Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

Thơ tình còn mãi 214

CON TIM
Sông thương
biển nhớ..trời yêu
ba vùng..em thấy
bao nhiêu thì vừa
không ngờ
em chỉ khẽ thưa
cả ba..sông ..biển
trời ..thừa với em
Anh ơi
anh cố nhớ xem
còn gì đáng để..
anh đem tặng nào?
sông dài
biển rộng ..trời cao
chỉ con tim nhỏ
đi vào ..lòng em
Sưu tầm.
 vntst20183739_500
KHÚC ÁI MÙA HOA[Ngũ độ]
Hạnh phúc tình yêu chẳng dễ dàng
Thơm nồng ái cảm thật là sang
Kìa chan chứa trỗi ngời như bạc
Ậy đẫn đờ mê tỏa sánh vàng
Rộn rã đêm về thao thức bổng
Êm đềm mắt dõi ngọt ngào mang
Mà nghe giữa gió đầy ma mị
Khẽ phả chùng lơi một tiếng chàng
………………….
Khẽ phả chùng lơi một tiếng chàng
Sông hồ bỗng chốc lượn lờ mang
Làm cho chữ phước thành kim ngọc
Lại cũng trầu cau thỏa khánh vàng
Rượu đỏ hoa tình ngan ngát xõa
Mâm hồng vải tía dập dìu sang
Buồng tim nhắn gởi đầy tâm niệm
Hạnh phúc tình yêu chẳng dễ dàng
Sưu tầm.


HOA SƯA
Những cánh hoa Sưa thả dịu dàng
Khi mùa chuyển tiết tháng ba sang
Dường như thiếu nữ cười môi thắm
Ngỡ tưởng tình nhân thẹn tóc vàng
Trắng mỗi cung đường đôi lứa hẹn
Xanh từng dãy phố một lòng mang
Khung trời lãng mạn vương đầy gió
Giọng nói thân yêu tiếng gọi chàng
……………….
Giọng nói thân yêu tiếng gọi chàng
Hương lùa quấn quýt cỏ vừa mang
Tìm trong khoé mắt hình dung nhỏ
Toả giữa hư không giọt nắng vàng
Lặng bước thời gian, về quãng đợi
Êm dòng kỷ niệm, nhớ người sang
Chờ nhau buổi gặp hồn xao xuyến
Những cánh hoa sưa thả dịu dàng
Sưu tầm.

TẦM HOA[Giao cổ]
Dẫu chút mầm gai cũng nguyện liều
Cho đời hửng nắng thỏa lòng phiêu
Nồng thơm mãi nhé đời vinh diệu
Đượm thắm luôn à kiếp ngạo kiêu
Mỗi sáng đi tìm bao sắc liễu
Hằng đêm tưởng nhớ những hương kiều
Và mơ ngả ngớn cùng giai điệu
Ướp mộng mây ngàn đẫm giọt yêu
……………….
Ướp mộng mây ngàn đẫm giọt yêu
Nồng thơm cao quý lộng thiên kiều
Trâm anh trỗi ngọt ngào thanh điểu
Lộng lẫy hương màu thế phiệt kiêu
Mãi ước lùa tay vào đỉnh diệu
Luôn thèm bẻ ngọn giữa đài phiêu
Thùa trăng phím gẩy trầm mê chiếu
Dẫu chút mầm gai cũng nguyện liều
Sưu tầm.
 vntst20183757_500
TÌNH XA
Có những mối tình đẹp tựa trăng sao
Chợt tắt lịm giữa bầu trời giông bão
Dẫu thương nhau, vẫn chịu nhiều thảm não
Để sau cùng đành phải cách chia xa.
Có những mối tình đẹp tựa ngàn hoa
Trong phút chốc bỗng nhụy tàn lá héo
Cứ xa nhau dẫu cố lòng níu kéo
Người phương này khóc nhớ kẻ phương kia.
Em hãy ngồi hong nóng khối tình sâu
Đợi Ta về giữa mùa vui hạnh phúc
Tay trong tay, xôn xao, hòa vũ khúc
Cho tình nồng ướp cháy cả hồn thơ.
Em hãy chờ dù mấycõi sương thu
Làm lạnh giá con thuyền yêu bé nhò
Trái tim Em gởi trao Ta thuở đó
Vẫn mặn mà hương sắc buổi đầu tiên.
Sưu tầm.

