Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2018

Thơ tình còn mãi 223

ĐIỀU GIẢN DỊ
Hãy hiểu lòng em rất thật tình
Đâu cần kiệu rước kẻ vời nghinh
Hồng duyên thuở trước đời yên tĩnh
Viễn cảnh ngày sau phận thái bình
Đẹp đẽ tình yêu vườn uyển chính
Êm đềm cuộc sống cõi huyền minh
Thơ đề gửi gió cùng ngâm vịnh
Mãi một vòng tay của chúng mình
………………
Vòng tay khẽ ước chuyện đôi mình
Rực rỡ hoa hồng trải ánh minh
Dẫu chỉ là mơ làm trí tịnh
Dù cho nghĩ mộng để tâm bình
Tương phùng liễu trúc như ngầm định
Hiệp cẩn cau trầu sẽ đón nghinh
Hạnh phúc bền lâu gìn giữ tỉnh
Lòng son gửi gắm vạn ân tình
Sưu tầm.
 vntst20182329_500
TRÁCH THẦM [Ô thước]
Người ơi lại nỡ quá vô tình
Chi nữa xưa kìa đón với nghinh
Đã hết nguyền ân thời ổn tĩnh
Còn đâu ái cảm thuở an bình
Âm thầm ái rã tan đường chính
Phờ phạc duyên mòn ám nguyệt minh
Có lẽ trời cao giờ đã định
Nghiệt thay phận số tủi thân mình
…………….
Phận số giờ đây chịu lẻ mình
Đâu còn mộng tưởng ánh bình minh
Nào khi rộn rã ngời an vĩnh
Hay lúc triền miên dậy ổn bình
Cứ ngỡ muôn đời luôn ngát kỉnh
Đâu dè mấy buổi đã chìm nghinh
Trầm hương nhạt thếch tàn câu vịnh
Lặng lẽ đời ta bóng giễu tình
Sưu tầm.

DÂY TÌNH
Mộng hỡi lòng trăng vẫn nặng tình
Đêm lồng ánh nguyệt thắm màu nghinh
Thềm xưa dệt khẽ từng hương tĩnh
Lối cũ lồng êm những sắc bình
Để khúc mơ màng tâm vẫn chính
Cho lời mộng mị ý hoài minh
Và cung diễm ái tròn như định
Ước nguyện vàng thơm trải đẫm mình
………………..
Vàng thơm ánh mộng ước theo mình
Dệt thắm tươi ngời những ánh minh
Gửi đến bên kìa câu ngọt vĩnh
Chuyền qua ngả ấy điệu thanh bình
Qua miền nhớ đượm lòng mong đính
Lại bến thương nồng dạ đón nghinh
Trải nữa cho tràn lan cõi tịnh
Dù xa vẫn cột chắc dây tình.
Sưu tầm.
 vntst20182336_500
LỖI HẸN
Em thật khờ để chờ tiếng yêu thương
Dù thoảng qua mà vấn vương giữ lại
Vẫn biết rằng bao khó khăn trở ngại
Nhưng đã vào sao dễ dàng buông tay
Hôm nay đây người vui cạn men say
Quên lời hẹn chẳng một lời trao gửi
Trách phận mình bước đi trong buồn tủi
Cơn mưa rào hay nước mắt em rơi
Nhớ ngày nào nụ cười thắm làn môi
Chẳng ngả nghiêng biết bao lời say đắm
Rất vô tư nhành hoa đua sắc thắm
Qua bao ngày mặc nhận tràn lời yêu
Phải chăng đây là trừng phạt trớ trêu
Bởi khi xưa đã kiêu kỳ chẳng nhận
Hay tại đời trao cho em duyên phận
Gặp rồi xa như Thu đã đi qua
Thầm trách mình chẳng giữ được tình xa
Hay trách người không thiết tha hờ hững
Con tim yêu chẳng tận cùng bỏ lừng
Cho xót xa kẻ chờ đợi dại khờ
Nếu không còn yêu thương đã phai mờ
Thì hãy nói chia ly dù cay mắt
Vẫn hạnh phúc khi tình ta đã mất
Lỗi hẹn rồi người ở lại em đi...
Sưu tầm.

