Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2018

Thơ tình còn mãi 227

MÃI BÊN NHAU
Rồi ta sẽ quấn quyện bên đời
Nghĩa ái tươm nồng chẳng cạn vơi
Ngõ vắng choàng vai hoà điệu thở
Đường quanh gửi mắt hẹn đôi lời
Cho tình vút bổng ngàn cung bậc
Để tóc phiêu bồng những nhịp khơi
Ấp ủ cùng xây lầu mộng huyễn
Và mơ hạnh phúc mãi không rời
Sưu tầm.

YÊU MÃI THÔI
Ước hẹn dìu nhau đến trọn đời
Mai này tóc bạc nghĩa nào vơi
Thu tàn phố cũ đừng quên lối
Ngõ lạnh mùa phai hứa giữ lời
Dẫu có sông dài chia vạn ngả
Hay là biển rộng cách trùng khơi
Ghim hoài một dạ nào thay đổi
Sóng cả cầm tay sẽ chẳng rời
Sưu tầm.
 vntst20182187_500
GIỌT BUỒN
Cà phê, tí tách, đêm buồn
Giọt thêm nỗi nhớ lách luồn qua tim
Tình nay vào giấc lặng im
Mà sao ta vẫn mãi tìm..... nơi đâu
Rồi về thức suốt đêm thâu
Nghĩ hoài mà chẳng ra câu trả lời
Oái oăm thay cái sự đời
Yêu người, rồi lại chính người quay lưng
Thời gian , nay đã người dưng
Gặp nhau, sao nỡ chưa từng biết nhau
Làm cho tâm nhói can đau
Xem như không biết, cho nhau vừa lòng
Chẳng thân bưởi, không phận bòng
Mà sao người lại đục trong sạch lòng
Trả nhau về lại long đong
Muôn màu xám úa, mùa đông ngập hồn
Ai về xóm nhỏ hai thôn
Nghe trong đâu đó, vương hồn yêu xưa
Cầu trời, đổ một cơn mưa
Để trôi đi hết, tình xưa yêu người
Cho tôi xin lại.. tiếng cười
Của ngày non dại với người yêu xưa
Một lời nói của tim.... chưa
Yêu thương ai , lỡ mới vừa tan xong
Cafe đắng giọt nâu trong
Nhâm nha nghĩ mới thấy lòng xót xa
Vì sao người nỡ phụ ta
thì ra chỉ tại yêu ai ..... ấy mà
Đêm nay, lẻ bóng trăng tà
Dặn lòng trước hãy trách ta... dại khờ
Tin yêu sai chỗ bây giờ
Tình yêu màu nhạt phai mờ... café
Sưu tầm.

YÊU ĐƠN PHƯƠNG...
Cơn mưa hạ khơi lòng người thi sĩ
Ngọn gió lay tâm trí thấu niềm vơi
Ta lặng bước cũng quá nửa đường đời
Tâm bấu víu mảnh tình rơi thuở trước
Đúng hay sai, uh rằng thôi cũng được
Vì yêu em ta đánh cược chân tình
Phiên trà đắng lòng lạnh buốt im thinh
Nỗi niềm sầu nhờ thơ bình gở rối
Ta yêu em! Vãn kiếp thề bất hối
Giữ nơi tim và nơi cõi mộng say
Nàng đã tỉnh riêng ta sống đoạ đày
Trong tìềm thức về những ngày chung bước
Muốn quên em nhưng lòng chưa xoá được
Ánh mắt nào năm ấy bước vào tim
Cả đời ta chẳng còn muốn kiếm tìm
Nhưng nàng lại đành lặng im muôn kiếp
Ta đa tình trong huyễn mộng, ngủ thiếp
Để ta mơ nàng vãn kiếp không phai
Yêu đúng người nhưng số đã an bài
Sai thời điểm kết quả ai nào biết...
Tình đơn phương nên đành thôi, từ biệt
Đồi Thiên Thu ai hối tiếc gì đâu
Một lần yêu vạn lần nhớ, ôi sầu !!
Đa tình ấy... vùi sâu trong vãn khứ.
Sưu tầm.
 vntst20183245_500
TỰ ĐA TÌNH ANH NGUYỆN ĐỢI NGÀN NĂM
Có bao giờ em nhớ đến anh không
Về một thời chuyện tình hồng như đã
Mảnh duyên tàn nay người bôi kẻ xoá
Lặng nhìn nhau lệ đẫm ngả bờ mi
Có bao giờ trong giây phút phân ly
Em nhìn anh nhưng tim ghì níu chặt
Nỗi buồn nào hằn sâu nơi khoé mắt
Chợt vỡ oà Nam - Bắc rẽ đôi nơi
Có bao giờ khi sóng vỗ ngoài khơi
Bàn tay lạnh lòng chơi vơi nỗi nhớ
Là anh sai hay duyên mình chẳng nợ
Chợt thở dài anh cứ ngỡ hôm qua
Có bao giờ em chẳng muốn rời xa
Một lần thôi thế nhưng mà sao khó
Giận hờn yêu , rồi im thinh buông bỏ
Thuộc về nhau bây nhiêu đó thôi sao
Có bao giờ bên "người" , gió lao xao
Em nhớ anh lời thì thào một thuở
Chuyện ngày xưa sao lòng anh cứ ngợ
Để đêm về ôm nỗi nhớ du miên
Có bao giờ nguyệt lão rẽ nhầm duyên
Bến sông xưa con thuyền anh vẫn đợi
Người thương ơi nếu rằng em không tới
Tự đa tình anh nguyện đợi ngàn năm...
Sưu tầm.