NỖI LÒNG
Sao em vội ra đi 
để lòng anh trống trải
Để tình anh buồn mãi
Cùng tủi hờn em ơi
Sao em vội chia phôi
khi câu thề chưa chọn
em ơi em có nhớ
Những câu nói hôm nào
Sao em vội nôn nao
cho lòng anh tê tái
tâm hồn anh bải hoải
đớn đau mối tình ta
Sao em vội chia xa
khi trăng kia còn khuyết
bao giờ lấy lại được
chuyện tình mình em ơi
Sao em vội chia lời
khi tình yêu vẫn nở
mưa gió còn trăn trở
về với anh nhé em
Anh đã thức từng đêm
nhớ đôi môi nồng thắm
hạnh phúc đang ngọt lắm
về cùng anh hỡi em..
Sưu tầm.
 vntst20182685_500
TÌNH CỦA RIÊNG EM
Mình buông thôi dù chưa nắm một lần
Trong sâu tận đời dâng niềm đau khổ
Lòng nức nở đất trời như sụp đổ
Kéo em về nơi vực hố đau thương
Một lần thôi hứng thêm nỗi đoạn trường
Đành trả lại tình thương em không giữ
Mà đau nhói thêm bao nhiêu lưỡng lự
Hỏi tơ tình cắt đứt thử được không?
Nhưng mà sao giọt nước mắt chảy dòng
Ta đang khóc giữa hư không đang khóc
Chẳng thể lựa chọn mà sao quá khó nhọc
Chỉ một con đường là phải chúc cho anh
Đường anh đi trong hạnh phúc ngọt lành
Em về lại dỗ dành tim đau nhói
Đường tình đó thôi xin đừng vẫy gọi
Không lần đầu lần cuối để chia phôi
Mộng còn đây hay đã trôi xa rồi
Tình là mộng tình muôn đời là mộng.
Sưu tầm.

Mùa Đông Không Lạnh
Đông về qua ngõ
Gió ngỏ lời thương
Mây buông sắc hường
Nắng vương sợi trải.
Vòng tay êm ái
Xiết lại gần hơn
Ghé trao môi hờn
Miên mơn tình muộn.
Kề vai em muốn
Đan cuộn vào nhau
Thỏa nguyện duyên đầu
Mãi sau chẳng đổi.
Nhịp cầu đưa lối
Lên vội dừng chân
Chớ có tần ngần
Người thân yêu hỡi.!
Sưu tầm.
 vntst20182719_500
GỌI MÃI TÌNH NHÂN
Anh ước gì ... mình chẳng phải tình nhân!
Để không phải gối đầu hai nỗi nhớ,
Để không phải có giận hờn vô cớ,
Bởi đã nhân tình ... sao trọn kiếp bên nhau.
Anh ước gì ... mình chẳng phải đến sau,
Để dắt tay nhau ... cùng trời cuối đất,
Cùng nhau sẻ chia ... khó khăn chồng chất,
Anh cuốc em trồng ... những mầm nhú non xanh!
Anh ước gì ... mình là dải thiên thanh,
Cùng nhen nhóm những tia hồng hi vọng,
Tình nhân ơi ... bóng hình em đã đọng,
Đêm mãi đợi chờ ... xa quá ... hỡi thương yêu!
Anh ước gì ... đừng để nhớ thương nhiều,
Đừng trằn trọc ... một vòng tay đã lỏng,
Đừng khao khát cùng trao môi cháy bỏng,
Gọi mãi nhân tình ... tỉnh mộng nhớ thương thêm!
Anh ước gì ... hàng ngày sẽ kề bên,
Ta quên hết đất trời kia cao rộng,
Trên cành cao ... gió cũng như bất động,
Chỉ có tim tình ... đầy ắp những yêu thương!
Tình nhân ơi ... ta đã bước chung đường ...
Đường rộng dài … đường cũng nhiều trắc trở,
Chỉ trách trời đã cho duyên không nợ
Gọi mãi nhân tình … Em nhé … hỡi tình nhân…!
Sưu tầm.

