Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

Thơ tình còn mãi 212

SÓNG TÌNH
Lời theo gió vào đêm thổn thức
Sóng vỗ tình náo nức đường mơ
Khép song nguyệt khẽ đu hờ
Sương đêm duỗi nhẹ giăng tơ diễm huyền
Mây loãng gió trào xuyên ngõ mộng
Khúc nồng nàn bay bổng ru ngân
Quẫy lên điệp khúc mơ trần
Đắm lời thương hỡi sắc hương dịu mềm
Cho thắm mãi êm đềm bến hải
Duyên đượm màu ngọt mãi hồn xuân
Lời thơ tiếng nhạc quây quần
Vỗ trào như sóng cuộn dâng biển đời.
Sưu tầm.
 vntst20183248_500
CHO ANH XIN
Cho anh xin ánh mắt em
Anh gói cẩn thận, anh đem cất vào
Cất vào giữa trái tim đào
Để anh nhớ mãi cồn cào mắt yêu
Cho anh xin nụ cười duyên
Ấp e như đoá Đỗ quyên rực hồng
Mơ màng anh ước làm chồng
Để chăm cho nụ cười không héo tàn
Cho anh xin cái mơ màng
Tâm hồn thánh thiện của nàng , anh mơ
Nâng niu anh cất trong thơ
Quý yêu em hoá thẫn thờ hồn anh
Cho anh xin cả âm thanh
Trong veo điệu nói Yến Oanh thẹn thùng
Giọng em lúc bổng lúc trầm
Để anh ước muốn được gần em hơn
Anh hôn vuốt suối tóc thơm
Hình em luôn cạnh cô đơn chẳng còn
Cho anh nắm bàn tay son
Nâng niu mười búp măng thon trắng ngần
Ôi giời , anh hoá bần thần
Đường cong mềm mại muôn phần xinh tươi
Thế là anh trót yêu người
Người ơi đừng lỡ mỉm cười tình si.
Sưu tầm.

SỐ TÌNH
Mưa rơi héo hắt một màu rồi
Có nhớ lời thề hẹn trọn đôi
Bốn tiết chiều tàn luôn ngóng đợi
Ba trăng gió táp vẫn chờ ngồi
Năm canh lảo đảo hồn rời rã
Sáu khắc bần thần dạ lạc trôi
Bảy tủi mười sầu đêm thức trắng
Sơn khê chín cách vạn bồi hồi
Sưu tầm.
 vntst20183246_500
NHỦ THẦM
Đêm dài cũng đến bình minh
Chèo hoài cũng gặp bến tình tự đong
Hãy luôn bền chí gắng lòng
Trầu Cau rồi sẽ dậy mong mỏi thành.
Phước duyên là của để dành
Gieo nhân gặt quả vốn rành rọt nay
Cầu trời, khấn Phật tỏ bày
Duyên mình vẫn mãi được say đắm òa.
Bận lòng cho những mùa qua
Nhớ thương chốn cũ khó nhòa nhạt sương
Người đi xa ngái trăm đường
Người về đong lại nhiều thương nhớ cùng.
Hỡi, đâu là nuộc thủy chung
Mà không trọn khúc mãi nung nấu bày
Lắng lòng đón hạt mưa bay
Gởi về góc nhỏ sầu cay xót hồn...
Sưu tầm.

DƯỜNG NHƯ LÀ CHIỀU
Chiều chiều nhớ mắt người xưa
Trăm ngày nắng , vạn ngày mưa ...thoáng buồn
Cho đi rời rạc trong hồn
Tiếc thương cũng thế mỏi mòn lòng nhau
Chiều chiều rơi bóng về đâu?
Tan đàn xẻ nghé chìm sâu phương nào?
Lũ là lũ lượt in sâu
Dốc dài thoai thoải ngâm câu hẹn hò
Chiều chiều ngẫm nghĩ đắn đo
Tương tư tự hỏi ai cho cuộc tình?
Tàn phai một kiếp đệ huynh
Cạn vơi li rượu nhục hình là bao?
Chiều chiều ếch nhái ồn ào
Huyên thuyên hợp tấu nấu xào chán chê
Ngập ngừng giai điệu vụng về
Bỗng dừng day dứt lạ ghê bỗng dừng?
Chiều chiều ai nép sau lưng ?
Chơi trò bịt mắt phừng phừng đỏ tai
Nụ hôn len lén cho ai ?
Ngày em" méc má" khóc hoài ô hay?
Chiều chiều tay lại đan tay
Xưa là xưa thiệt cho ai hiểu dùm?
Khỉ ho cò gáy ngại ngùng
Bao giờ có được tương phùng em ơi!
Sưu tầm.