DUYÊN MÌNH LỠ... 
Cạn nước mắt cho mối tình chôn giấu
Nỗi nhớ nào nung nấu trái tim si
Hỡi thế gian! ta sống bởi chữ vì
Vì yêu em và vì một lời hứa !
Dẫu là đau hay còn hơn thế nữa
Ta chạnh lòng nhìn đôi lứa, tim đau
Dụng lời thơ cạn chén tửu vơi sầu
Giấc mơ ấy đi về đâu ai biết ?
Nàng hiện hữu khi tâm buồn khôn xiết
Nàng rời xa khi cách biệt tơ tình
Nếu duyên phận đã quả quyết đinh ninh
Tam sinh nợ đau lòng bình thi phú...
Người yêu hoa hoa lặng im khép nụ
Kẻ cắm liễu liễu mọc phủ ngàn xanh
Nực cười thay duyên phận đã bất thành
Đến và đi ôi mong manh tựa gió !
Cảm ơn em đã xuất hiện ngày đó
Để cho ta thấu rõ ái tương tư
Hẹn kiếp sau khi ta gặp lại người
Mối duyên lỡ tam sinh, giờ sẽ vẹn...
Sưu tầm.
 vntst20183333_500_01
ANH LẠC LÕNG GIỮA VÔ CHỪNG NỖI NHỚ...
Anh lạc lõng giữa vô chừng nỗi nhớ
Hạnh phúc buồn ai vẫn ngỡ rằng mơ
Còn lại chăng niềm lưu luyến vô bờ
Nửa hồn chết, nửa hồn thơ đẫm lệ
Xuân đã về sao lòng anh vẫn thế
Nặng suy tư với ước thệ không lời
Chỉ còn ta và thêm chút tình vơi
Chung rượu đắng lặng bên đời người lạ
Hạ ngày xưa khơi tình sầu chấp vá
Nắng bên hiên in bóng ngã bờ Tây
Trời phương Bắc ai ngồi đếm từng ngày
Chốn bờ Nam người còn say ái luỵ
Thu chẳng còn tình đổi thay vị trí
Có gì đâu chỉ là tí duyên thừa
Mộng vãn khứ, tự đa tình đủ chưa
Dụng thi tửu có chăng vừa nỗi nhớ
Đông rời xa hoa trên cành khoe nở
Trả lại em duyên nặng nợ thôi đành
Niềm ưu tư tâm họa chữ cùng tranh
Anh lạc lõng giữa vô chừng nỗi nhớ...
Sưu tầm.

