Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

Những bài thơ hay 280

CƯỜI HAY KHÓC ?
Người bảo đi, tôi nên cười hay khóc?
Miệng thế gian tôi mệt nhọc lắm rồi,
Nếu tôi cười, đời sẽ nói lả lơi,
Còn tôi khóc, họ bảo tôi bi luỵ,
Khi tôi vui, người ta nói tôi ích kỷ,
Chỉ biết mình, không suy nghĩ cho ai,
Lúc tôi buồn, họ nói tại tôi sai,
Đã biết rõ đường chông gai vẫn bước,
Tôi hiền ngoan, họ bảo tôi nhu nhược,
Ra đường đời nào có được bằng ai,
Cuộc sống kim tiền là phải biết đổi thay,
Cứ như thế sẽ suốt đời mai một,
Tôi ít nói, họ bảo rằng tôi ngu dốt,
Nhìn sao ra kẻ xấu tốt bên mình?
Có một ngày, tôi sẽ bị rẻ khinh,
Sống là phải biến mình thành kẻ khác!
Tôi vui chơi, họ chê rằng tôi truỵ lạc,
Buông thả mình như thế chẳng nên đâu,
Phải lấy câu tứ đức để làm đầu,
Công, dung, ngôn, hạnh, đời nào cũng có!
Tôi buồn chán, thu mình trong góc nhỏ,
Họ thì thầm ,,,chắc ai đó đã bỏ rơi,,
Ngày như đêm chẳng thấy ánh mặt trời,
Sống như vậy, uổng kiếp người lắm đó!
Tôi yêu chân thành, bị người ruồng bỏ,
Bảo tình yêu làm gì có trên đời,
Kẻ chung tình, nhận đau xót mà thôi,
Yêu là phải đổi thay như sắc áo!
Tôi lạnh nhạt, người trách rằng tôi giả tạo,
Đã yêu nhau, phải trao trọn linh hồn,
Yêu thật lòng là phải vị tha hơn,
Dù ai phản bội, cũng không hờn, không oán!
Tôi làm thơ vui, người bảo tôi lãng mạn,
Cố gieo tình trong ý tứ lả lơi,
Phải lòng người, nên mộng thả đêm trôi,
Kẻ đa tình nên lời thơ đa cảm!
Tôi rót trong thơ, giọt sầu buồn thảm,
Người hỏi rằng, sao ảm đạm bi ai?
Tôi trả lời sao, nên chỉ biết thở dài!
Làm người khó, tôi nên cười hay khóc?
Sưu tầm.

EM NGHÈO ANH CÓ THƯƠNG KHÔNG
Nhà em nghèo lắm anh ơi !
Mái tranh dột nát chỗ ngồi cũng không
Bão vào cuốn phát sạch bong
Tan hoang hết cả ruộng đồng trắng tay .
Từ xưa cho đến tận nay
Miền trung khổ cực trời đày nắng mưa
Làm lụng từ sớm đến trưa
Mặt trời xuống núi vẫn chưa được về .
Giờ đây lòng dạ buốt tê
Thương cho cha mẹ não nề ruột gan
Lúc thì hạn hán khô khan
Lúc thì mưa bão nát tan cửa nhà .
Quê em nghèo lắm anh à !
Nếu anh thương thật mẹ cha em mừng
Nhà em chỉ biển với rừng
Anh sợ xa quá thì đừng sang chơi .
Nhà nghèo đơn giản vậy thôi
Tiền tuy không có tình người mênh mông
Gái quê chất phác một lòng
Thủy chung son sắt hứa không hai lời .
Đã yêu thì sẽ không rời
Nay em đã có đôi lời ghé qua
Nếu thương thưa với mẹ cha
Không thương cũng được chúng ta bạn bè.
Sưu tầm.