ẤM ÊM
Hoàng hôn sắc dịu ta thương
Êm êm nắng rọi màu hường má em
Chiều nghiêng tóc xõa bên rèm
Gió du dương quyện sương đêm phủ mờ
Ngọt nồng trải khẽ vần thơ
Mê say mộng hỡi vỗ bờ bến mong
Nghe tha thiết lịm nẻo lòng
Cõi tình dịu ấm tan trong mắt huyền
Diễm bồng nhớ buổi trao duyên
Mà lâng lâng mãi điệu huyền người ơi
Khúc thương dệt mãi bên đời
Mặn mà hương lửa không vơi vợi nồng.
Sưu tầm.
 vntst20182984_500
NỠ NÀO…
Đành lòng sao Em, nói tiếng chia ly
Khi tim nhỏ còn vương đầy thương nhớ
Làm sao chỉ trong một giây bé nhỏ
Mà tình mình lại đôi ngã lìa tan.
Đành lòng sao Em, cất bước ngỡ ngàng
Quên hết cả tháng ngày hoa mộng cũ
Em đi rồi, Ta bao đêm chẳng ngủ
Bàng hoàng khi tình đẹp dở dang rồi.
Đành lòng sao Em, kỷ niệm dần trôi
Như bão giông xóa tan vùng mơ ước
Như đêm đen thẫm một màu ngang ngược
Biết đến bao giờ gặp lại em yêu.
Đành lòng sao em, trút bỏ mơ kiều
Khi ái cảm thắm nồng tim hai đứa
Khi thề nguyện ngày xưa mình đã hứa
Chẳng bao giờ bão tố dễ chùng lay.
Đành lòng sao Em, gạt hết tình say
Của những ngày chúng mình là một
Em đã hứa những lời yêu khắc cốt
Trong tim anh, dẫu năm tháng chẳng nhòa.
Đành lòng sao Em, xóa hết hương hoa
Để mùa xuân ngủ vùi trong giá lạnh
Để hồn Ta buốt đau cùng bất hạnh
Em đành lòng sao được, hỡi người thương!
Sưu tầm.

CÁM ƠN NGƯỜI
Cám ơn một đóa xuân ngời
Chiều nao gởi tặng những lời lẽ thương
Dẫu đôi mình, cách mấy phương
Mà làn thơ vẫn đượm vương vấn nồng.
Ân tình trao một tiếng: Mong
Chiều nay nàng khiến dạ trong trẻo thề
Xin rằng chớ lẫn bùa mê
Để trăng vườn cũ giữa thề thốt xưa.
Nhớ hoài cái buổi trời mưa
Bởi sao quên được khúc vừa vặn tim
Duyên dầu mới bén vầng im
Tình nôn nao mãi giữa chìm đắm phiêu.
Ngóng trông hết sớm lại chiều
Bao đêm thao thức ước liêu xiêu cùng
Người ơi, gìn tiếng thủy chung
Hứa rồi phải giữ lịm nhung nhớ hoài…
Sưu tầm.
 vntst20184049_500
DUYÊN PHẬN
Em là Ngọc Nữ sáng ngời
Thầm mơ Bách Hợp suốt đời vì thương
Tìm chàng khắp cả bốn phương
Bỗng gặp Phượng Vĩ bén hương tình nồng
Sau vườn Cẩm Tú chờ mong
Để anh Dâm Bụt chạy rong chửi thề
Đâu ngờ Vạn Thọ cũng mê
Thấy vui Phượng Tím rề rề lối xưa
Kim Đồng giải nắng đầm mưa
Tìm nàng Phi Yến đánh lừa con tim
Mẫu Đơn cũng chẳng đứng im
Vũ Nữ thấy vậy cũng tìm cách phiêu
Phù Dung ngơ ngác sớm chiều
Lay Ơn thấy vậy mới kêu đi cùng
Trinh Nữ cũng muốn sống chung
Ai ngờ Ngọc Điểm Phù Dung tiếc hoài.
Sưu tầm.