MỘNG VÃN KHỨ.43
Vọng Nguyệt đêm sầu nỗi nhớ xa!
Thương nàng thức cảnh chuyện thời qua
Mây giăng góc bể mây bên núi
Gió thoảng chân trời gió cạnh hoa
Mộng huyễn xa rời ru ái luỵ
Duyên tàn cách biệt gợi tình ca
Còn chăng ảo ảnh mờ tăm tối
Trực giấc nghiêng mình,bóng với ta...
…………………..
Trực giấc nghiêng mình,bóng với ta...
Ai nào thấu được những lời ca
Người say chén tửu vui cung nguyệt
Kẻ luỵ chân tình giận bến hoa
Sĩ tử quay đầu buông kỷ niệm
Văn hào ngoảnh mặt xoá ngày qua
Than ôi Lão Bạch cuồng thi oán
Vọng Nguyệt đêm sầu nỗi nhớ xa!
Sưu tầm.
 vntst20183162_500
CỐ QUÊN...
Một kiếp tình vạn nghĩa ngữ phù du
Để lại đời dăm câu dù đã biết
Cuộc tình tan như dòng sông ly biệt
Nhướm đau thương lệ đắng tiếc vô cùng !
Còn lại gì hỡi một mảnh tình chung
Ghép đi nối lại khôn cùng đau thương
Cố tìm quên trong nhung nhớ nao lường
Tình huyễn mộng bao tơ vương còn đó...
Ngày tháng trôi ta học cách từ bỏ
Oái oăm thay sao thật khó quên người
Ta cố trồng sao hoa mãi chẳng tươi
Ai cấm liễu để nàng cười vô cớ !
Ái tình luỵ âu là duyên vay nợ
Vạn thiên thu há rằng sợ chẳng xong
Đến khi ta tay cầm tấm thiệp hồng
Nửa hồn chết nửa hồn không còn đó...
Bạch Tiểu Phụng nay đổi tên thay họ
Bến sông trăng quyết từ bỏ câu thề
Khứ hồi hương với nỗi nhớ xa quê
Rượu cay lòng đắng ta về riêng ta !
Đồi thiên thu dưới ánh nắng chiều tà
Tóc mây bạc, thời gian qua nhanh chóng
Đã mười năm trái tìm nào lay động
Kết bài thơ chợt sức sống quay về...
Sưu tầm.

LỖI ĐỊNH MỆNH
Nếu có thể một lần thôi cũng được
Ta có nhau dẫu biết trước xa rời
Ôi tình yêu và nỗi nhớ xa khơi
Dành cho em cả một đời thương nhớ
Hương Quỳnh khơi khi tình yêu chớm nở
Hạnh phúc kia sao vội lỡ cung đàn
Rồi mai này khi em bước sang ngang
Tình phai phôi ta ngập tràn cay đắng
Anh bước vội bên tình yêu thầm lặng
Nỗi nhớ em thêm sâu lắng canh dài
Dẫu rằng anh có sánh bước bên ai
Vẫn thương em dù là sai hay đúng
Đông đã về gió nhẹ lay lá rụng
Viết đôi câu lòng nao núng vô chừng
Ngày chia xa ta trở thành người dưng
Hay vẫn yêu và không dừng lại được
Anh thở dài khi tình yêu đánh cược
Lắm si mê và nhu nhược cho rằng
Nếu bên nhau là điều quá khó khăn
Thì thôi quên tim cố dằn chôn kín
Kết bài thơ với nỗi đau câm nín
Lỗi định mệnh bởi nơi chính lòng mình
Tình trong tâm và tim mãi lặng thinh
Hẹn kiếp sau mình có nhau em nhé...
Sưu tầm.
 vntst20183150_500
CÓ BAO GIỜ...
Có những điều anh chưa bao giờ nói
Nỗi nhớ em nhức nhói suốt canh trường
Làm sao quên đi hết những nhớ thương
Để đêm về thôi tương tư mong ngóng
Trái tim buồn khi tình yêu lắng đọng
Hình dáng em như chiếc bóng đêm dài
Hỡi tình duyên ta là kẻ thứ hai
Đơn phương đau nhói lệ dài thấu tâm
Khúc tự tình ai kẻ hát âm thầm
Mãi vang xa lòng lặng câm hối tiếc
Nếu một mai... và nếu như em biết
Anh chỉ mong em thiết hiểu chân tình
Và bài thơ như là để chứng minh
Một tình yêu vốn lung linh ảo mộng
Đồi thiên thu vô vàng cây chong chóng
Anh lặng nhìn hồn đóng chặt trái tim!
Sưu tầm.