NHỚ QUÊ! NHỚ EM!
Con đường quen, và góc phố sớm nay
Gió vẫn lao xao lùa trong cành lá
Ta đi giữa dòng đời hối hả.
Nỗi nhớ quê khi gió Đông về.
Nhớ tiếng gà trưa của làng quê.
Nhớ tiếng khung cửi kẽo cà kẽo kịt.
Nhớ mùi rơm trên cánh đồng vừa gặt.
Nhớ câu hò của trai gái làng tôi.
Nhớ người con gái tuổi đôi mươi.
Nhìn thấy anh mắt lúng la lúng liếng.
Gánh lúa trên vai em trĩu nặng.
Vẫn vui cười khi thấy bóng anh.
Miền quê nghèo nhưng thấm đượm tình ai.
Trên bờ đê anh ngồi thổi sáo.
Em ru câu hò tình anh vẫn đợi.
Đàn trâu đi về trên nẻo đường quê.
Bến đò xưa nay anh trở về.
Em đâu rồi khi con đò vẫn đợi.
Dòng sông xưa vẫn không thay đổi.
Còn mỗi anh khi ngóng bóng hình em.
Nỗi nhớ quê…cũng là nỗi nhớ em…
Sưu tầm.

CHÈO ĐÒ
Thầy cô chèo lái con đò
Ngày đêm khuya sớm đưa trò qua sông
Miệt mài chắp ước mơ hồng
Học sinh tung cánh tang bồng muôn phương
Quản chi khuya sớm nắng sương
Bên đàn em nhỏ thân thương rạng ngời
Dắt dìu bước tới chân trời
Giang bay cánh rộng vào đời, tương lai
Thăng hương tỏa ngát nhành mai
Chủ nhân đất nước ,trái sai ngọt lành
Sưu tầm.

TIỀN
Nhân gian cũng bởi chữ tiền
Mà bao vất vả ưu phiền đó thôi
Nó là cuộc sống ở đời
Mà khi thiếu nó cuộc đời khổ đau
Cũng vì tiền phải xa nhau
Bạn bè xa cách nỗi đau vì tiền
Thế gian đau khổ triền miên
Chiến tranh cũng tại vì tiền đó thôi
Có khi ngục tối cả đời
Có khi hạnh phúc phải rời xa nhau
Có khi lòng thắt quặn đau
Tất cả mọi cái nỗi đau vì tiền
Nhiều khi đời những nhiễu nhương
Thương nhau nhiều lắm vì tiền mà thôi
Có người sống kiếp đơn côi
Trăm năm vất vả mồ hôi vì tiền
Tiền là chữ nhớ đầu tiên
Sáng ra đã nghĩ đến tiền bạn ơi
Thế gian thơ mộng xa xôi
Chắc rằng cả bạn và tôi cũng tiền
Tiền nay cũng đến cửa thiền
Nơi bao tĩnh lặng nỗi niềm thế gian
Hôm qua trên nắm sương tàn
Có người không mộ khói tan u sầu
Hỏi ra mới biết tại đâu
Vì nghèo nên phải âu sầu ra đi
Tiền là một cái thứ gì
Trăm năm ta mãi khắc ghi trong lòng
Sưu tầm.

CÓ MỘT CHIỀU THU
Thu xưa còn tiếc nuối
Lá cũng ngập ngừng rơi
Thấm thoát mấy năm trời
Lối buồn chân khuất nẻo
Giấc mơ nào về réo
Khuya khoắt mảnh trăng gầy
Ước hẹn còn đâu đây
Mà vòng tay đã với
Phương trời nào anh tới
Cỏ lá có xanh không
Hay chỉ là mênh mông
Ngập tràn bao nỗi nhớ
Thu xưa mình cứ ngỡ
Dìu nhau tận cuối trời
Ai biết hạt mưa rơi
Dầm dề tơ duyên đẫm…
Sưu tầm.
 vntst20183910_500
QUÁN CHIỀU
Quán nhỏ mưa chiều nặng hạt rơi
Mùa đông đến vội chẳng ai mời
Màn sương mới hợp luôn ve vãn
Vạt nắng đương tàn cứ lả lơi
Ngắm một hình hài trong đáy cốc
Nhìn đôi cánh nhạn giữa lưng trời
Môi thơm giọt đắng còn dư vị
Kỉ niệm nơi lòng thật khó vơi!!
Sưu tầm.