DIỄM HUYỀN
Gió gạn hình trăng đổ xuống miền
Đan vào ngưỡng cửa mấy hồi liên
Làm cho thổn thức nơi lòng diễm
Khiến để cuồng quay nẻo dạ hiền
Khúc nhạc êm nồng say mắt biển
Lời thơ thắm ngọt đắm hồn nhiên
Hòa trong điệu vũ mơ màng hiện
Mộng trải cùng đêm rộn rã nghiền.
Sưu tầm.

DAY DỨT
Ngày anh đi cây ra nõn búp
Trời xanh xanh gió núp bờ ao
Bay lên dăm khúc ca dao
Tim em dậy sóng nôn nao bồn chồn
Thời ong bướm nụ hôn lơi lả
Muôn van lơn đa tạ cuộc đời
Nguồn yêu từ ấy sinh sôi
Máu âm thầm chảy không lời với ai?
Anh xa vắng ngậm cay nuốt đắng
Muôn dấu câu hỏi , nặng ngả nghiêng
Xin bay qua chốn thần tiên!
Linh hồn tượng đá nằm im bóng gầy
Những kỉ niệm bao vây kỉ niệm
Ôm cuộc tình đay nghiến thảm thương
Từ khi ngựa đứt dây cương
Ruổi rong , rong ruổi cùng đường cuối thôn
Bầu trời vắng sao Hôm canh giấc
Giọt mong manh xa lắc xa lơ
Gieo chi vần điệu dại khờ
Một bờ day dứt nằm hơ hong tình
Sưu tầm.
 vntst20183226_500
MẦU HỒNG..
Bình minh chòi lỏa
Tan giá đêm đông
Thứ bảy màu hồng
Em lồng tình ấm
Người xa vạn dặm
Vẫn tặng hoa xinh
Tình cảm người tình
Một mình em đắm
Ân tình đằm thắm
Sẽ nắm chặt tay
Sóng gió không thay
Càng gày...càng vững
Xuân về dây dựng...
Vững bước...đồng cam
Trái tim nồng nàn
Gửi người yêu dấu
Sưu tầm.

Em đã về chưa
Em có về ngắm lại mùa xưa
Em đã về chưa ? phố sắp giao mùa
Lá lao xao gọi hoàng hôn mùa cũ
Tà áo em bay lướt qua miền quyến rũ
Gọi mùa về..ru mềm giấc mơ xưa .
Em đã về chưa khi phố trắng hoa sưa
Đường Nguyễn Du nồng nàn hương hoa sữa
Cuối thu rồi cúc nồng nàn bên cửa
Em có về cùng nhau nắm tay đan
Em có về cùng ngắm giọt sương tan
Đón ban mai nhẹ nhàng vương lên tóc
Chim sơn ca chào bình minh vừa mọc
Gọi nắng về sưởi ấm những bàn tay
Nơi cuối đường có chiếc lá nhẹ bay
Gợi lại trong ta về một thời xa vắng
Ta nghe bước chân trải bao mùa mưa nắng
Bóng đổ dài nghiêng ngả lúc hoàng hôn
Sưu tầm.
 vntst20183038_500
Chỉ một chữ "YÊU
Chỉ một chữ "YÊU" cũng đủ rồi
Lòng mình tan hết những cô liêu
Cần chi em nhỉ mà thêm thắt
Bởi chữ YÊU kia nói thật nhiều
Em chớ trách anh chữ luỵ tình
Chẳng mơ chẳng mộng nợ ba sinh
Lời thơ hờ hững gieo say đắm
Nhưng một chữ "YÊU" cũng ấm mình
Anh muốn bên em dệt mộng lòng
Cho đời ấm mãi những đêm đông
Chữ "YÊU" gói tròn ngàn thương mến
Hơn cả bài thơ viết vạn dòng
Đón nhận tình en với nỗi niềm
Tràn đầy thương nhớ chẳng gì thêm
Bài thơ lãng mạn đâu cần thiết
Chỉ một chữ "YÊU" quá đủ rồi...
Sưu tầm.