ĐƠN PHƯƠNG ẤY SẼ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU?
Dòng ký ức nêu tên người vãn khứ
Để lòng anh níu giữ mối tình si
Trong cuộc sống ai sẽ hiểu chữ vì
Bởi yêu em nên người đi, chẳng nói
Là say nắng hay tình yêu quá vội
Phút nhìn nhau anh bối rối lặng thầm
Mỗi đêm về buông nỗi nhớ xa xăm
Những dòng tin lặng câm trên bàn phím
Vẫn ưu tư khi lòng anh hoài niệm
Phút bên em ta tìm kiếm chân tình
Là do đâu khi người mất niềm tin
Để yêu em anh một mình thương nhớ
Đắng và cay khi tình là duyên nợ
Trả cho tôi một chữ "ngỡ" năm nào
Và câu thề mong ta chẳng vội trao
Khi đêm xuống thì thào cùng với bóng
Này bạn hữu ta có nên đợi ngóng
Trả lời đi hỡi chiếc bóng của ta
Những bài thơ ngươi hiểu hết cơ mà
Kẻ im lặng thành ra lời giả dối
Kết thúc này với hai từ "đánh đổi"
Bởi cho đi để học hỏi thêm nhiều
Đơn phương ấy sẽ đáng giá bao nhiêu
Trong mắt người chẳng yêu ta... sao hiểu!
Sưu tầm.
vntst20183288_500_01
VÌ HẠNH PHÚC CHẲNG CƯỜI VỚI KẺ ĐẾN SAU... .
Anh đã mất tưởng chừng như có được
Hạnh phúc buồn kẻ đến trước bên em
Nỗi ưu tư chôn kín ẩn lệ kèm
Và anh biết người xem ta là bạn
Lặng bên ai ngày qua rồi lại tháng
Bởi rằng thương nước mắt cạn không lời
Đứng từ xa ôi nỗi nhớ chơi vơi
Tim đau nhói khi duyên thời lỗi hẹn
Này tri kỷ hãy cùng ta cạn chén
Hỡi vần thơ xin giải nén cơn sầu
Ánh nguyệt mờ ẩn hiện giữa canh thâu
Cười nửa miệng khi tình đầu lạc lối
Hoa như mộng sắc ngời sao tàn vội
Để lòng si tim bối rối khôn chừng
Cạnh bên nàng ta chẳng khác người dưng
Tim muốn nói môi lại ngừng chẳng nói
Thu đã về lá vàng phai sắc đổi
Rượu ngày vui ta cáo lỗi không đành
Nếu là em, em có hiểu lòng anh
Ngày hạnh phúc ai dành cho kẻ khác
Đàn ngân vang tiếng tung hô cùng nhạc
Góc khán phòng hồn anh lạc nơi nao
Nửa reo vui và một nửa thì thào
Rằng hạnh phúc ta ước ao... đã mất!
Sưu tầm.


