Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2018

Những bài thơ đặc sắc 12

Ai tư vãn
Lê Ngọc Hân (1770-1799)
Bà là con vua Lê Hiển Tông và bà Chiêu Nghi Nguyễn Thị Huyền. Bà xinh đẹp, thông minh, giỏi thơ văn. Năm 1786, Nguyễn Huệ ra Bắc để phù Lê diệt Trịnh. Ngọc Hân vâng lời cha mà sánh duyên với Nguyễn Huệ và theo ông về Thuận Hóa. Năm 1788, Nguyễn Huệ lên ngôi Hoàng Đế trước khi ra Bắc lần thứ ba để diệt quân Thanh, lấy niên hiệu Quang Trung, phong Ngọc Hân làm Hữu Cung Hoàng Hậu. Năm 1789, sau khi đại thắng quân Thanh, Nguyễn Huệ lại phong bà làm Bắc Cung Hoàng Hậu. Năm 1792, Quang Trung Hoàng Đế đột ngột băng hà. Bà viết Tế Vua Quang Trung và Ai Tư Vãn để bày tỏ nỗi lòng đau khổ và tiếc thương chồng.
Bài vãn này gồm 164 câu, viết theo thể Song thất lục bát.
Gió hiu hắt phòng tiêu lạnh lẽo
Trước thềm lan, hoa héo ron ron.
Cầu Tiên khói tỏa đỉnh non,
Xe rồng thăm thẳm, bóng loan dàu dàu.
Nỗi lai lịch dễ hầu than thở
Trách nhân duyên mờ lỡ cớ sao?
Sầu sầu, thảm thảm xiết bao...
Sầu đầy giạt bể, thảm cao ngất trời!
Từ cờ thắm trỏ vời cõi Bắc,
Nghĩa tôn phù vằng vặc bóng dương.
Rút dây vâng mệnh phụ hoàng,
Thuyền lan chèo quế thuận đường vu quy.
Trăm ngàn dặm quản chi non nước;
Chữ "nghi gia" mừng được phải duyên.
Sang yêu muôn đội ơn trên,
Rỡ ràng vẻ thúy, nối chen tiếng cầm.
Lượng che chở, vụng lầm nào kể.
Phận đinh ninh cặn kẽ mọi lời.
Dẫu rằng non nước biến dời,
Nguồn tình ắt chẳng chút vơi đâu là.
Lòng đùm bọc thương hoa đoái cội,
Khắp tôn thân cùng đội ơn sang.
Miếu đường còn dấu chưng thường,
Tùng thu còn rậm mấy hàng xanh xanh.
Nhờ hồng phúc, đôi cành hòe quế
Đượm hơi dương dây rễ cùng tươi
Non Nam lần chúc tuổi trời,
Dâng câu Thiên Bảo, bày lời Hoa Phong.
Những ao ước trập trùng tuổi hạc,
Nguyền trăm năm ngõ được vầy vui.
Nào hay sông cạn, bể vùi,
Lòng trời giáo giở, vận người biệt ly.
Từ nắng hạ, mưa thu trái tiết,
Xót mình rồng mỏi mệt chẳng yên.
Xiết bao kinh sợ, lo phiền,
Miếu thần đã đảo, thuốc tiên lại cầu.
Khắp mọi chốn đâu đâu tìm rước,
Phương pháp nào đổi được cùng chăng?
Ngán thay, máy Tạo bất bằng,
Bóng mây thoắt đã ngất chừng xe loan.
Cuộc tụ, tán, bi, hoan kíp bấy,
Kể sum vầy đã mấy năm nay?
Lênh đênh chút phận bèo mây,
Duyên kia đã vậy, thân này nương đâu?
Trằn trọc luống đêm thâu, ngày tối,
Biết cậy ai dập nỗi bi thương?
Trông mong luống những mơ màng,
Mơ hồ bằng mộng, bàng hoàng như say.