PHỐ NHỚ
Nườm nượp dòng người, nhưng lặng lẽ mình em
Trên con phố thân quen ngày đầu ta hò hẹn
Chiều bảng lảng những gam màu ngoe ngoét
Nhớ ánh mắt nhìn e thẹn nụ cười trao...
Em vẫn đi về đếm từng bước gầy hao
Dội ngược vào tim khát khao câu tình tự
Bóng dáng thân quen, vòng tay người lãng tử
Dường như đang ẩn nấp...! trốn tìm.
Phố giao mùa gió bấc cũng nhiều thêm
Phiến lá xác xơ đang lìa cành hối hả
Hình như dục giã nhau đón ngày sang với cả
Nối nhớ mong vồn vã tiếng yêu đầu??
Anh có về vẽ lại ánh mắt nâu
Đã bao chiều chìm sâu trong khắc khoải
Cành hoa tím run mình bao tê tái
Nhẫn nại để chờ những khoảng cách yêu thương?!
Đoá hoạ mi đã rộ khép nẻo đường
Đông đến đấy, nghe tim vương đầy gió
Cơn mưa chiều chẳng đủ to, không nhỏ
Cũng đã làm nỗi nhớ giận hờn hơn...!!!
Sưu tầm.
 vntst20182348_500
CƠN GIÔNG THUYỀN TÌNH
Ai đem bắc nhịp vấn vương
Cho duyên tình ngỏ yêu thương muộn màng
Cỏ già sao cứ ngỡ ngàng
Kéo xuân trở lại rộn ràng trách ai
Núi cao chẳng sợ đường dài
Sông sâu khúc lượn tìm hoài về đâu
Làm sao hờ hững đi mau
Nét ngọc gợi ánh trăng đầu xuyến xao
Dối lòng làm ngơ không vào
Nhưng tim đã cứ cồn cào dạ mong
Muộn màng đâu phải trời đông
Vẫn còn khao khát cơn giông thuyền tình
Thôi nào sao để lặng thinh
Suối mơ như đã khắc mình với ta
Thương yêu có tội gì mà
Say em anh muốn cùng hoà nhịp yêu
Để cho sóng cuộn biển chiều
Để cho giông tố thương yêu tràn về!
Sưu tầm.

ĐÔNG VỀ BÊN ANH
Đông về rồi... anh ạ !
Trời sẽ lạnh dần hơn
Em chẳng muốn cô đơn
Tỏ tình anh được chứ?
Đưa tay em... nắm thử
Anh thấy bớt ...lạnh không?
Nụ hôn khẽ môi hồng
Nhẹ ghé tai thủ thỉ...
Muốn mình làm tri kỉ
Chữ bạn đời nói chung
Bước tiếp sẽ đi cùng
Câu tương phùng anh nhé
Nụ cười tươi vui vẻ
Ánh mắt sáng rạng ngời
Em thương nhất một người
Chỉ mình anh thôi đó
Đông về mang theo gió
Cả mưa phùn nữa nha
Thôi chẳng muốn yêu xa
Để được gần anh mãi
Sưu tầm.
 vntst20182414_500
VẮNG.....
Đêm nay phố vắng em rồi
Tôi ngồi, nhớ lại, cái thời đôi ta
Mới hôm nào, nay đã xa
Để lòng anh ngỡ, tình ta... vẫn còn
Gặp nhau, lúc chẳng còn son
Tôi, em, vướng bận với con riêng mình
Rồi tình cảm, đến, chân tình
Đem trao lời hứa, hai mình... kết duyên
Mãi tin, lời hứa hảo huyền
Thời gian như nước chảy mòn non cao
Trách đời, yêu vậy.... là sao
 Tôi yêu em vậy nhưng nào em hay
Cái ngày em nói chia tay
Tôi đâu có dám tin đây là.... lời
Nói yêu thương mãi hết đời
Nhưng chưa kịp đã nói lời... chia xa
Tình yêu, thiệt mới gọi là
Yêu người hết dạ, nhưng mà như không
Lòng buồn đi ngóng về trông
Tất tần tật ấy bằng không,,, mất rồi
Bụng vẫn bảo dạ,,, hãy thôi
Hãy quên đi bóng dáng người... bạc kia
Tình yêu dù thiếu,,,, như thừa
Trái tim kia vẫn như chưa... tỏ tường
Dù giờ mỗi đứa một phương
Em vui duyên mới, tình thương tôi còn
Yêu em, vị đắng bồ hòn
Hôm nay và mãi tôi còn.... em ơi
Lạc nhau, gần hết cuộc đời
Em đi lần đấy, với người giàu sang
Gạt tôi, lỡ chuyến đò ngang
Em giờ có thấu,, bẽ bàng riêng tôi
Vắng nhau, cũng đã vắng rồi
Xin cho nhau chút xíu ngồi nhớ xưa
Tình yêu, dẫu có xem thừa
Vắng em từ đó  anh chưa thay lòng
Sưu tầm.