HỒN RU
Nhắm mắt lại nghe hồn thênh thang gió,
Đất trời ru... Trong đó có bình yên,
Trong thênh thang... Bỏ tất cả ưu phiền,
Hồn ru nhẹ... Gió đời lơ thơ phất .
Dâng tấm thân bọt bèo cho trời đất,
Để trùng, giun không mất sức đi tìm,
Không ganh đua... Chẳng ngại nổi hay chim,
Xuôi dòng nước... Hòa mình trong biển cát.
Hồn lãng du... Hồn về nơi cực lạc,
Nợ trần ai... Bỏ lại phía xa đồi,
Nhẹ tênh tênh... Tựa như những mây trôi,
Không suy nghĩ... Một đời khôn hay dại.
Buông bỏ đi... Có gì đâu phải ngại,
Những thiệt hơn ... Toan tính hóa tầm thường,
Đọng lại ai... Một chút nhỏ tình thương,
Cũng như gió... Vô thường không vương vấn.
Xuôi theo gió hồn đời bao lận đận,
Nhẹ hồn ru giấc ngủ đến vô cùng,
Để mỉm cười trong thế giới của chung,
Một thế giới vô cùng cho tất cả....!
Sưu tầm.

ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI ...
Thu vội vã ra đi theo năm tháng
Để Đông sang buồn man mác ùa về
Tuyết trắng rơi phủ lạnh nghe tái tê
Nhìn cánh gió triền đê sầu quạnh vắng
Nắng tắt dần nhìn hoàng hôn tĩnh lặng
Vết thương lòng trái đắng đã vây quanh
Mái tóc xanh giờ ngã bạc buông mành
Người quay bước sao nỡ đành quên bỏ
Con đường trần mấy lượt ai bỏ ngõ
Ánh trăng đêm mờ tỏ như thẩn thờ
Chiếc lá khô bay về chốn bơ vơ
Như khép lại tình hờ vừa chôn chặt
Thu ra đi yêu thương đành lịm tắt
Mưa rơi nhiều xóa nước mắt bờ mi
Tình không trọn còn luyến lưu mà chi
Tìm lãng quên chôn đi miền ký ức
Dù bao năm mỏi mòn trong hư thực
Nữa cuộc đời đã đánh thức cơn mê
Con đường xưa lẽ bóng ta đi về
Đêm trở giấc lê thê dài vô tận..
Sưu tầm.

PHỐ ĐÊM ...
Phố đêm chẳng trăng sao
Chỉ có ánh đèn màu
Cộ xe người huyên náo
Từng cặp bước bên nhau
Phố đêm gió lao xao
Cành lá vỗ rì rào
Ven đường vui quán xá
Nhộn nhịp thấy nao nao
Phố đêm đọng xuyến xao
Ngọc Lan ngát bên rào
Thêm yêu mùi Nguyệt Quế
Dịu dàng chút thanh cao
Phố đêm cũng xanh xao
Tội lắm biết nhường nào
Mảnh đời còn đâu đó
Gác ấm mãi khát khao
Phố đêm tiếng vẳng rao
Hàng rong nhoẻn miệng chào
Cảm ơn người khách lạ
Mua bán thuận tiền trao
Phố đêm đã chìm sâu
Leo lét chiếc đèn dầu
Chổi tre đều nhịp quét
Đôi lúc mặc cơn ngâu
Phố đêm thường thế đó
Yên bình với chênh chao
Phố đêm trong mờ tỏ
Chua chát lẫn ngọt ngào.
Sưu tầm.

