Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

Những bài thơ hay 288

BÂNG KHUÂNG
Tình quê một sớm vẫy tay chào
Gió nhẹ buông làn giỡn sóng ao
Dệt thắm lời yêu tình mãi vẹn
Đan hồng tiếng hẹn nghĩa dâng trào
Âu sầu buổi trước bâng khuâng tưởng
Lặng lẽ hôm nào thấp thỏm sao
Thiết tha nguời cũ còn ngóng đợi
Lưu luyến "chiều thu "tựa song đào.
Sưu tầm.

GIỌT CHIỀU ĐÔNG!
Song buồn cửa khép giọt chiều sa
Tiết lạnh dần buông ánh nguyệt tà
Khói đọng ngoài hiên mùi cháo tỏa
Mây lùa đỉnh núi vị trà pha
Ngàn năm vẫn đó tình thu đẹp
Một loáng ngờ đâu tuổi tác già
Bỏ lại xuân thời trong dĩ vãng
Đông về gói trọn những sầu đa.
Sưu tầm.

BÓNG NGỰA THỜI GIAN
Gánh nặng giông đời mải miết sa
Chiều nay sực tỉnh dưới sương tà
Còn đâu thuở ấy nồng thơm gọi
Đã hết hôm nào ngọt mát pha
Khát vọng giờ đây vàng vọt úa
Niềm tin buổi cũ tỉ tê già
Thời gian bóng ngựa vờn song cửa
Chi nữa chao lòng giữa thiểu đa
Sưu tầm.

HƯƠNG XƯA..
Gửi chút hương xưa nắng đượm tàn
Khung trời tóc rối gợn miên man
Vòng tay bỏ lại làn hơi ấm
Giọng nói còn vương triệu tiếng khàn
Áo trắng sương mờ quanh má liễu
Trăng vàng phố lạnh buốt tâm can
Vành môi lệ đắng rơi từng giọt
Dưới mộng hồn hoa rượu đẫm tràn.
Sưu tầm.

TÌNH ĐAU
Vì đâu nẻo ái bỗng điêu tàn
Khiến cả tim lòng lạc hỗn man
Để ngọt ngào xưa vùi quãng điếc
Rồi mơ mộng cũ vướng âm khàn
Làm đêm giống hệt loài âm phủ
Khiến dạ như là kẻ bị can
Khóc đẫm môi tình đang khánh kiệt
Ngoài kia bão tố mãi lan tràn
Sưu tầm.

VINH DANH NGƯỜI THẦY
Ban cho cái chữ dựng cơ đồ
Hai tiếng "ơn thầy" chẳng dám lơ
Suốt buổi kiên trì trên bục giảng
Từng đêm bền bỉ dưới trăng gò
Trau dồi đức trí mong trò rạng
Chuốt giũa nhân tình đạt ý mơ
Kiến thức trùng dương Người gợi sáng
Thành tâm tạc dạ nghĩa vô bờ.
Sưu tầm.

ĐƯỜNG ĐỜI
Nghiền ngẫm lời hay đến tỏ tường
Sống đời chân thật lắm người thương
Ngày ngày ca hát không than trách
Tối tối cười đùa chẳng vấn vương
Đạo đức tài năng cần phải luyện
Tác phong sức khỏe chớ coi thường
Trắng đen sai đúng thời muôn nẻo
Nhắm mắt đưa chân dễ lạc đường.
Sưu tầm.

TRƯỜNG ĐỜI
Đạo lý xưa nay chỉ tận tường
Làm người phải biết trọng tình thương
Sinh thêm oán trách tâm không tịnh
Sống cứ dung hòa dạ khỏi vương
Khổ nhục cơ hàn do nghiệp chướng
Lợi danh phú quý lẽ đời thường
Khi nào thấu hiểu điều sai đúng
Chẳng sợ lạc chân khắp nẻo đường.
Sưu tầm.

HÃY TINH TƯỜNG
Lời răn hãy nghiệm thật tinh tường
Cuộc sống nên dày những luyến thương
Trụy lạc xin người thôi mãi vướng
Chân thành ước bạn sẽ hoài vương
Giàu sang bạc phước đừng mơ tưởng
Khó nhọc nhàn tâm ủ mộng thường
Hạnh phúc tinh thần như dáng phượng
Lòng ngay ý chuẩn chính thiên đường.
Sưu tầm.

CHIỀU ĐÔNG HIU HẮT BUỒN
Lặng lẽ riêng mình trải gió đông
Tàn thu bỏ lại giấc mơ hồng
Cho dòng rũ rượi hằn tim nhớ
Để nỗi u hoài đọng mắt trông
Tuyết phủ bên thềm ta vẽ mộng
Tình phai giữa lúc bậu theo chồng
Mây dường ảm đạm chiều đưa tiễn
Lặng lẽ riêng mình trải gió đông
Sưu tầm.

