Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2018

Thơ tình còn mãi 217

CHIA PHÔi
Minh xa nhau thật rồi phải không anh
Mà chẳng thấy cơn gió lành thổi mát
Chỉ còn lại giọt sầu rơi chua chát
Gió lạnh lùa làm tan nát hồn mơ
Em trải lòng mình vào những vần thơ
Con thuyền nhỏ trôi lững lờ sóng vỗ
Cứ chao nghiêng biết tìm đâu bên đỗ
Sóng gió dập vùi đâu còn chổ dừng chân
Mình xa nhau có thật  thế không anh
Như chiếc lá vàng trên cành rơi rụng
Chẳng còn gì để con tim nao núng
Hết thật rồi còn rung động mà chi
Mình bên nhau cũng chẳng có ích gì
Thôi từ đây thuyền tình đi hai ngã
Nếu gặp nhau trên đường đời hối hả
Đừng ngoái nhìn khi tình đã chia phôi
Sưu tầm.
 vntst20183673_500
NHƯ CON CHUỒN CHUỒN...
Mảnh trăng gày hờ hững
Đám mây lững thững trôi
Chỉ mình tôi với tôi
Đến sao...rơi buồn tủi
Cuộc tình xưa ngắn ngủi
Chưa được tầy một gang
Người ấy đã sang ngang
Em lệ tràn khóe mắt
Với nỗi đau quặt thắt
Em ngắt đóa phù dung
Bắt đầu nghĩ lung tung...
Như phù dung...bạc mệnh...
Cả một đêm chóng vánh
Sương phủ lạnh tái tê
Càng nghĩ càng ủ ê
Mong mau về đất mẹ.
Sưu tầm.

EM TRỞ VỀ
Em trở về phố chiều mưa tầm tã
Góc quán xiêu ! Liễu rủ thương phận mình
Sau bao ngày ..lê gót kiếm bình minh
Ôm trống vắng , về quê tìm trú ẩn
Lòng bùi ngùi , xót xa xen mặn đắng
Chân ngập ngừng thiếu vắng một cái tên
Dưới mưa chiều rét lạnh bước chênh vênh
Bản thi ca , rên điệu buồn nức nở
Em trở về vết thương đầy loang lở
Lửa yêu thương . một thuở nay lụy tàn
Lá rơi nhiều , vết tích ngõ bỏ hoang
Chạm vào đâu , cỏ buồn tình cũng héo
Em trở về căn nhà xưa lạnh lẽo
Gọi tên anh héo hắt nỗi mong chờ
Cuộc tình hờ tháng ngày liệm hồn thơ
Âm thầm khóc thương chiều mưa định mệnh
Sưu tầm.
 vntst20183593_500
TÌNH THƠ
Ai người mở khóa ngõ uyên ương
Nhóm lửa men thơ ấm mộng thường
Cảm nghĩa tao nhân rèn cú pháp
Nên lòng thục nữ hướng văn chương
Lâu lâu mắt chạm duyên ngầm bén
Chốc chốc tay trao ý đã tường
Hỏi nhỏ sang xuân rào bến Bắc?
Chữ tình chữ ái... sánh Thôi - Trương.
Sưu tầm.

CUỐI CŨNG NHƯ ĐẦU
Ân dài nghĩa rộng tránh tai ương
Sắc diện huyền mơ ngát lạ thường
Cũng sánh tâm hồn đeo báu vật
Như là ngực áo gắn huy chương
Hoài mong ái cảm luôn bền vững
Vẫn ước tình yêu mãi cát tường
Dẫu cuối con đường hoa bướm mộng
Môi tình giống thể mới khai trương
Sưu tầm.