MÀU PHƯỢNG ĐỎ !
Phượng ơi! Màu máu đỏ trong ta bừng cháy,
Xác ve sầu thơ dại tuổi đôi mươi,
Áo trinh nguyên, hồn xanh ngọc rạng ngời,
Màu tinh khiết của một thời đèn sách!
Đêm buồn bã, lật trang đời đã rách,
Chợt tâm tư khao khát buổi xuân thì,
Hồn thơ ngây, chẳng biết mộng mơ chi,
Ngày hai buổi tung tăng cùng bè bạn!
Trống trường tan, giữa ban trưa nắng hạn,
Nón bài thơ, làm dáng cũng ưa nhìn,
Mười chín rồi, màu áo trắng nữ sinh,
Biết nũng nịu, biết cười tình e ấp!
Nhớ ngày đó, giữa sân trường tấp nập,
Mùa thi xong ,mỗi đứa một phương trời,
Xác phượng buồn, bay trước gió tả tơi,
Anh đứng đợi, mắt nhìn thôi chẳng nói!
Bước bên nhau nghe nổi buồn diệu vợi,
Chia tay rồi, ba tháng có gì đâu?
Nhưng trong tôi, có lẽ mối tình đầu,
Nên luyến tiếc, có gì nghe đau nhói!
Nắm tay tôi, thoáng buồn anh chợt hỏi,
Xa nhau rồi, mùa hạ có vui không?
Tiếng ve ngân, có thổn thức trong lòng?
Em nhớ nhé! Chờ ngày ta gặp lại!
Tôi buồn bã, nghe hồn dâng tê tái,
Chợt bỗng dưng, lệ cứ chảy thành dòng,
Yêu rồi ư? Nghe thương nhớ mênh mông,
Tình mới chớm, mối tình hồng thơ mộng!
Rồi một buổi, giữa chiều thu gió lộng,
Dòng thư xanh, anh viết giữa biên cương,
Anh ra đi, giữ đất nước quê hương,
Tôi chết lặng, nổi buồn vương sóng mắt!
Nghe trong tim, niềm đau vừa quặn thắt,
Xa anh rồi, chất ngất một trời thương,
Kể từ ngày, anh bỏ lại cố hương,
Đi biền biệt, chẳng một lần trở lại,
Tôi đã biết, mình xa anh mãi mãi,
Nơi địa đầu, quan tái giấc ngàn thu,
Nằm cô đơn, trong đất lạnh hoang vu,
Tôi đau đớn, tim mình như ai cứa!
Nhìn phượng nở, tiếng ve sầu chan chứa,
Lòng xót xa, thương nhớ chợt quay về,
Năm tháng dài, kỷ niệm vẫn lê thê,
Hạ còn đó, sân trường xưa vẫn đó!
Tình đôi ta vẫn còn đang bỏ ngỏ,
Lời yêu thương, ai nói được gì đâu?
Mấy mươi năm, chôn kín mối tình đầu,
Màu phượng đỏ, vẫn hằn sâu trong kí ức!
Sưu tầm.

NỢ TÌNH
Nợ em nợ nửa nụ cười
Sao giờ vướng phải
đến mười nhớ thương
Em là
hoa đẹp hướng dương
Còn tôi chiếc lá
cuối đường gió bay
Nợ em
nợ nửa lời yêu
Sao giờ phải nhận
trăm điều dèm pha
Kiều nữ
sánh với đại gia
Có đâu đến kẻ
không nhà như tôi
Nợ em
nợ nửa cuộc đời
Sao giờ phải trả
muôn lời đớn đau
Em là
vương miện trên cầu
Bỏ tôi hóa sóng.
u sầu mỗi đêm..
Sưu tầm.
 vntst20182718_500
MỘT CHÚT BUỒN...
Chủ nhật này sao chẳng thấy mang hoa
Một mình em nên là em buồn lắm
Anh có nhớ một mối tình sâu thẳm
Của mùa lăng đã ngấm đến tận cùng
Thiếu vắng người em cảm thấy mông lung
Nốt cô đơn kéo chùng đời em xuống
Em lại nghĩ...có lẽ nào biển muống
Một chuyện tình tan vỡ hóa trùng khơi
Cơn gió rít đông chớm lạnh quá trời
Trăng đi vắng bởi đám mây quấy nhiễu
Lớt phớt mưa...nhưng anh nào có hiểu
Chẳng thiếu gì...nhưng vẫn thiếu người quan...
Anh có về thắp lửa cả không gian
Mang hơi ấm xua tan đi lạnh lẽo
Em ngóng hoài...mà sao anh không trở...
Để mình em nức nở một mối tình...
Sưu tầm.

MỘNG YÊU
Lạc bước QUỲNH ơi bởi những chiều
Cho lòng QUỲNH nhớ mộng ta yêu
Vì hôm QUỲNH nói trao tình ngọc
Tại bữa QUỲNH kêu gửi dáng kiều
Dạ ấm QUỲNH chờ ai ngắm nguyệt
Tâm nồng QUỲNH đợi kẻ cầm tiêu
Tàn canh QUỲNH mãi tương tư thả
Chẳng lẽ QUỲNH đang giữ một điều
Sưu tầm.
 vntst20183806_500
TÌNH QUỲNH
Phong ơi QUỲNH đã gợi bao chiều
Để dạ QUỲNH thêm nhớ mộng yêu
Những buổi QUỲNH trao hồn mắt ngọc
Đôi lần QUỲNH tặng ý tâm kiều
Còn thương QUỲNH nhớ đòi xem Nguyệt
Đã ghét QUỲNH buồn trả thổi tiêu
Chớ để QUỲNH sầu thêm nữa nhé
Chàng đi QUỲNH giận dỗi tư điều
Sưu tầm.