TRẢ HẾT CHO LÒNG
Hôm qua, tình chết mất rồi
Ai đem chôn nó, bên bờ sông Tương
Về gom còn sót, tình thương
Đem ra ngã bảy, ở đường Biệt Ly
Xong về, nuối tiếc, xuân thì
Yêu ai lâu thế, chẳng khi,,, được gần
Ngẫm lòng,, chợt thấy,,, thương thân
Bao nhiêu,, chua xót,, lửa lần,,, không đi
Tình ơi,, yêu dại mà chi
Khiến con tim nhỏ, khinh khi,,, giữa dòng
Sông Tương,, giá lạnh màu đông
Buồn đau trả hết cho lòng,,, cạn đau
Bằng lòng,, nhìn trộm đời nhau
Và không trói cột về sau khi già
Ngờ đâu tình của hai ta
Hôm qua nó đã lìa xa,, cõi trần
Từ nay, xin hãy bình thân
Người đi, kẻ ở dương trần nhớ cho
Yêu nhau ,,, lòng cứ kiểu vầy
Bặt tin, tình cũng ra tro tự tàn
Tình hôm nay chết thật ...ôi  !!!!!
Ai chôn xong nó, ai ngồi khóc yêu
Xin cho ai những buổi chiều
Để ai vùi nốt  nữa vời đã yêu !
Sưu tầm.
 vntst20182442_500
EM KHÔNG BIẾT !
Anh có biết em đang hờn giận ?
Khép mi ngoan, ngấn lệ tuôn trào
Đêm thao thức, ôi không ngủ được !
Giận anh như giận dổi người dưng...
Mà cũng lạ người dưng chung họ
Bởi họ chung nên mới yêu thương
Ước gì anh khác họ với em
Em dứt khoát không thèm nhớ nữa...
Trời vào thu lòng sầu héo úa
Nắng vàng phai trên phố em về
Đôi tà áo giận anh buông thả
Không thèm bay theo gió thu nè...
Em không biết người sao kỳ lạ ?
Cứ làm thơ ca ngợi em hoài
Rồi viết văn ghi khắc ban đầu
Kỷ niệm đẹp ngày ta gặp gở...
Em không biết người đâu lạ lẩm ?
Ngày với đêm đánh chữ làm thinh
Rồi thương nhớ, nhớ thương da diết
Thương nhớ ai ? nói thử em nghe...
Em không biết người sao thầm lặng ?
Buồn hay vui em biết chết liền
Ngày và đêm cứ nói lo toan
Cho ai vậy ? em mong muốn biết...
Anh cứ vậy, vậy hoài đi nhé
Sẽ có ngày anh mất em thôi
Rồi lúc đó anh thương, anh tiếc
Nhưng biết đâu em lại quay về...
Anh biết không còn hờn, còn trách
Là còn thương đó biết không người !
Đừng để em không hờn, không giận
Khép lại luôn một chuyện tình buồn...
Sưu tầm.