HAI CHUYẾN TÀU ĐÊM!
Rời sân ga, chuyến tàu em anh ngược hướng,
Tiếng còi đêm, xé nát mảnh tim em,
Kỷ niệm buồn, hai nửa nhớ và quên,
Sau làn khói, trả lại nhau anh nhé!
Tình đôi ta như mây chiều lặng lẽ,
Lững lờ trôi, rồi chẳng biết về đâu?
Như đôi bờ, Ngưu Chức đợi mưa ngâu,
Đêm sùi sụt, kẻ đau người quặn thắt!
Trong cơn mơ, chỉ có mùa đông lạnh ngắt,
Tiếng thở dài, chợt giấc cóng triền môi,
Tình mong manh như chiếc lá đêm rơi,
Dù vương vấn, cũng nhạn Nam én Bắc!
Xin cho nhau, chỉ một lần chân thật,
Thế cũng nhiều, hờn trách nữa chi anh!
Xuân đi rồi, nắng hạ vẫn trong xanh,
Chút hoài niệm, hãy dành đêm thu cuối!
Chuyến tàu đêm, chở em về cát bụi,
Gói hành trang là khối lệ chưa tan,
Thôi nhé anh! Tình đã lỡ trái ngang,
Xin thứ lỗi, ngàn lần anh thứ lỗi!
Cuộc tình xưa đã tan theo mây khói,
Hai chuyến tàu, hai lối ngược cho nhau,
Sân ga buồn, còn lại vết thương đau,
Xa hun hút, vẫy chào đêm sau cuối!
Sưu tầm.

KHUNG TRỜI THƠ MỘNG.
Đưa tay nào cho anh nắm nha em
Dắt nhau bước đi tìm miền xa mãi
Chân trời ấy nỗi đau không tồn tại
Cảnh bình yên thắm trải thật tươi hồng
Hướng mắt về nơi không có mùa đông
Quanh năm chỉ mùa ấm nồng của nắng
Ở phương đó con người đâu nói nặng
Những ngọt ngào thay cay đắng ganh ghen
Đi nha em rời phố thị hoa đèn
Bao ngột ngạt những bon chen ích kỷ
Ta sẽ sống giữa thiên nhiên tuyệt mỹ
Chỉ hai mình nhưng đẫm vị tơ duyên
Thỏa đắm say êm giấc mộng đêm huyền
Cùng chăm bẵm vườn đỗ quyên thắm sắc
Buông bỏ hết những suy tư trầm mặc
Mái tranh nghèo chỉ luôn nhắc yêu Thương.
Sưu tầm.
 vntst20183668_500
TÌNH XA.
Thôi anh à, đừng nên nắm tay Em
Vương cát bụi đâu ai thèm yêu Mãi
Mang nghịch cảnh nỗi đau luôn tồn Tại
Còn gì đâu bởi vụng dại tuổi Hồng
Cuộc đời mình luôn sống trọn sầu Đông
Tình khép lại đừng phiêu bồng với Nắng
Dù nơi đó có tình sâu nghĩa Nặng
Em cam lòng và cũng chẳng hờn Ghen
Tạm biệt anh, xin tạm biệt ánh Đèn
Bao cảm xúc thân quen tình tri Kỷ
Đừng tìm kiếm cảnh thần tiên hoa Mỹ
Trước thiên đường sau khổ lụy nợ Duyên
Thôi đi anh đừng tưởng tượng ảo Huyền
Chôn kỉ niệm giữ bình yên son Sắt
Quên dĩ vãng xa dòng đời phó Mặc
Khép chuyện tình trong khoảnh khắc yêu Thương.
Sưu tầm.

