Thứ Tư, 6 tháng 6, 2018

Những bài thơ hay 97

QUÊ HƯƠNG
Ta ngủ quên trên chiếc giường quen thuộc
Thảnh thơi ru giấc ngủ bình yên
Nắng rực rỡ gõ cửa bên thềm
Líu lo  chim rủ nhau rời tổ
Tiếng cục tác mái tơ nhảy ổ
Túc túc nhử mồi gã trống choai
Chiếp chiếp gà con chưa vỡ giọng
Ríu rít  chim ri thử đôi bài
Mít non bắt đầu chồi da cóc
Dọc mùng̀ ngửa mặt đón sương rơi
Cựa mình tía tô vừa tỉnh giấc
Rửa mặt hướng dương tủm tỉm cười
Âm vực đời thường sao ai nhớ?
Bước đi cát bụi nơi phố phường
Những lúc vấp ngã ta lại nhớ
Nghẹn ngào hai tiếng gọi quê hương
Sưu tầm
 anhdep001
BÌNH DỊ CHIỀU QUÊ MẸ
Tiết Hạ về đây cảm xúc trào,
Xanh bờ ruộng mởn thắm vườn rau.
Từng kia nóc rạ chiều lam khói
Lũy trúc hàng tre vẫn tự hào..
Nắng xế đồng xưa bóng ngả sào,
Ô kìa phu phụ đẹp làm sao?
Non ngày đoản bữa cơm bình dị
Đẫm giọt mồ hôi nếm ngọt ngào..
Trở gót chiều quê Mẹ, vẫy chào
Mãi là ruột thịt đón mừng nhau.
Buông dầu bẵng dãi xuôi đồng nội
Vẫn tựa vòng tay ấm thuở nào..!
Sưu tầm
 ntst20180686_500
SẮC HẠ
Bên thềm rộn rã tiếng nàng ve
Đã vội vàng ngân điểm sắc hè
Ném buổi xuân tàn trên giậu kẽ
Khơi mùa lựu nở dưới triền khe
Cành xum đỏ trái rung mình lẹ
Ngõ bện vàng hoa thổi nắng đè
Phượng vĩ chan hòa vui thú trẻ
Ru hời bản nhạc níu người nghe..
Sưu tầm.
 ntst20180576_500
 HẠ NÓNG
Hạ đến ven đường rộn tiếng ve
Ao xưa thưa thớt Cuốc kêu hè
Hơi nồng bức bối luồn trong kẽ
Nắng gắt bơ phờ lọt dưới khe
Mấy hạt mưa rơi đường đọng nhẹ
Vài cây lúa đổ ruộng ôm đè
Mồ hôi ướt đẫm mùi chua khé
Mất điện điều hoà khổ lắm nghe .
Sưu tầm
 2015vn022_500
CƯỠI MÂY
Mộng ước lâu rồi khoái cưỡi mây
Vui sao đã thỏa ngắm trời đầy
Lăn tăn biển bạc ngàn con sóng
Lúp xúp rừng vàng vạn thảm cây
Phía dưới làng quê mưa giải nhẹ
Bên trên cánh nhạn gió còn dầy
Vươn mình Tổ quốc thêm giầu đẹp
Phú Quốc đây rồi cứ ngất ngây .
Sưu tầm
 ntst20171277_500
THÁNG NĂM ƠI..!
Nắng tháng năm trong trẻo nét tinh khôi
Bằng lăng non đang bồi hồi trở giấc
Phố rộn rã những bàn chân tất bật
Khuôn mặt lạ quen nở thắm nụ cười xinh
Sương mơ màng trên bãi cỏ lung linh
Phượng say gió rung rinh cành non mềm mượt
Đâu đó tiếng chim véo von như mật ngọt
Để gọi ve về thánh thót bản giao ca
Ừ nhỉ tháng năm...! đã đến thật rồi mà
Để giọt nắng ban trưa cũng trỗi mình hối hả
Những phiến lá khô oằn đau rệu rã
Sắc phai tàn nghiêng ngả xếp xen nhau
Tháng năm về bất chợt mưa rơi mau
Rồi tạnh nhanh, như dỗi hờn con gái
Khoảng trời mênh mông nỗi nhớ nào xa ngái
Tháng năm ơi ...hãy chậm rãi chờ người.