EM LÀ MƠ ƯỚC CỦA ĐỜI ANH
Em là mơ ước của đời anh
Sông Thương, thương nhớ nước dâng đầy
Bia đá khắc sâu lời nguyện ước
Sâu thẳm tình anh bóng mây trôi...
Em là mơ ước của đời anh
Dù gặp được em đã muộn màng
Một thưở xuân xanh tình vương vấn
Đến nay sương khói phũ đầu xanh...
Ta đã là gì của nhau chưa ?
Mà sao thương nhớ cứ đầy dâng
Đêm nằm mộng tưởng hồn thu thảo
Ngày nhớ ngẩn ngơ dạ héo sầu...
Xuân thì một thuở sớm nhạt phai
Ông Tơ bà Nguyệt khéo vẽ trò
Chỉ thắm se duyên nhầm đôi lứa
Nên giờ gối chiếc lẽ chăn đơn...
Em là mơ ước của đời anh
Sông thương, thương nhớ nước dâng đầy
Bia đá khắc sâu lời nguyện ước
Sâu thẳm tình anh bóng mây trôi...
Ước nguyện hóa thân làm tùng bách
Tõa bóng yêu thương nửa cuộc đời
Đường đời dẩu có muôn trắc trở
Che chỡ thân em một nửa đời...
Muốn làm cây thông đứng giữa trời
Ngàn năm nghe gió hát tình ca
Đêm về nghe tiếng loài hoa nỡ
Thơm ngát nụ hoa trắng trong ngần...
Em là hạnh phúc của đời anh
Duyên phận đôi khi đã muộn màng
Nhưng không vì thế mà hờ hững
Em là mơ ước của đời anh...
Sưu tầm.
 vntst20182463_500
Về Phố Núi
ta về Phố Núi tìm em
cầm chân đợi tháng, lấy đêm chống ngày
ở đâu thuơng đoạn, nhớ dài ?
ở anh điệp khúc "thuơng hoài ngàn năm"
bao nhiêu tháng...đã rụng rằm
bấy nhiêu đêm cuội gọi thầm Hằng Nga !
Mộng về phố Núi hôm mai
Tình ta, hợp Phố nhớ ai tìm về..
Tay đan vui bước mộng mê
rối tay lục bát anh đề tên em. !
Sưu tầm.

CHÚT TÌNH ĐÔNG CHO ANH....
Em lại về giữa Hoàng hôn chiều tím
Tiếng nhạc buồn văng vẳng vọng xa đưa.
Thu cuối mùa ai dạo khúc nhạc xưa.
Cho hoài niệm đong đầy niềm thương nhớ.
Đã hết rồi duyên phôi pha tình lỡ.
Buổi thu tàn đông chớm lạnh thềm trăng.
Sợ mong manh khi hạnh phúc thật gần.
Sợ tan biếng ấm nồng câu hẹn ước.
Chân đơn lẻ Em lặng thầm nhẹ bước.
Sương khói mờ mộng ước cũng buông xuôi.
Nữa vầng trăng hò hẹn đã khuất rồi.
Còn lại khúc tương tư bên thềm cũ.
Chiều buông xuôi giữa vô vàn tinh tú.
Lạnh trọn đêm mưa giá rét vai gầy.
Dòng lệ thắm cho cuộc tình ngang trái.
Cất tiếng thở dài chờ đợi ai đây....?
Sưu tầm.
vntst20182457_500
CUỘN MÌNH TRONG ..DĨ VÃNG
Giọt sương long lanh vin cong ngọn cỏ
Em ở đâu hỡi mùa đang quyến rũ ta ơi
Về bên anh ...ta sẽ ru em một giấc ngủ vùi
Vòng tay nào.,ôm trọn đam mê cùng nhung nhớ
Cuối Thu rồi trăng nghiêng sầu dang dở
Mảnh trăng cuối đường bỗng thấy bơ vơ
Chút gió đầu mùa dường như đang thẫn thờ
Con đường thân quen ..bỗng dưng thành xa lạ
Trăng nghiêng sầu soi giọt sương trên lá.
Heo may thở dài luyến tiếc những thu xưa
Đông đã về còn ai đón ai đưa
Thôi cũng đành cuộn mình trong Dĩ Vãng.
Sưu tầm.