VỌNG QUÊ.
Cũng độ xa nhà bấy đến nay
Buồn chưa có dịp tỏ tâm bày
Nơi mà giữa cửa hình cha động
Vẫn đó bên giường bóng mẹ lay
Xót bận giông về xao xác cảnh
Đau lần bão nổi nát tan ngày
Thời gian ấp ủ niềm nhung nhớ
Khiến dạ vơi đầy nỗi quắt quay.
Sưu tầm.

TAN VỠ
Trăng u sầu tròn khuyết chỉ riêng Trăng
Đêm tự sát buông mình rơi đáy nước
Tay nhân gian khuấy dòng chơi đánh cươc
Đau tận cùng vở nát ánh Trăng thanh
Từ sơ khai đã ôm mối ngổn ngang
Treo lơ lững đeo mang niềm tâm sự
Buồn trầm tích ẩn hồn thơ chế ngự
Đêm trần truồng ôm thi sĩ nhào lăn
Sưu tầm.

CHỐN QUÊ NHÀ
Khoảng hẫng thu rời giá lạnh ta
Thời gian giã biệt chốn quê nhà
Năm cùng tháng tận mong nhiều qủa
Tết cận đông tàn gửi những hoa
Điểm cũ người ơi còn đợi nhá
Đường xưa bạn hỡi nhớ thay là
Nơi về vẫn mộng lòng mơ hả
Bởi lẽ sao đành chẳng ngại xa
Sưu tầm.

NHỚ VỀ PHƯƠNG ẤY
Đông về giá lạnh cõi hồn  ta
Cũng mấy năm trôi bởi vắng nhà
Chẳng biết vườn chanh đà đóng nụ
Hay vì nắng hạn đã tàn hoa
Người xưa chốn cũ  còn không nhỉ?
Chữ hẹn lời yêu vẫn.. hoặc  là?
Nén nặng trầm tư hằn đọng mắt
Mơ màng bóng dáng kẻ miền xa.
Sưu tầm.

GỌI NGƯỜI
Thơ tình đẹp lắm em ơi
Làm sao úa được một thời tuổi xanh
Bỏ quên ai nỡ cho đành
Dù muôn cách trở bao quanh lối nầy
Nhắn người ở tận chân mây
Đừng quên kỷ niệm đong đầy khúc sông
Quanh năm vất vả trên đồng
Cũng đâu vợi nỗi mắt trông ngỡ ngàng
Chẳng buồn lớn nhỏ cao sang
Lời thơ vẫn đọng ngập tràn bước chân
Nét duyên gợi cảnh phong trần
Thơ bay khắp nẻo cùng ngân với người..
Sưu tầm.

GỬI GẤM
THƠ tình đằm thắm nàng ơi
TÌNH là biển cả cho đời mãi xanh
MÃI xây cuộc sống yên lành
ĐẸP tô rạng rỡ cùng anh bên nầy
THƠ bay lan tỏa trời mây
TÌNH như mai trúc xum vầy đẹp không
KHÔNG đi nào biết ruộng đồng
BIÊN thùy cửa ải ngắm trông ngỡ ngàng
GIỚI nông chất phát tâm cang
HÒA chung giới nữ đôi đàng vững chân
THƠ tình mãi đẹp ái ân
TÌNH không biên giới vang ngân hỡi ngưói ...
Sưu tầm.

MONG MANH
Xin đừng qúa đỗi mong manh
Hoa kia không bướm thiên thanh vọng thừa.
Dặn từ độ ấy lòng chừa
Giơ tay chi hứng giọt mưa ướt buồn !
Chỉ là cơn gió thổi suông
Mắc chi lưu luyến hoàng hôn nhuộm vàng.
Nào buông đi ánh trăng tan
Tội tình chi ướp muộn màng biện minh
Đan thương chuốt nhớ buộc mình
Hồi sinh ngày cũ nặng tình cố thi
Thơ ơi theo nữa làm gì ?
Con tim vắt cạn trắng bì guộc xương
Lạy trời kính phật mười phương
Hãy yên tôi với giấc thường một tôi.
Sưu tầm.
 vntst20183975_500
NGỘ
Mặt trời rụng đất nuốt vào đêm
Cỏ bạc đầu sương mõ tụng thiền
Chân lý bay qua miền ảo ảnh
Mộng trung mộng ngộ bẽ bàng duyên.
Sưu tầm.

THI NHÂN SẦU
Trót mang cánh gió ru buồn
Tàn thu nhóm mộng khơi nguồn đắp đông.
Ngày đi nhặt sợi nắng nồng
Mòn đêm khâu vá những nông nỗi khờ.
Gót mòn sao rụng sương mơ
Yêu thương quằn quại bạc phờ tóc râu
Phù trầm bọt nước trắng phau
Tình đời thi sĩ vương sầu nghiệp sinh.
Tan tành bấy độ điêu linh
Túi thơ nặng trĩu lỗi sinh tại trời.
Sưu tầm.