Sưu tầm
vntst20181053_500
SỐNG......!
Sống bình yên trong tháng ngày thơ mộng
Như mặt hồ lắng đọng lúc thu về
Nhìn cuộc đời giống như một cơn mê
Rồi sực tỉnh...sự yên bình tan mất
Bởi cuộc sống có rất nhiều chật vật
Cơm áo gạo tiền ... thay đổi chúng ta
Sự hiền lành đã càng lúc càng xa
Thay vào đó là điêu ngoa hiểm ác
Cuộc sống xưa ...giờ nay đã rất khác
Chữ tình người trôi dạt tận nơi xa
Chữ thương yêu đã mất sự đậm đà
Thay vào đó là gian ngoa xảo trá
Cuộc sống này đôi khi cũng rất lạ
Ta yêu người nhưng người chẳng yêu ta
Người yêu ta nhưng ta lại lìa xa
Hỏi như thế có buồn không ai hỡi?
Có nhiều lúc soi gương mà bỡ ngỡ
Thấy hình mình mà cứ ngỡ ai không
Bởi cuộc đời ta chẳng sống thật lòng
Mà bị cuốn vào dòng đời xuôi ngược
Nếu cuộc sống cho thời gian đếm ngược
Bạn có chọn ...chọn cách sống này không?
Hay là chọn một cách sống thật lòng
Rồi nghèo khổ...Sống bần hàn cơ cực ?.
Sưu tầm
 ntst20180016_500
THI ĐUA
Lúc đăng ký, sếp gọi lên
Cuối năm tổng kết, sếp quên không mời.
Số liệu, sếp nghĩ ra rồi
Đại biểu có mỗi việc ngồi vỗ tay !
Hội nào được thưởng năm nay
Đã được Sếp chỉ định ngay từ đầu.
Mong muốn huyện ta nhanh giàu
Sếp lo bứt tóc, vò đầu... giảm chi !
Sưu tầm
 vntst20181215_500
TÂM SỰ CHIỀU MƯA
Trời đang đẹp bỗng chiều nay trở gió
Cái lạnh về làm thân cỏ run run
Một mình em trốn chạy trận mưa phùn
Xa mờ ảo, bếp ai un màu khói
Anh có biết em đã chờ mòn mỏi
Ngày qua ngày để được nói lời thương
Phận nữ nhi phải cố tỏ kiên cường
Dù đôi lúc thấy mình dường như ngã
Trời đang đẹp bỗng chiều nay lạnh quá
Cảm thấy thèm cái nắng Hạ nồng oi
Chấp nhận yêu, em đâu sợ thiệt thòi
Mặc năm tháng, thân lẻ loi buồn tủi
Nếu mai chết ta hóa thành cát bụi
Mọi ưu phiền có được phủi sạch đi
Hay sầu tư mãi đeo bám trơ lì
Sang kiếp khác vương hàng mi ướt lệ
Chiều nay lạnh ướp nỗi buồn nhân thế
Những tơ lòng ta biết kể cùng ai
Chờ mùa vui xây giấc mộng trang đài
Mặc tuổi trẻ như nắng mai tàn sớm
Sưu tầm
ntst20180601_500
EM TRỞ VỀ LÀ EM
Em trở về phố nhỏ của quê em
Nơi vất vả bon chen thành thường nhật
Tập đong đếm những gì mình được mất
Phó mặc đời, sống thật với thương yêu
Em trở về góc phố nhỏ mỗi chiều
Thầm nêm nếm chắt chiu từng kỷ niệm
Đan thành chuỗi nhớ thương nhiều bịn rịn
Dát vào tim sắc tím ngác ngơ buồn
Em không là mặt biển rộng mênh mông
Mang cát bỏng phiêu bồng cùng sóng nữa
Chỉ nhỏ bé như nhành hoa bên cửa
Thoang thoảng mà chất chứa nỗi niềm riêng
Em trở về buông bỏ những muộn phiền
Quên hết thảy hờn ghen từng rên xiết
Ngủ đi hỡi, những tháng ngày da diết
Để tâm hồn diễm tuyệt một giấc mơ!