THƠ TÔI CHẾT !
Chiều nay vừa chết một vần thơ,
Bút thả buồn rơi dạ thẩn thờ,
Tình đã theo đêm về dĩ vãng,
Nhớ thương giày xéo một trời mơ,
Anh đi rồi tôi xé bút nghiêng,
Cất trong dòng lệ nổi ưu phiền,
Lời thơ u uất ,nhàu trang vở,
Ngậm ngùi cay đắng mối tình riêng,
Ba năm thề hẹn có gì đâu,
Tình như con nước chảy qua cầu,
Anh như biển lớn đùa giông bão,
Tôi thả hồn theo sóng bạc đầu,
Từ ấy bây giờ chẳng gặp nhau,
Thu trước qua rồi,, lại thu sau,
Ba mùa lá đổ, ba mùa nhớ,
Võ vàng đêm mộng cũng xanh xao,
Những bài thơ cũ có còn không?
Tôi viết cho anh, tỏ nổi lòng,
Bao giờ thơ chết, tình ta chết,
Có phải bây giờ, hết đợi mong?
Sưu tầm.
 vntst20182899_500
GIỌT NẮNG YÊU THƯƠNG!
Đêm trở mình, chắc lạnh phải không anh?
Trời Hà đô ,chắc tuyết rơi nhiều lắm!
Mặt hồ tây, sương có về giăng trắng?
Đông hết rồi, sao băng giá vẫn còn đây?
Em không về, để tay được đan tay,
Cùng ấm lạnh, những đêm dài rét buốt,
Tội cho anh, trái tim côi gầy guộc,
Đêm một mình, xuôi ngược mảnh chăn đơn!
Thương mẹ già ngày một héo hon,
Đàn con nhỏ rách bươm không đủ ấm!
Nằm co ro, dưới trời khuya ướt đẫm,
Ngấn lệ đầy, mặn đắng chảy vào trong!
Trái tim em, cùng máu đỏ chung dòng,
Anh giá lạnh, lòng em đây cũng giá,
Nam Bắc không xa mà cảnh đời nghiệt ngã,
Gió dập mưa vùi, tơi tả những mầm non!
Em nơi này, giấc ngủ cũng chẳng ngon,
Cứ trăn trở, mỏi mòn về phương ấy,
Mong đêm trôi, để ngày mai thức dậy,
Gởi cho anh, giọt nắng của trời Nam,
Mong xuân về, cho băng giá xua tan,
Vết hằn sâu ,không còn trên mắt mẹ,
Tiếng cười vang, nô đùa đàn con trẻ,
Và tim anh sẽ ấm lại hương tình!
Sưu tầm.

BIỂN NHỚ
Tôi đã khóc trong một chiều Biển nhớ
Trên môi gầy đã gẩy nụ cười vang
Tôi cô đơn điếm bước giữa thu vàng
Chiều chầm chậm ngõ hồn qua đêm tối
Tôi cuối mặt ngập ngừng thầm khẽ gọi
Gọi tên Em người con gái tôi mến yêu
Tôi đã yêu, và yêu người ấy... yêu rất nhiều
Sẳn sàng đánh đổi cả tương lai và sự nghiệp
Có lẽ đây cũng là do duyên kiếp
Nên ông trời đã xấp đặt từ lâu
Tôi hân hoan đón nhận mối tình đầu
Và nâng niu xem như là Bảo vật
Tôi đã sống trong niềm vui ngày ngất
Cho rằng mình đã thật diễm mai
Rồi cứ thế ngày lại qua ngày
Sống buôn thả trong cuồng điên hoan lạc
Em đã sống trong gấm nhung đài các
Trang sức rĩnh rang chẳng khác một bà hoàng
Tôi tự nguyện chẳng một chút thở than
Điều thực hiện những gì em muốn
Đến hôm nay tôi biết thì đã muộn
Vì tương lai sự nghiệp đã tiêu tan
Em bỏ đi trong lúc tôi điêu tàn
Chẳng còn lại một đồng xu dính túi
Tôi thầm trách một cuộc tình ngắn ngủi
Toàn dối gian và chua chát đắng cay
GIỜ TÔI XEM EM LÀ MỘT TỘI ĐỒ
HẬN EM ĐẾN CHẾT XUỐNG MỒ KHÔNG QUÊN
Sưu tầm.
 vntst20183751_500
TẠM BIỆT MÙA NGÂU
Lại mùa mưa Ngâu đã hết rồi
Một mùa lưu luyến đó Người ơi
Thôi đành tạm biệt từ đây
Hẹn mùa ngâu tới bắc cầu gặp nhau !
Mình từng hẹn mùa Ngâu năm trước
Ở hai đầu Ô Thước nhớ nhau
Người ơi Ta hẹn mùa sau
Trời Phật cho phép bắc cầu tơ duyên !!
MƯA NGÂU đổ chân trần Em bước
Dưới MƯA NGÂU Ta đã đợi nhau
Cuộc tình gặp gỡ mùa mưa ...
Ta bà tạo mối tình Ngâu mặn nồng !!
Trời giăng mắc MƯA NGÂU nổi gió
Từng cơn mưa dìu dắt tâm hồn
Bàn tay Em hứng hạt Mưa
Tim côi đổ lệ theo mưa nhớ Người !!
MƯA NGÂU tuôn mặt hồ trắng xóa
Ngoài khung cửa chim nhạn tắm mưa
Núi đồi gió thổi lưa thưa
MƯA NGÂU lưu luyến mối tình đẹp tươi !!
Nước MƯA NGÂU pha trà mời sáng
Tách trà xanh đượm thắm tình Người
Mời trà tạm biệt MÙA NGÂU .
Trà xanh chát , ngọt nhớ nhau tìm về !!!
Sưu tầm.