THU SAY
Lồng lộng trăng ơi … giữa trời cao,
Khuyết mãi chi trăng … có lẽ nào,
Trăng cũng hiểu người … chưa tròn vạnh,
Trong lòng thầm giấu … nỗi khát khao.
Ai đã treo trăng … mắc ngọn tre,
Mắc vóc trăng đưa … phía sau hè,
Hun hút ngõ dài theo từng bước,
Một mình chân bước … lạnh sương se.
Xa quá không trăng … để nhỡ nhàng,
Trời đêm mang tiếng … kẻ lang thang,
Mấy ngày trăng nhỉ … không là nửa,
Ghép mãi cong vênh … cũng lỡ làng!
Ta ước một lần chạm tới trăng,
Chẳng phải vì ta … muốn Chị Hằng,
Chỉ muốn duyên tình … thôi chìm nổi,
Cột đời hai đứa … thuở dung dăng…!
Ta vớt trăng lên … vớt trăng lên
Ly nghiêng sóng sánh gọi thầm tên,
Uống cạn trăng rồi … ta mới biết,
Thương nhiều thế đấy … chắc gì nên…!
Cười mãi đi trăng … vỡ tan ra,
Tưởng rằng chỉ một … hóa thành ba,
Ba nửa không tròn … không méo mó,
Trời đất thênh thang …ấy là nhà!
Ta tỉnh hay say … chỉ trăng hay,
Với trăng ta mãi chẳng đổi thay,
Dạ xót đêm nào mây che khuất,
Cạn nhé trăng ơi … hết ly này!
Sưu tầm.
 vntst20183913_500
THÔI ĐỪNG ĐÁ NHAU
Tội thân lắm đá nhau chi nữa,
Vì giống nòi rèn cựa thế thôi,
Dù gì cũng một vành nôi,
Cũng là một mẹ ... đừng bồi đá thêm.
Cựa có sắc cũng nên gìn giữ,
Hãy cùng nhau trông giữ dậu thưa,
Lũ gà hàng xóm từ xưa,
Lăm le bờ dậu chúng chưa ý từ.
Bay đá nhau lừ đừ cả lũ,
Nhớ lại đi chuyện cũ chưa phai,
Mới vừa bừng tỉnh sương mai,
Đàn đàn lũ lũ ... nối dài chúng qua!
Phá banh bách vườn ta thuở ấy,
Gà mái tơ chúng cấy phôi thai,
Gà con chúng đánh chạy dài,
Trứng non chúng phá ... có ai giúp gì!
Ta đã can việc gì cũng đúng,
Bình tâm đi vì chúng rất thâm,
Không gáy chúng tưởng bay câm,
Đừng nghe chúng xúi ... âm thầm đá nhau!
Giữ vườn tược hàng đầu phải nhớ,
Đừng tức ăn lấy cớ chọi nhau,
Chỉ chờ cho chúng bay đau,
Chúng sang đá phát cái đầu còn không?
Chúng được vườn ... cọng lông không mất,
Thây chúng mày không đất để chôn,
Đá nhau ... đừng nghĩ bay khôn,
Kéo bè kéo cánh ... đồng môn không từ!
Cố canh bơi để dư giun, thóc,
Để cháu con bớt nhọc về sau,
Đánh nhau ... đâu chỉ bay đau,
Giống nòi khó giữ ... còn đâu ruộng vườn!
Sưu tầm.

CỦA LẠ
Ừ nhỉ thiên nhiên khéo nặn nòi,
Xanh xanh là thế khối người coi,
Nhẹ chách lại thành ra hai nửa,
Lúc ấy xem ra ... múi sẽ lòi.
Khéo bóc, róc khe ... ra hạt tép,
Thế thôi nước đã thấm đầu môi,
Ừ nhỉ đời này ... bao của lạ,
Định bước chân đi ... lại muốn đòi!
Sưu tầm.