Sưu tầm
ntst20180727
THÁNG NĂM HÈ VỀ
Tháng Năm chào đón mùa hè
Ven đường phượng nở tiếng ve rộn ràng
Tháng Năm vẫy gọi hè sang
Vầng trăng toả sáng ánh vàng lửng lơ
Tháng Năm tiếng sáo đợi chờ
Lúc trầm lúc bổng trong mơ êm đềm
Ngoài đồng lúa đã vào Chêm
Thóc vàng phơi trải lụa mềm chơi vơi
Mây xanh gió thổi ngất trời
Cành cây ngọn cỏ gọi mời xuyến xao
Ve kêu nức nở nghẹn ngào
Dạt dào Phượng thắm gửi vào nơi đâu
Tháng Năm bắc nối nhịp cầu
Nhớ về ký ức đậm sâu ân tình
Đầm Sen hoa nở lung linh
Hoàng hôn buông xuống lòng mình vấn vương...
Sưu tầm
vntst20181252
NỖI ĐAU MẤT MẸ
Vành khăn tang phủ trắng lệ hai hàng
Bên xác mẹ con ngậm ngùi cay đắng
Tiếng kèn khuya làm hồn con chết lặng
Khúc trầm buồn...tan nát trái tim con
Bao ngày qua tâm trí luôn héo mòn
Luôn trĩu nặng những niềm đau da diết
Rồi mai đây sẽ là ngày tiễn biệt
Mẹ ra đi... đồng nghĩa với không còn
Nghe trong lòng lại tiếng khóc nỉ non
Nghe rướm máu tâm hồn con mãi mãi
Tim vỡ vụn những mảnh buồn tê dại
Cứa vào lòng để thấm thía niềm đau
Tiếng kèn khuya lại trỗi khúc cung sầu
Con khụy xuống bên quan tài Nức nở
Mẹ hỡi mẹ! Sao mẹ lại đành nỡ
Bỏ con rồi, mẹ lẳng lặng ra đi
Công ơn mẹ chưa đền đáp được gì
Con cay đắng kêu gào trong nức nở
Nhưng tiếng con gần như đang tan vỡ
Trong đêm khuya vắng lặng với quan tài...
Sưu tầm
vntst20181309
NHỚ HÀ NỘI
Hà Nội bây giờ, đã vào Hạ chưa anh?
Tiếng ve kêu, còn râm ran như ngày cũ
Con đường xưa, có rụng đầy phượng đỏ
Có cơn mưa đầu mùa, đón Hạ đã sang
Hà Nội mùa này, mây trắng có giăng ngang
Trời có trong xanh, Hồ gươm hàng liễu rủ
Nước Hồ Tây , có lăn tăn con sóng nhỏ
Có bước chân buồn, đi dạo lúc hoàng hôn
Hà nội mùa này, chắc anh đã hết cô đơn
Phố cũng đông hơn, bước chân về vội vã
Cơn mưa chiều, có trôi đi tất cả
Chuyện ngày xưa, của hai đứa đôi mình
Hà nội bây giờ , màu lá có còn xanh
Có ngân nga tiếng chuông chùa Trấn Quốc
Phố Hàng Buồm, nơi ta cùng dạo bước
Cầu Long Biên, nơi ngắm ánh trăng khuya
Phố Hàng Ngang, Ô Cửa Bắc xưa kia
Anh đón đưa em, đi về qua đó
Người ta thương, đã quên hay còn nhớ ?
Bước chân xưa , không quay gót trở về
Hà nội ơi .... ta lỡ hẹn lời thề
Một chiều mưa, bỗng bâng khuâng kỷ niệm
Nghe đâu đây, nỗi buồn chợt đến
Phố xa ơi.... ta có quên bao giờ.....!
Sưu tầm
ntst20180695_500
NHỚ BỮA CƠM QUÊ
Con bỗng thèm một bữa cơm quê
Thèm lời ru dãi dề của Mẹ
Bữa cơm nghèo nhưng ấm lòng đến thế
Bát canh cà, món cá mẹ kho
Nồi cơm trắng, Mẹ vần dưới bếp tro
Gạo mới thơm, giòn tan miếng cháy
Rau trong vườn Mẹ bảo con ra hái
Canh cua đồng, Mẹ nấu ngọt làm sao
Bao năm rồi , con vẫn cứ ước ao
Bữa cơm đơn sơ của ngày xưa ấy
Chốn thị thành phồn hoa biết mấy
Bao sơn hào hải vị, nhưng có thấy gì ngon
Cuộc sống cứ qua đi, đôi lúc quá cô đơn
Con lại nhớ về mái nhà xưa da diết
Nhớ quê hương, nhớ tình thương ruột thịt
Nhớ bữa cơm chiều, chỉ giản dị bát canh dưa
Con vẫn đi giữa cuộc đời, dẫu lúc nắng lúc mưa
Giữa những bon chen, những lọc lừa nhân thế
Giữa những trái ngang, biết bao dâu bể
Để giây phút lặng lòng, con lại nhớ quê hương
Điều con ngẫm ra , ôi rất đỗi bình thường
Không nơi nào , bình yên hơn quê Mẹ
Không nơi nào , nhiều tình thương như thế
Để chiều nay con buồn ..... thèm biết mấy.... bữa cơm Quê...!