KHUNG TRỜI THƠ MỘNG
Đưa tay nào cho anh nắm nha em
Dắt nhau bước đi tìm miền xa mãi
Chân trời ấy nỗi đau không tồn tại
Cảnh bình yên thắm trải thật tươi hồng
Mắt hướng về nơi không có mùa đông
Quanh năm chỉ mùa ấm nồng của nắng
Ở phương đó con người đâu nói nặng
Những ngọt ngào thay cay đắng ganh ghen
Đi nha em rời phố thị hoa đèn
Bao ngột ngạt những bon chen ích kỷ
Ta sẽ sống giữa thiên nhiên tuyệt mỹ
Chỉ hai mình nhưng đẫm vị tơ duyên
Thỏa đắm say êm giấc mộng đêm huyền
Cùng chăm bẵm vườn đỗ quyên thắm sắc
Buông bỏ hết những suy tư trầm mặc
Mái tranh nghèo chỉ luôn nhắc yêu thương.
Sưu tầm.
 vntst20182910_500
BỖNG NHIÊN
Bỗng nhiên
cứ nhớ...bỗng nhiên
bỗng nhiên lòng gửi
nỗi niềm vào thơ..
Bỗng nhiên
em biết thẫn thờ
bỗng nhiên yêu quá..
bây giờ thủy chung
Bỗng nhiên
trong phút tương phùng
bỗng nhiên lệ đẫm
khôn cùng nhớ thương...
Bỗng nhiên
em lại vấn vương
bỗng nhiên khỏi vướng
bước đường chân đi
Bỗng nhiên
lòng cứ vân vi
bỗng nhiên hờn dỗi
cũng vì...bỗng nhiên..
Sưu tầm.

BUỒN
Chẳng biết lòng ta sao thấy buồn
Chiều nay sương lạnh gió mây tuôn
Hình như trong lòng ta còn nhớ
Một vết thương lòng ôi nhớ thương
Ta giận đời ta giận lắm thôi
Giận cho hoa thắm đã qua rồi
Hôm nay trên bước đường nhân thế
Ta đã làm cho lỡ duyên rồi
Ta biết từ nay ta mất người
Mất đi hạnh phúc ta buông lơi
Đến nay ta hiểu thì người ấy
Đã xa cách ta hết cuộc đời
Ta hận ta buồn cũng vì ta
Làm tan nát hết giấc mơ hoa
Hôm nay trên con đường xưa ấy
Chỉ có một mình ta với ta....
Sưu tầm.
 vntst20182802_500
TÌNH BUỒN
Dù cho Đông hết Xuân thay
Vắn dài giọt lệ với cay đắng tình
Nhớ thương, thương nhớ một mình
Vào ra ngơ ngẩn, chờ linh cảm về.
Mịt mù gió thảm, mưa thê
Mãi hoài đâu thấy bóng kề cận nao
Ới người thương, ở chốn nào
Mà trong cõi sống khiến chao đảo lòng.
Trách ai nỡ để phòng không
Cho duyên mùa cũ giờ công cốc rồi
Tại người phụ tấm lòng khơi
Cho nên hai đứa phải rời rã tim
Người ơi, biết nẻo mô tìm
Ngàn năm hẹn ước lại im ắng màu
Thôi thì thôi, lỡ nhịp cầu
Xin cho duyên tới có bầu bạn yêu.
Hỡi người, hồn bỗng liêu xiêu…
Sưu tầm.
 vntst20182795_500
EM ĐÃ LÀ MƯA
Anh hiểu rồi vì sao mưa đỏng đảnh,
Chợt ạt ào rồi chợt tạnh rất mau,
Anh hiểu rồi mưa chẳng muốn thế đâu,
Mưa bắt trước lúc em hờn em dỗi.
Em giận anh ... phải là anh có tội,
Anh hiểu rồi lau vội mắt thu mưa,
Em cấm anh ra đường mắt đẩy đưa,
Yêu mới thế ... tội anh nhìn say đắm!
Anh hiểu rồi bởi vì thương đất lắm,
Mưa dỗi hờn nên tắm đất đấy thôi,
Cũng như em giận anh để lại rồi,
Mưa lên mắt ... khi anh về đơn lẻ.
Anh hiểu rồi mưa và em là thế,
Khi tuôn trào ... khi lại lất phất bay,
Có dỗi hờn mưa cũng chẳng đổi thay,
Về với đất ... mưa thương vì ... đất khát!
Anh hiểu rồi những khi mưa ào ạt,
Cũng chính là em nhớ lắm anh ơi,
Cũng chính là nhung nhớ đến lệ rơi,
Nhưng vẫn ghét ... ghét vì anh luôn khát!
Mưa bụi bay ... tưởng tình em đã nhạt,
Lại âm thầm thấm cho đất thêm sâu,
Anh hiểu rồi như thế để bền lâu,
Em mưa mãi ... khi anh là ...đất khát!
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com