ĐÊM BUỒN NHỚ ANH
Tiếng thạch sùng kêu trong đêm tối
Ánh trăng mờ chen lối song thưa
Những làn gió lạnh đông đưa
Chợt em tỉnh giấc như vừa mộng du
Ngoài trời khuya vi vu gió thổi
Buồn nào hơn quá đỗi đêm nay
Trào dâng mắt lệ cay cay
Nhớ người xa vắng lòng này nát tan
Mong một ngày ấm an hạnh phúc
Lòng em buồn từ lúc anh đi
Nơi ấy anh có nghĩ suy
Hay quên tình cũ là vì bên ai
Trời vào đông đêm dài đăng đẳng
Một mình em lẳng lặng cô đơn
Trong em một chút dỗi hờn
Canh ba thức giấc chập chờn nhớ anh!
Sưu tầm.

TÌNH ANH VẠN LỐI!!
Em đứng giữa đất trời nơi quê Mẹ,!
Nghe nổi niềm sâu lắng BẾN TRE ơi?
Mấy mươi năm sông vẫn mãi vun bồi,
Như tình Anh vẫn rạng ngời trong Em đó!
Chiều che nghiêng ,áng mây trời rực đỏ,
Thầm mong sao ,Anh hiểu rõ lòng Em,
Ở nơi đâu Em cũng thấy thân quen,
 Dường như đã sinh ra từ nơi ấy !
Bởi tình yêu dâng tràn như sóng dậy,
Bước chân Em ,in đậm dấu chân Người,
Từ Cà Mau đến Móng Cái xa xôi,
Nơi đâu cũng ngập cả trời thương nhớ,!
Chiều lặng trôi trên dòng sông rực rõ,
Dòng Cổ Chiên muôn thuở vẫn êm đềm,
Những nụ Bần đằm thắm bóng nghiêng nghiêng,
Như e ấp ,trao đời mình nơi đáy nước!
Em yêu Anh ,chẳng ngại đường xuôi ngược,
Dòng Hậu Giang mây nước chở tình mình,
Ghé một lần ,miền đất lở  Trà Vinh!
Nghe ấm áp chân tình như réo gọi!
Cũng xanh um ngạt ngào hương luá mới,
Đất Tiểu Cần vẫn rợp bóng dừa nghiêng,
Đêm lặng yên trên mặt nước sông Tiền,
Em thơ thẩn trở về  miền đất Vĩnh!
Nhìn hoàng hôn ,ôm nắng chiều bịn rịn,
Như thuở nào tình Anh mới trao Em ,
Em lắng nghe ,trong từng mảng mây đen,
Mùi ngói mới ai nung còn đỏ rực?
Như tình yêu cháy bỏng trong lồng ngực,
Vừa rộn ràng ,vừa thổn thức ,đam mê,
Xuôi bước chân, nghe nổi nhớ tràn về,
Em ghé lại ,nơi  hẹn thề năm cũ!
Chốn yêu thương mộng lòng ta ấp ủ,
Hoa lục bình tim tím rũ hồn Em,
Ánh muôn màu ,sông Mỹ Thuận về đêm,
Nghe xao xuyến ,như chưa từng qua ngỏ ấy!
Nơi chưa biết , mà thiết tha đến vậy ?
Như gắn liền mạch máu chảy về tim,
Dù một lần Em vẫn nhớ không quên,
Nơi bến vắng Ninh Kiều đêm tĩnh lặng!
Bắc Cần Thơ đã bao lần chở nặng,
Khối tình chung nồng thắm gởi về Anh,
Gom hương yêu từ đất Mẹ trong lành,
Em gói ghém ,để dành Anh sưởi ấm!
Mảnh đất An Giang ,ân tình sâu thẳm,
Như Mây trời ,lồng lộng gjó mùa Thu,
Lời cuả ai nghe êm ái như ru,
Ngọt như khúc Phượng Cầu Hoàng  Tư Mã!
Em thầm trách ,ngày tháng qua sao vội vã,
Để tình mình rời rã những keo sơn,
Em đã qua vùng thương nhớ hao mòn,
Giờ lặng lẽ  xuôi miền con nước nổi,
Giữa bạt ngàn rừng Sen giăng khắp lối,
Hương ngạt ngào hoà quyện Tháp Mười ơi?
Nghe trong tim những cảm xúc bồi hồi,
Nghe nồng thắm hương tràm rơi trước gió!