MẶT TRÁI
Đẹp xinh đằm thắm mĩ miều
Bao chàng ngây ngất thầm yêu, nguyện chờ
Đưa nàng vẽ cảnh vào thơ
Môi hồng tuyệt hảo, thẩn thờ tim ai
Còn anh vỗ ngực : trai tài!
Hứa yêu mãi mãi không sai tấm lòng
Lương thì ít buổi cũng xong
Lại khoe xí nghiệp, ốc phòng cao sang
Đến khi sự thật ngỡ ngàng
Nhìn xa thấu rõ, đa mang khổ sầu
Tình yêu xuất phát từ đâu?
Phải lời có cánh, nhà lầu, xe hơi...
Chẳng qua gặp kẻ hết thời
Cô đơn, trống trải... dạo chơi, kiếm tìm
Nghĩ rằng yêu thật từ tim
Trắng đen lòng biết, đã chìm hố đen
Chẳng ai chấp nhận mình hèn
Sống nhờ ảo tưởng, bon chen mọi trò
Cuối cùng tất cả thành tro
Phượng hoàng hoá hổ, thập thò sau lưng
Ngày mai cuộc sống tạm dừng
Rồi ta tỉnh mộng, mắt rưng... được gì?
Chân thành, lãnh ngộ từ bi
Tâm hồn thanh thản, cũng vì người thân!
Sưu tầm.

LẦM TƯỞNG
Bởi nghĩ quanh mình lắm thiện nhân
Mà trăm vạn ngõ tưởng như gần
Vì hôm cả đám hùa khen mặt
Tại bữa chung lời phỉnh xuống chân
Nó vội vàng mơ ngày biệt cõi
Tình đông đủ tiễn phút xa trần
Ngờ đâu giữa buổi chia lìa ấy
Chỉ có đôi thằng khóc bạn thân .
Sưu tầm.

VƯỜN THU
Giọt bùi Giọt đắng Giọt cay
Vầng trăng..thao thức Rơi đầy vườn thu
Thiện tâm..Trĩu nặng..xa mù
Đêm sâu Nghe khúc..hát ru..đắng lòng..
Ai chờ Ai đợi...ai mong
Vườn thu..xao xuyến Trong lòng..đầy vơi
Ngồi nghe câu hát..à ơi
Thấy lòng..buồn tẻ Nhớ thời..xa xưa
Em về ướt đẫm nước mưa
Xa em tôi nhớ ngày đưa em về
Bao giờ trao hết câu thề
mình chung một gánh ta về cùng nhau
Tối qua sương rụng hàng cau,
Hình như đông trở khơi màu nhớ thương
Lá thu còn vãi bên đường
Chờ ai mắt mỏi đêm trường quạnh hiu
Sầu đong từng giọt rơi đều
Lắng trong tiếng gió những chiều bên nhau
Ngã đường trăm nẻo thương đau
Bước chân trượt dốc, đỏ màu máu loang
Chờ anh đã nhạt vết son
Thu tàn, đông tận khuyết mòn vầng trăng,
Đêm nay giá buốt trong tâm
Bao nhiêu nước mắt để anh trở về?
Sưu tầm.

TÌNH CỦA RIÊNG EM
Ngủ đi anh đừng thao thức đêm dài
Sương khuya lạnh thấm hồn ai khắc khoải
Trong cô tịch giọt mưa sầu vướng lại
Quyện vào nhau nỗi ngang trái đọa đày
Tất cả rồi sẽ như thoáng mây bay
Đời được mất ta vay rồi sẽ trả
Trong cuộc sống gặp bao điều xa lạ
Mình chưa quen mà đã quá chán chường
Hỏi gió trăng có hiểu lòng người thương
Anh tôi gánh đoạn trường cho nhân thế
Biển vẫn khóc nhưng anh thì không thể
Đến dỗ dành cho lệ chẳng hoen mi
Mưa lại rơi thêm nữa để làm gì
Ôm giá buốt chàng suy tư một cõi
Rồi bơi ngược giữa sóng lòng đau nhói
Cả hồn tim là một nỗi thương sầu....
Sưu tầm.

CHÍNH KHÁCH XA - LÔNG
Vài người chính khách kiểu xa - lông
Dự thảo đưa ra thật bốc đồng
Máy lạnh ông ngồi tham khảo bỏ
Phòng trà chị duyệt chẳng buồn trông
Câu từ phản cảm sai dồn đống
Ngữ pháp không tường tạo bất công
Kiến thức sơ sài bao lỗ hổng
Dân tình chán ngán biết hay không ?
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com