Sưu tầm
 ntst20180705_500
QUÊ MẸ !
Chiều nay con nhìn về quê mẹ
Thấy mái nhà xưa ngói đổi màu
Vết nứt chân tường vôi loang lổ
Mục mấy hàng rui mái ngói oằn
Tóc bạc lưng còng vai mẹ gánh
Gánh cả cuộc đời gánh cả con
Nhịp bước chân run mỗi sáng chiều
Hàng cau trước ngõ gió đong đưa
Chiều nay con khóc thầm rơi lệ
Nước mắt hòa tan lẫn nước mưa
Lênh đênh đất khách mưu cuộc sống
Thương mẹ già trở gió đêm nay !
Con nhớ hàng cau mẹ cấy trồng
Mỗi chiều hoa rụng trắng màu sân
Hoa rơi quả úa theo mùa lúa
Mắt mọc thêm dài đốt mốc rêu
Mắt chớp đêm dài con không ngủ
Mưa giông gió giật cửa lung lay
Trong mưa thấy bóng hình tóc bạc
Thấy mẹ ngửng đầu hứng mưa rơi !
Sưu tầm
 ntst20180438_500
BIỂN VÀ EM
Em lại về với biển đây anh
Sóng vẫn xôn xao... biển đa tình vẫn vậy
Gió vẫn cất bản hòa ca tha thiết
Dẫu em về với biển chỉ mình em
Em lại về phố biển chiều thu
Sóng ăm ắp vẫn đầy trong ngực biển
Bờ cát vẫn dịu hiền nằm nghe sóng vỗ
Tiếng của lòng vẫn vọng bến bờ xa
Em lại về với biển bao la
Đánh thức rong rêu của những ngày xưa cũ
Những con sóng vẫn hôn lên bờ cát
Dẫu xa lắm rồi, vẫn khát... gọi tên nhau
Em lại về với biển chỉ mình em
Mênh mang lắm như hồn sâu của biển
Sóng dâng trào sao lòng em thăm thẳm
Có lẽ em về với biển... chỉ mình em...
Sưu tầm
ntst20180711_500
ANH ĐI BỎ LẠI EM GIỮA ĐỜI
Anh ra đi vào một ngày đường đột
Em bàng hoàng thảng thốt gọi tên Anh
Cả bầu trời như giông bão vây quanh
Đất dưới chân mình ,tưởng chừng như sụp đổ
Em chết lặng không nói gì được nữa
Ôm chặt xác anh trân trối lúc sau cùng
Có lẽ nào, anh lại vội vã thế không
Bỏ em đi khi cây chưa vàng lá
Chồng yêu ơi, sao anh đành lòng quá
Bỏ lại cuộc đời, chỉ còn có mình em
Cạn nước mắt rồi, chỉ thấy xót xa thêm
Thương anh lắm, cô đơn miền đất lạnh
Còn lại em với bơ vơ hiu quạnh
Giữa cuộc đời, em hụt hẫng đơn côi
Bao đêm rồi, nước mắt vẫn cứ rơi
Chiếc giường thiếu anh, mênh mông trống trải
Bữa cơm vắng anh, em cũng không nuốt nổi
Đứng trước bàn thờ, nước mắt nhoè cay
Trong khói hương, em vẫn thấy anh ở đâu đây
Con mình hay nhắc anh vì nhớ bố
Không muốn con buồn nên em phải cố
Nuốt nỗi đau vào lòng, để chăm sóc cho con
Và từ nay, em phải trách nhiệm nhiều hơn
Gánh hai vai, luôn cả phần anh đấy
Giữa tận cùng của nỗi đau em mới thấy
Mất anh rồi, em chỉ là... sống nốt thôi
Ở nơi ấy, hãy đợi em nhé... anh ơi
Vì kiếp sau, ta vẫn là chồng vợ
Chúng mình có cả duyên và cũng là cả nợ
Nên kiếp nào ta cũng vẫn bên nhau
Hãy yên lòng anh nhé, dẫu có khổ đau
Em vẫn gượng đứng lên vì con và cả anh nữa
Hãy tin em, dù không cần lời hứa
Vì giữa cuộc đời...... em mãi nhớ thương Anh.