THỔN THỨC
Thu tàn đẩy nắng đi đâu
Làm em buốt lạnh mái đầu tái tê
Mây giăng phủ mịt lối về
Đường xưa tuyết phủ bộn bề gió đưa
Ngửa đầu hứng trọn cơn mưa
Đã tròn bốn kỷ nhưng chưa có chồng
Than ôi bạc phận má hồng
Cái duyên bạc bẽo chẳng lồng với nhau
Héo trầu úa cả hương cau
Lòng như quặn xát cơn đau ngút ngàn
Đêm dài trở mộng oán than
Nghĩ mà chua chát bẽ bàng tấm thân
Ai gieo khắc khoải phong trần
Dốc đời trôi tuột mấy lần xuyến xao
Chẳng còn những nét thanh tao
Bờ môi sắc nhạt má đào phôi phai
Kiếp này biết ngỏ cùng ai
Hay là ngậm đắng liêu trai đến già..?
Hỏi trời.. trời ở quá xa
Cuối đầu hỏi đất.. nhạt nhòa lệ tuôn..!
Sưu tầm.
 vntst20182887_500
HẾT RỒI
Giường như thu đã qua rồi
Mà ai còn đứng bên đồi gió sương
Tóc phai úa nhạt môi hường
Hay còn một chút tơ vương nỗi lòng
Mi buồn khắc giọt hoài mong
Rồi ôm lạnh lẽo khi đông lạnh về
Thả hồn trong phút đam mê
Câu thương tắt vụt lời thề nhạt phai
Đêm đông tuyết phủ trang đài
Một mình lẻ bóng u hoài đớn đau
Biết là chẳng thể bên nhau
Trầu kia đã héo hương cau đã tàn
Thì thôi ôm giấc mộng ngàn
Trăm năm khép cảnh hợp tan chốn này..
Sưu tầm.

CÒN ĐÂU
Ngạc nhiên đôi lứa xa rồi
Còn chi vương vấn ta ngồi đêm sương
Nghĩ gì ủ rũ mộng hường
Thế là đã hết tình thương nỗi lòng
Còn  đâu mà đợi chờ mong
Để tình ôm hận long đong đông về
Đêm đông lạnh giá tái tê
Tiếng tơ tiếng trúc ê chề nhạt phai
Màn đêm buông xuống thở dài
Đơn côi gối chiếc xen cài buồn đau
Còn đâu ta ở bên nhau
Để tim khô héo dung nhan  cũng tàn
Chao ôi giấc mộng sang ngang
Mối tình duyên kiếp nát tan nơi này
Sưu tầm.
 vntst20182780_500
MAN MÁC PHỐ BUỒN
Em lại về đây phố cũ người ơi
Nhìn chiết lá rơi rã rời thân xác
Gió đông lạnh khiến hồn em man mác
Chính nơi đây xơ xác một tình yêu
Lối mòn kia lá rơi rụng thêm nhiều
Lê gót Ngọc trước tiêu điều cảnh vật
Sợi buồn dăng xếp chồng cao chất ngất
Cố nén lòng giữ tiếng nấc bước qua
Ngước mắt nhìn bao cảnh vật xót xa
Rêu phong phủ đã xoá nhòa kỹ niệm
Góc phố nhỏ đã một thời âu yếm
Vẫn còn treo chiếc khăn liệm tình yêu
Phố buồn tênh phủ ảm đạm tiêu điều
Còn đâu nữa lời thương yêu ngày ấy
Tấm khăn sô gói lời yêu cũng vậy
Cũng phai màu với chừng ấy thời gian
Sưu tầm.