SẦU THI NHÂN... HỌA
Mộng tàn sương trắng mờ tuôn
Thu về vương lạnh nghe đông ngập hồn.
Còn ta với chén rượu nồng
Còn ta với mộng phiêu bồng cùng thơ.
Tình giờ chỉ thoáng qua mơ
Tóc xanh một thuở hoang khờ đi đâu?!
Lỡ làng vuột mất cô dâu
Từng đêm vá mộng bóng sầu hiện sinh.
Thăng trầm thế cuộc điêu linh
Vạn bài thơ viết... giật mình lênh đênh..
Sưu tầm.

MƠ HOANG
Ngược dòng thủy bạc sóng lang thang
Buồm hứng trăng thanh vụt gió ngàn
Vi vu cung bậc sầu gọi nhớ...!
Phù trầm tĩnh lặng giấc mơ hoang.
Cũ xưa chen chút đêm cô tịch
Lửa nhén tàn hư khói mộng màng
Trải ánh nguyệt vàng soi sóng nước
Thuyền tình lướt nhẹ bóng thu sang.
Sưu tầm.

MỘT NGÀY
Một ngày vén nghĩa địa lòng
Mồ xanh sử niệm rớm dòng lệ thương
Mùa thu đánh cắp văn chương
Ru tim độc lập tuyên ngôn mị lời.
Một ngày lầm tưởng đất trời
An bài hạnh phúc ngờ đời tối đen.
Gió anh cướp mất hồn thiêng
Mây em chết lặn, của quyền trắng tay.
Mùa thu lá khóc chia hai
Cành trơ tháng chín u hoài núi sông.
Sưu tầm.

HƯƠNG THU
Gió đâm toạc áng mây phiêu
Em đâm tôi rách dưới chiều vàng hoe
Máu tim đỏ thắm nắng hè
Rơi theo xác lá ướt nhòe hồn thu.
Phím tình buông một nốt ru
Hồn tôi gục dưới gông tù giếng thơ.
Sưu tầm.

GÁNH THU
Ngày chưa qua sao như đêm mộng
Thu chưa sang trông đợi lá rụng vàng
Chắc có lẽ hoàng hôn mang nỗi nhớ
Vu vơ chiều vô cớ chạm tim thơ.
Tiếng yêu thương em gởi vào tiếng gió
Gọi cuộc tình bất tử những lần thu
Dẫu có chút buồn già hơn nũng nịu
Dấu môi hằn vết nứt một lời ru.
Thảo nguyên xanh, xanh miền mi mắt
Bóng trăng sương cỏ mọng lung linh
Mây lãng đãng lưới trời giăng kỷ niệm
Chân lang thang đời lạc dấu cô tình.
Bản tình ca dệt thuở đầu thu ấy
Nghe không trung vọng tiếng tạ ân đời
Trời viễn xứ vai em quằn nặng trĩu
Gánh thu vàng thương nhớ lắm ta ơi !
Sưu tầm.
 vntst20184013_500
THU MỘNG MẢI
Mùa thu ai gói trong vạt nắng
Vàng óng tương tư mộng mải hoài
Mỗi khi chim vịt kêu ngày ngắn
Thương nhớ rụng đầy mưa trắng bay.
Mùa thu ai biết bao nhiêu tuổi
Là nỗi niềm riêng gái hay trai
Từ sau bóng nguyệt rung rinh lá
Là tiếng thầm sâu đêm thở dài.
Mùa thu còn đó một bàn tay
Nợ một bàn tay đếm chuỗi ngày
Rên đau từng lóng mòn năm tháng
Chập choạng bên thềm hoa gió may.
Mùa thu ai đếm bao nhung nhớ
Đong được bấy tình tim ước mơ
Còn anh, còn em sao không nói
Trời đất còn đâu vắng nẻo chờ.
Cố Đô sừng sững trăng soi bóng
Nhân ảnh mù khơi khói bụi mờ
Niệm cũ tình xưa hoài vọng tiếp
Thu nầy người hẹn vẫn là thơ.
Sưu tầm.

Sắc Không
Kiếp người sao mãi long đong
Nghiệp duyên vay trả,theo dòng sông mê
Trần gian đau khổ mọi bề
Đâu như bến mộng tràn trề yêu thương.
Đau thương vùi lấp nẻo đường
Lệ rơi giọt đắng,buồn vương mi sầu
Cảnh đời oan trái dạ đau
Hỡi ai biết được rằng câu ai ngờ.
Tình người sao mãi thờ ơ
Ngày đêm vọng tưởng ước mơ sang giàu
Hận thù ganh ghét hại nhau
Một vòng luẩn quẩn...con dao hại mình.
Giúp người thoát cảnh tai ương
Dựng xây công đức vạn trường thiện duyên
Mai này nhắm mắt xa thiên
Hồn kia dạo bước cõi tiên tang bồng.
Trần gian sắc sắc không không
Chỉ là cõi tạm,nặng lòng mà chi
Mai kia cất bước ra đi
Có mang theo được của gì thế gian...?!
Sưu tầm.