DỤNG TỬU HỌA THI CHÀNG & NÀNG.13
CHÀNG
Hoa khoe nở tình khơi hữu ý
Chốn duyên trần ái vị còn vương
Than ôi canh vắng đêm trường
Nguyệt treo nhành liễu lời thương gợi sầu
Nâng chén tửu chừ lâu chưa cạn
Hạ dòng thơ tự áng phù vân
Nợ duyên luỵ ái muôn phần
Bao phen nặng nghĩa tình chân xá gì
Chén lại chén tửu-thi kề cạnh
Mắt hoen cay ngắm ảnh nguyệt tà
Nàng ơi! cách biệt phương xa
Thời gian chia cắt tình ta nhạt mờ
Dẫu là thế còn mơ huyễn mộng
Mượn lời thơ ta sống vui đời
Đương sầu ngẫm chuyện ai ơi
Thấu chăng viễn cảnh môi cười lòng đau
Bạch Tiểu Phụng tình sâu nghĩa nặng
Kiếp văn nhân lệ đắng tửu kề
Đoạn trường cõi tục tâm mê
Vui đời ẩn sĩ nguyện thề thuỷ chung...
NÀNG
Tình hữu ý hoa rơi bể mộng
Nỗi ưu tư lạnh cóng đêm dài
Thiếp ngồi lặng nhớ về ai
Con trăng soi bóng hình hài đáng thương
Đời có lẽ vô thường khó đoán
Mảnh duyên thời đứt đoạn vì đâu
Tìm trong ký ức mục nhàu
Dáng người ẩn hiện hằn sâu cõi lòng
Chàng hận thiếp vì không giữ vẹn
Oán than ôi ! tình bén duyên hờ
Thấu chăng lão nguyệt làm ngơ
Se chi ái luỵ đợi chờ thiên thu...
Ngân phím khảy đàn ru mộng vỡ
Nhấp tửu cay duyên nợ phân huề
Chung sầu chén cạn tình thê
Dù không trọn nghĩa vẫn thề thuỷ chung
Lộng Tiểu Ngọc khôn cùng nỗi nhớ
Gửi tình xa câu "ngỡ" năm nào
Thề non hẹn biển rồi sao!?
Hữu duyên kém phận ngọt ngào... đắng cay!!
Sưu tầm.
 vntst20182198_500
LÀ TỰ ANH ĐA TÌNH
Bao năm tháng trải dài trong vô vọng
Hạ chuyển mùa gió lộng lá vàng rơi
Thức cảnh Thu tay ngưng viết ngẫm đời
Kiếp văn nhân tình nửa vơi nửa cạn
Ẩn vào thơ nỗi sầu phong vị "oán"
Ngấm men say ta chếnh choáng ru tình
Cả cuộc đời yêu nàng bởi rằng tin
Rồi thảng thốt khi riêng mình lẻ bóng
Cơn mưa phùn nước nhoà phai lắng động
Trên bờ mi nhưng lạnh cóng tâm hồn
Nhớ người dưng nhớ cả những chiếc hôn
Tự đa tình hỏi rằng khôn hay dại
Muốn quên đi sống kiếp đời tự tại
Bỏ gánh sầu dụng phong thái vô vi
Đấu tranh cho một cuộc chiến trường kỳ
Dẫu tình hận nhưng lời thi vẫn đẹp
Ví như "thương" ta đặt trong ngoặc kép
Rồi vị tha tim cho phép quên nàng
Thì còn chăng thi ngữ ẩn lời than
Hay nụ cười như nắng vàng cuối hạ
Kết bài thơ hồi ức ngừng chấp vá
Để tâm tư vào vô ngã đời thường
Mưa đã tạnh cầu vòng xoá niềm vương
Và hạnh phúc là con đường trước mắt...
Sưu tầm.
vntst20183989_500
TAM SINH MỘNG
Vạn nỗi nhớ nơi niềm vương chưa tỏ
Khúc nhạc nào ta cứ ngợ lòng vui
Ngày và đêm chia hai nỗi bùi ngùi
Tình chợt đắng tay buông xui khẽ chạm
Là rằng mơ hay do ta chẳng dám
Tỉnh cơn say, trút can đảm tìm quên
Họa có chăng trong giây phút êm đềm
Lòng kẻ sĩ chênh vênh nhưng nàng hiểu
Một chút thôi tựa như hoa, như liễu
Kẻ chạy tình bởi thiếu những niềm tin
Gượm lại đây lời ca oán thơ "bình"
Nhòe nét mực buông lặng thinh, chữ phận
Duyên không nợ chẳng thể nào cầu khấn
Đến và đi, yêu và hận, lẽ thường
Tam sinh ấy còn khơi lại niềm vương
Ru huyễn mộng vào con đường lập lại
Nàng hỏi ta cớ sao chàng ái ngại
Chốn nhân thời thế thái có gì đâu
Bỏ mặc đi, hãy làm lại từ đầu
Nhưng đừng để niềm đau thêm lần nữa
Ta bật cười, nhưng ta nào dám hứa
Cõi lòng này một nửa chẳng tin - yêu
Nàng làm sao hiểu hết được những điều
Khi trải nghiệm "tình yêu" hòa chữ "đắng"
Nếu một mai duyên trời ban trót đặng
Ta sẽ về bên gác vắng đợi mong
Túp lều tranh và hai trái tim hồng
Cười nửa miệng, ồ không! Ta ảo tưởng...
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com