Sưu tầm
 ntst20171316_500
MẸ HIỂU CON ĐI!
Mẹ và con ... không chung dòng máu,
Cùng vén vun đau đáu niềm chung,
Trời sẽ nên mới được cùng,
Chung nhà chung cửa, chung mâm, chung nồi...
Dẫu là thế nhưng rồi cũng lạ,
Ba bốn lần ý ngả riêng riêng,
Vén vun chung cũng sự phiền,
Lời qua tiếng lại ... khó nguyên vẹn tình!
Phận làm con, biết mình nhẫn nhịn,
Gắng vẹn toàn cho kín đôi bên,
Cân bằng tình ... hiếu mới nên,
Phu, thê, phụ, tử ... sao quên cho đành!
Con bé nhỏ .. dỗ dành chăm bẳm,
Việc trong nhà tay nắm sao đang,
Đôi bên cô bác họ hàng,
Việc trong xã hội ... không mang về nhà!
Cũng phận dâu ... mẹ đà hiểu hết,
Gái theo chồng ... cái nết đầu tiên,
Biết đâu nghĩ vụ ... đâu quyền,
Biết ngồi trông hướng ... bớt phiền mới hay!
Làm dâu xưa và nay có khác,
Chỉ hai từ “lười nhác” tránh xa,
Ngày xưa nắng tắt sương sa,
Ngày nay tóc uốn, kem xoa là thường!
Con vẫn kính, vẫn nhường, hiếu thuận,
Thương chồng con ... mãi bận mưu sinh,
Ít tiền đời lắm kẻ khinh,
Người đời lại tưởng ... vô tình nên xa!
Mẹ có biết ngày qua con đã,
Đêm xa chồng ... lã chã nước rơi,
Ôm con ru tiếng à ơi,
Cha con cực lắm ... một đời long đong...!
Sưu tầm
 anhdep014
PHỤ NỮ XƯA VÀ NAY
Phụ nữ xưa kia rất sợ chồng
Tối ngày chỉ gọi dạ bảo vâng
Quanh năm lam lũ ở xó bếp
Chồng chúa vợ tôi, vẫn đèo bòng
Phụ nữ ngày xưa chỉ ở nhà
Quẩn quanh xó bếp, lợn với gà
Lem nhem xộc xệch, như vợ Đốp
Chưa năm mươi tuổi... giống bà già .
Phụ nữ ngày nay, chẳng sợ chồng
Đi làm công sở, chẳng ở không
Tri thức nữ - nam cùng bình đẳng
Lương em cũng chẳng kém gì chồng
Phụ nữ ngày nay cũng lắm quyền
Trong nhà nhất Vợ, vợ là tiên
Tay hòm chìa khóa do vợ giữ
Anh nói em nghe?... mộng hão huyền
Phụ nữ ngày nay đã biết chơi
Liên hoan ăn nhậu cũng tơi bời
Làm đẹp phấn son, đầy đẳng cấp
Chồng không khéo giữ...mất thì toi.
Sưu tầm

CÔ LIÊU
Đêm lặng lẽ thả vào ta cõi nhớ
Ôm cô đơn trĩu cả vai gầy
Hình như gió biết tim ta đang ở trọ
Nên thả thêm vào nỗi nhớ lắt lay
Trăng lấp loáng sau mành trăng ngó
Cười cợt ta, kẻ hoang dại với đêm
Hình như trăng biết nỗi lòng ta ngỏ
Nên thả đầy thêm, ít nỗi niềm
Dấu yêu hỡi, ở bên kia trời rộng
Có biết rằng ta nhớ cả đêm nay
Tàn ánh trăng, tim chưa nguôi dậy sóng
Đêm trụi trần, vo nỗi nhớ quắt quay
Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com