CÂY CẦU TRE.
Cây cầu lắc lẻo nối đường quê
Để mỗi lần qua muộn ngõ về
Sóng cuộn mưa nguồn nom đến hãi
Sông trào bão biển ngó mà ghê
Vào hôm khấp khểnh con lùi cạnh
Những buổi chông chênh mẹ bước kề
Vẫn phải hai chiều mong kiếm gạo
Nên đành nhắm mắt chẳng nào chê.
Sưu tầm.

RAO BÁN THƠ TÌNH
Vẫn còn ế mấy tập thơ
Bán hoài không được bây giờ tặng ai
Chợ chiều nắng đã nhạt phai
Thơ tình bán ế đợi hoài người cho
Chợ tan tôi bước xuống đò
Sông quê vẫn thế lững lờ nước trôi
Thơ này tôi viết tình tôi
Chuyện tình ngày trước một thời xa xưa
Thơ tình bán chẳng ai mua
Lời thề ngày ấy gặp mưa ướt rồi
Nếu ai cần giấy gói xôi
Thơ tình tôi tặng tình đời cho không
Đắm đò giặt mẹt cho xong
Thơ tình vứt xuống đáy sông cho chìm
Ngày mai tôi sẽ đi tìm
Tình xưa một thuở con tim dại khờ
Nếu có cảm xúc vu vơ
Ghép chữ tôi lại mần thơ với đời
Đem thơ ra chốn chợ trời
Bán ế thì lại gói xôi đó mà
Sưu tầm.

A Di Đà Phật
Phật là toàn giác toàn năng
Toàn chân thiện mỹ khó ai sánh bằng
Nhờ ngài cần mẫn siêng năng
Nhiều đời nhiều kiếp một lòng chuyên tu
Thoát ra khỏi chốn ngục tù
Vô minh bất giác thâm u đọa đày
Đó là ở cõi trần ai
Trầm thăng lên xuống tạo vai muôn đời
Nay ngài đạ giác ngộ rồi
Tránh xa mê nhiễm miếng mồi lợi danh
Quyết tu đạo quả viên thành
Để gương vạn loại chúng sinh được nhờ..
Nam Mô A Di Đà Phật

VỌNG QUÊ.
Cũng độ xa nhà bấy đến nay
Buồn chưa có dịp tỏ tâm bày
Nơi mà giữa cửa hình cha động
Vẫn đó bên giường bóng mẹ lay
Xót bận giông về xao xác cảnh
Đau lần bão nổi nát tan ngày
Thời gian ấp ủ niềm nhung nhớ
Khiến dạ vơi đầy nỗi quắt quay.
Sưu tầm.

MỘT ĐÊM SAY
Ly vơi rồi lại ly đầy !
Sầu dâng men rượu, liệm hồn ta say...
Bây giờ, sắp bước canh hai
Tạt thăm nhà bạn thâm giao thuở nào
Đêm nay, bạn uống cùng ta
Nghìn ly rượu để quên đi nổi sầu...
Không say, ta sẽ không về !
Uống cho quên hết một đêm ưu hoài...
Hơi men chập choạng, liêu xiêu
Ban đưa láp tóp ta làm thơ say
Bạn nhờ cô gái bên nhà
Lên trang Gờ cộng ta làm thơ đây...
Thơ ta, đằm thắm dịu dàng
Chân thành trao trọn tình yêu cho người
Thơ ta, là nổi lòng ta
Yêu người như thuở mẹ về với cha...
Thơ ta, một nổi niềm riêng
Yêu người trót đã dỡ dang nửa đời
Thơ ta, là tiếng lòng ta
Hòa cùng lời nhạc gửi riêng tặng người...
Thế rồi, sóng gió nổi lên
Nàng thơ chả hiểu căn nguyên nào buồn ?
Chiều nay trời bỗng mưa rào
Ta quên một thoáng nàng thơ trong lòng...
Hay ta lãng đãng vấn vương
Gửi hồn theo một bóng hình nào chăng
Thật tình, ta chả hiểu sao !
Nàng thơ giận dổi, ưu buồn bỏ ta...
Ly đầy rồi lại ly vơi
Cạn thêm ly nữa với ta bạn hiền
Ly vơi rồi lại ly đầy
Sầu dâng men rượu, liệm hồn ta say...
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com