bên gốc phượng
Chia lìa buổi ấy tận ngàn phương
Lòng con vẫn khắc tình vô lượng
Đoan giảng văn bài đẫm xạ hương .
Sưu tầm.

CÔNG ĐỨC THẦY CÔ
Khắc đọng trong lòng nỗi nhớ thương
Thầy cô in dấu lạnh đêm trường
Bao năm mỏi mắt da mồi phủ
Những bữa chân chồn phấn bảng vương
Vất vả trông mong nhiều trò giỏi
Gian nan chẳng ngại lắm xa phương
Ngày mai cánh nhạn bay muôn nẻo
Thắm mãi ân tình đẹp cố hương.
Sưu tầm.

VINH DANH NGHỀ GIÁO
Giáo dưỡng nghề yêu nghiệp thỏa tròn
Thanh ngời dạ vững trải hồng son
Cùng gieo lý tưởng ươm mầm sống
Để dựng hành trang cấy dạ hồn
Kiến thức trau dồi thêm ý nghĩa
Ân tình kết đọng gửi trò non
Con thuyền dẫn dắt truyền ân đức
Thế hệ đời sau nối tiếp còn...
Sưu tầm.
 camhoa024_500
MẸ MÃI LÀ CÔ GIÁO
Đôi mươi nghiệp giáo đã duyên tròn
Mẹ vững tay chèo dạ sắt son
Dẫn bước em thơ tìm lý tưởng
Cùng trang giấy trắng gửi tâm hồn
Hành trang kiến thức tình nhân nghĩa
Giáo án công trình ý nước non
Mỗi chuyến đò qua đầy hứa hẹn
Tương lai thế hệ vẫn đương còn.
Sưu tầm.

HÉO TÌNH
Đông chiều phả xám mịt đời hoa
Rộng tủi hờn loang bợt ánh tà
Mong mỏi nhụy tàn thân héo rã
Chuộng chiều hương rũ ái nồng xa
Dòng trôi phấn lệ thờ ơ má
Mộng nuối tim lời nhão nhoẹt ta
Lòng khổ hận đau nguyền buốt dạ
Trông chờ tím mắt quạnh buồn xa
………………………..
Xa buồn quạnh mắt tím chờ trông
Dạ buốt nguyền đau hận khổ lòng
Ta nhão nhoẹt lời tim nuối mộng
Má ơ thờ lệ phấn trôi dòng
Xa nồng ái rũ hương chiều chuộng
Rã héo thân tàn nhụy mỏi mong
Tà ánh bợt loang hờn tủi rộng
Hoa đời mịt xám phả chiều đông
Sưu tầm.
 vntst20183325_500
VẪN BÁM NGHỀ
Đã quyết từ lâu vẫn bám nghề
Dẫu là khổ cực cảnh xàng xê
Trường xa lại tưởng tâm tìm đến
Lớp hẹp mà thương dạ ngóng về
Cái chữ rao truyền khắp phố thị
Tâm hồn dạy dỗ mọi làng quê
Đò đưa vạn kẻ tìm nơi sáng
Giấy rách hoài mong giữ lấy nề
Sưu tầm.
 camhoa025_500
CHỚ BỎ NGHỀ
Đã chót mình ơi cố với nghề
Sau làm đại thụ lá xum xuê
Kĩ sư kính cẩn : bà vừa đến
Bác sĩ khom lưng : dạ cụ về
Dạy dỗ nghìn thằng trên phố huyện
Làm thầy vạn đứa dưới vùng quê
Thân nghèo đức độ luôn gìn giữ
Có kiếp sau ta cũng chẳng nề
Sưu tầm.

KỶ NIỆM GIẢNG ĐƯỜNG
Quá vãng về thăm một giảng đường
Cô thầy thuở ấy rộng niềm thương
Làm cho cõi học đều tin tưởng
Bởi lẽ lời ban quá tận tường
Những buổi người khen lòng lịm sướng
Bao lần tiết dạy nẻo hoài vương
Bài văn lả lướt như rồng phượng
Cứ phả vào tâm diễm lạ thường
Sưu tầm.

TÔN SƯ KÍNH PHỤ
Nhớ mãi ngày xưa ở học đường
Công người dạy bảo ấm tình thương
Từ tiên học lễ đều am hiểu
Đến hậu hành văn cũng tỏ tường
Trĩu nặng ơn thầy luôn phải nhớ
Cao dày đức mẹ vẫn còn vương
Thờ sư,bổn phận trò lưu giữ
Kính phụ,làm con nghĩa thủ thường...!
Sưu tầm.
camhoa027_500

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com