HOÀNG HÔN
Cơn gió muộn lướt qua miền nỗi nhớ
Hạt nắng lăn trăn trở nhạt trời chiều
Hoàng hôn rơi đầu con sóng cô liêu
Thu quạnh quẽ gói bao điều muốn nói
Anh lang thang bãi cát dài mong mỏi
Gió sắt se mời gọi chút đông sầu
Em giờ này lạc bước ở nơi đâu
Chân trời xa nhạt mầu vương sắc tím
Thoảng bên tai câu à ơi ngọt lịm
Góc quê nghèo bịn dịn khói bếp rơm
Cánh Hải Âu vờn con sóng chập chờn
Bên bến nước cô đơn người lữ khách
Có phải thu đang thì thầm muốn trách
Câu thơ tình ai xé rách làm đôi
Để đông về thương con sóng mồ côi
Đau bờ cát xoá đi rồi mép nước
Hoàng hôn buồn người ơi còn ao ước
Đến một ngày...Hai đứa được... Tròn duyên !
Sưu tầm.

MỘT CHÚT NHỚ XƯA
Nhớ lắm những chiều xưa lộng gió
Ngơ ngẫn trông vời áo trắng bay
Có những hạt mưa buồn phố nhỏ
Theo gió về hôn trên tóc mây
Nhớ lắm người ơi mùa thu đó
Và những ngày mưa ai đón ai
Một chút hương thơm làm ai nhớ
Ngõ vắng chiều rơi trong mắt nai
Từ ấy không còn gần nhau nữa
Tôi về chờ đợi những mùa sau
Hẹn sẽ cùng nhau ngày hoa nở
Đi về bến mộng ngắm trăng sao
Rồi ngày xưa ấy, người xưa ấy
Vẫn đến thăm tôi mỗi buổi chiều
Thấy bóng ai về thương biết mấy
Trong mơ còn đó bóng yêu kiều…
Sưu tầm.
 vntst20183612_500
Nhớ chiều thu
Nhớ sao những chiều thu lộng gió
Dáng nhỏ thon vạt áo nhẹ bay
Bóng dài mảnh dẻ vai gầy
Nón bài thơ ấy lúc này tóc mây..
Bóng dáng người xưa mùa thu ấy
Cạnh bờ tre còn đấy yêu thương
Cuối thu môi mắt má hường
Màng mơ kỷ niệm yêu thương  dâng trào...
Sưu tầm.

MỘT GÓC ĐỜI
Chút xa xót ta trở về thăm lại
Ngày buồn vui nhân thế thản nhiên cười
Chỉ riêng mình giọt sầu dâng tê tái
Ngỡ tàn tro vẫn ngấm vết thương tươi
Ngày trăn trở mạch đời tuôn chảy mãi
Làm sao ngăn dòng lệ vẫn trầm tư
Trái tim hiền gõ đều câu thương nhớ
Vết lăn trầm phiến đá khắc tình thư
Bao la giữa biển lòng câu mong đợi
Một hình dung, một điểm cuối chân trời
Thả rơi sầu để nhặt nắng rong chơi
Đường miên viễn như mơ hồ sương khói
Bàn tay trần vuốt trầm ngâm sợi nắng
Thả vô tình trên nhánh tóc thu bay
Con đường rộng gót buồn sao trống vắng?
Không phải mưa sao lạnh buốt tim gầy?
Người giã từ sao không bàn tay vẫy?
Dặn dò nhau ...nghe xa vắng nơi này.
Sưu tầm.
 vntst20182904_500
ĐÔNG....BẤT CHỢT
Đông đã đem mùa về qua  lối nhỏ
Khắp con đường xao xác lá vàng khô
Ta bỗng thấy con tim mình bé nhỏ
Đang ru tình  mình  trong những giấc ...Mơ
Chiều nay thấy hoa vàng kia đã nở
Lòng lại  bùi ngùi nhớ đến năm nao
Chợt nhớ ra câu thơ còn dang dở
Mà người đã cùng ta viết năm nào
Đông nay về trong nỗi nhớ nôn nao
Ta lại tiếc bài thơ còn dang dở
Hình như hai ta chẳng còn duyên nợ
Nên bất chợt buồn .chợt nhớ...chợt quên
Thôi...cũng đành làm kỉ niệm
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com