TÌNH ĐÔNG TRONG EM
Lòng em nổi nhớ chênh chao
Gió đông hiu hắt thổi vào hồn em
Nổi buồn man mác trong đêm
Nhớ người xa cách càng thêm bồi hồi
Xa nhau buồn lắm anh ơi
Người đi để lại một trời nhớ thương
Tình em mãi mãi vấn vương
Nếu người còn nhớ còn thương thì về
Nhớ anh nước mắt tràn trề
Tình trong giá lạnh đêm đông ngóng chờ
Lòng em trĩu nặng dật dờ
Tình đông mãi sẽ đợi chờ đến xuân /
Sưu tầm.
 vntst20182483_500
HÃY BUỒN ÍT THÔI
Về lại, chốn cũ tìm em
Nơi con phố nhỏ, nhá nhem ánh đèn
Xung quanh, cảnh, bạn lòng thèm
Mà sao anh vắng bóng em... lâu rồi
Buồn, anh hết đứng lại ngồi
Nhìn sau, trước mãi, chỉ tôi,,, một mình
Cái ngày em bước lặng thinh
Em ôm hết thảy mối tình.... ném đi
Gom còn lại của xuân thì
Rồi quay chân bước, bước đi với người
Ném anh về lại.... sầu đời
Cho anh lăn lóc vì người....phụ ta
Em đi tít tận miền xa
Và đâu có hiểu rằng là.... anh đau
Tháng ngày anh uống... nỗi sầu
Gặm thêm ít hận... cơn đau đỡ hành
Tình sao mà quá mong manh
Con tim xưa ấy tan thành mảnh đau
Em giờ vui, nhớ, nơi đâu
Biết em còn đọng sợi sầu, nào không
Giờ, mùa sắp chuyển vào đông
Tình trong dĩ vãng, xin không nhớ, màng
Cho em phẳng lối sang ngang
Anh xin gói lại bẻ bàng... về thôi
Rồi từ đây hứa trọn đời
Sẽ không thương nhớ,về người phụ xưa
Gọi đò, cho kịp tiễn đưa
Ân tình, gian dối chút thừa... hương yêu
Tìm trong chút nắng cuối chiều
Xem xem sót lại chút yêu.... nào thừa
Đem phơi dưới nắng ban trưa
Rồi anh sẽ đốt em vừa lòng.... chưa  ????
Tìm về xưa cũ chính ta
Yêu thương cay đắng, chỉ là.... anh thôi
Cô đơn vướng bụi... cuộc đời
Xin em trả lại.... nữa thời.... nhớ em
Tìm về, tính, trả cho em
Đôi tay bận bịu, ướt nhèm dưới đêm
Ánh trăng mờ đục, tìm xem
Hơi nồng xuân trẻ, khát thèm, bên nhau
Nói ra chạm tới nỗi đau
Thôi anh gói lại, cho nhau, khỏi buồn
Và anh nói với em luôn
Tìm quên đi nhé  hãy buồn ít thôi   !!!!!
Sưu tầm.

DẬP VÙI TÌNH XƯA
Đêm quạnh vắng nhớ mùa thu ấy
Trên phố mình nắm lấy tay nhau
Đèn đêm ánh sáng muôn màu
Bên nhau đằm thắm trao câu mặn nồng
Kể từ đây má hồng thêm thắm
Ngập chìm trong sâu thẳm yêu thương
Bên nhau thức trắng đêm trường
Nụ hôn anh tặng, má hường em trao
Rồi từ đó anh chào tạm biệt
Để mình em mãi miết ngóng trông
Giờ đây trăn mối tơ lòng
Người đi biền biệt mà không thấy về
Đêm rão bước ê chề khắc khoải
Ngược đường đôi trai gái bước qua
Ngoảnh nhìn người đó chính là
Toàn thân gục đổ lệ nhoà lòng đau
Thế là hết còn đâu trông ngóng
Hy vọng gì hình bóng người xưa
Giờ đây người mãi say sưa
Vui cùng duyên mơi tình xưa dập vui
Sưu tầm.
vntst20182491_500

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com