Em vắt cạn tim mình dòng máu đỏ,
Để trải dài trên những lối Anh qua,,
Vùng Cao Nguyên nơi rừng núi bao la,
Sương giăng trắng có ngàn hoa thơ mộng!
Đêm lao xao ,tiếng nhạc nào xa vọng ?
Nghe vi vu réo rắt cội thông già,
Dalat buồn êm aí khúc tình  ca,
Như mặt nước sông Hương hoà nắng sớm!
Đầm thắm trong tim mối tình vừa mới chớm,
Cầu Trường Tiền nối nhịp bến bờ yêu,
Chiều hoàng hôn ôm bóng Huế cô liêu,
Nghe văng vẳng từ xa đưa vọng lại,
Điệu hát dân ca ngọt ngào cô gái Ngãi,
Mối tình đầu còn mãi những vương mang,
Nghe yêu thương đang trỗi dậy ngút ngàn,
Muốn chấp cánh, ngang  miền Trung thương nhớ!
Để lắng nghe ,con tim mình trăn trở,
Giữa Hồ Gươm rực rõ ánh bình minh,
Chiều Hà Thành muôn sắc thắm lung linh,
Đêm Phố Cổ chưa nhìn mà lưu luyến !
Gió miền xuôi chở tình về với biển ,
Uống vào lòng vị mặn cuả Nha Trang,
Ôm tình Anh qua gió núi mây ngàn,
Như biển cả ôm vào lòng bờ cát trắng,!
Em cất trong tim ,những ân tình sâu nặng,
Làm hành trang thương nhớ vạn ngày sau,
Nắng Tây Ninh tô đất đỏ đậm màu,
Mỗi bước Em đi tình mình vẫn ấm !
Giữa Sài Đô với đèn hoa đỏ thắm,
Bến Bạch Đằng con sóng nhỏ lăn tăn,
Em vui say đùa cợt dưới bóng trăng,
Và hạnh phúc ôm TÌNH ANH VẠN LỐI!
Sưu tầm.
 vntst20183094_500
GIỌT LỆ ĐÊM ĐÔNG !
Có thể là Anh sẽ đọc thơ Em !
Những bài thơ Em viết bằng nước mắt,
Từng đêm trôi ,khi nhớ thương trở giấc,
Lệ đong đầy, Anh có biết không Anh ?
Buồn nào hơn khi mình phải cách ngăn?
Nhìn thấy đó mà với tay chẳng tới,
Muốn thăm nhau mà lời không dám hỏi,
Nghẹn đắng lòng ,đau xót quá Anh ơi!
Biết yêu rồi mình cũng sẽ chia phôi,
Nhưng định mệnh khéo bày chi cay nghiệt?
Em yêu Anh, và còn yêu tha thiết,
Nhưng vì đâu ,ta lại phải chia lìa?
Những đêm buồn, le lói ánh sao khuya,
Nơi xa đó, một mình Anh có nhớ?
Tình yêu Em ,có làm Anh trăn trở?
Những ngọt ngào ,Anh có nhớ hay quên?
Xa Anh rồi, ngày tháng cũng dài thêm,
Em bỏ mặc,,mình Em trong giá buốt,
Mặc mùa Đông ôm trái tim gầy guộc,
Đau thương này, mang mãi cuộc đời Em!
Em ngở rằng ,ngày tháng sẽ dần quên,
Em cố vui ,như Anh chưa từng hiện diện,
Cố tung tăng cười đùa như sóng biển,
Nhưng tận cõi lòng,Em chẳng thể quên Anh!
Những đêm buồn trong giấc ngủ trôi nhanh,
Em ao ước một lần Anh hiển hiện,
Và cứ thế ,đừng bao giờ tan biến,
Để bên nhau ,âu yểm được thêm dài,!
Đêm giật mình,,,ôm giấc mộng liêu trai,
Nghe tiếc nuối một vòng tay ấm áp,
Như sóng biển vẫn ngàn năm khao khát,
Ôm vào lòng bờ cát mỗi đêm khuya,!
Dấu yêu ơi,,sao bổng chốc xa lìa?
Cho khoảng cách chia hai đầu thương nhớ?
Người Sông Tương đêm ngậm ngùi  trăn trở,
Kẻ Giang Đầu ,bến cũ lệ mờ tuôn!
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com