Khi trận gió hoa bay thấp thoáng,
Ngỡ hương trời bảng bảng còn đâu:
Vội vàng sửa áo lên chầu,
Thương ôi, quạnh quẽ trước lầu nhện giăng.
Khi bóng trăng, lá in lấp lánh,
Ngỡ tàn vàng nhớ cảnh ngự chơi.
Vội vàng dạo bước tới nơi,
Thương ơi, vắng vẻ giữa trời tuyết sa!
Tưởng phong thể xót xa đòi đoạn,
Mặt rồng sao cách gián lâu nay,
Có ai chốn ấy về đây,
Nguồn cơn xin ngỏ cho hay được đành?
Nẻo u minh khéo chia đôi ngả,
Nghĩ đòi phen, nồng nã đòi phen.
Kiếp này chưa trọn chữ duyên,
Ước xin kiếp khác vẹn tuyền lửa hương.
Nghe trước có đấng vương Thang, Võ,
Công nghiệp nhiều tuổi thọ thêm cao;
Mà nay áo vải cờ đào,
Giúp dân dựng nước xiết bao công trình!
Nghe rành rành trước vua Nghiêu, Thuấn,
Công đức dày, ngự vận càng lâu;
Mà nay lượng cả, ơn sâu,
Móc mưa rưới khắp chín châu đượm nhuần.
Công dường ấy, mà nhân dường ấy,
Cõi thọ sao hẹp bấy hóa công?
Rộng cho chuộc được tuổi rồng,
Đổi thân ắt hẳn bõ lòng tôi ngươi.
Buồn thay nhẽ, sương rơi gió lọt,
Cảnh đìu hiu, thánh thót châu sa.
Tưởng lời di chúc thiết tha,
Khóc nào nên tiếng, thức mà cũng mê.
Buồn thay nhẽ, xuân về hoa ở,
Mối sầu riêng ai gỡ cho xong,
Quyết liều mong vẹn chữ tòng,
Trên rường nào ngại giữa dòng nào e.
Con trứng nước thương vì đôi chút,
Chữ tình thâm chưa thoát được đi,
Vậy nên nấn ná đòi khi,
Hình tuy còn ở, phách thì đã theo;
Theo buổi trước ngự đèo Bồng Đảo,
Theo buổi sau ngự nẻo sông Ngân,
Theo xa thôi lại theo gần,
Theo phen điện quế, theo lần nguồn hoa.
Đương theo bỗng tiếng gà sực tỉnh,
Đau đớn thay ấy cảnh chiêm bao!
Mơ màng thêm nỗi khát khao,
Ngọc kinh chốn ấy ngày nào tới nơi?
Tưởng thôi lại bồi hồi trong dạ,
Nguyệt đồng sinh sao đã kíp phai?
Xưa sao sớm hỏi khuya bày,
Nặng lòng vàng đá, cạn lời tóc tơ.
Giờ sao bỗng thờ ơ lặng lẽ,
Tình cô đơn, ai kẻ xét đâu?
Xưa sao gang tấc gần chầu,
Trước sân phong nguyệt, trên lầu sính ca.
Giờ sao bỗng cách xa đôi cõi,
Tin hàn huyên khôn hỏi thăm nhanh.
Nửa cung gẫy phím cầm lành,
Nỗi con côi cút, nỗi mình bơ vơ!
Nghĩ nông nỗi ngẩn ngơ đòi lúc,
Tiếng tử quy thêm giục lòng thương.
Não người thay, cảnh tiên hương,
Dạ thường quanh quất, mắt thường ngóng trông.
Trông mái đông: lá buồm xuôi ngược,
Thấy mênh mông những nước cùng mây,
Đông rồi thì lại trông tây:
Thấy non cao ngất, thấy cây rườm rà.
Trông Nam thấy nhạn sa lác đác,
Trông bắc thời ngàn bạc màu sương.
Nọ trông trời đất bốn phương,
Cõi tiên khơi thẳm, biết đường nào đi.
Cậy ai có phép gì tới đó,
Dâng vật thường xin ngỏ lòng trung,
Này gương là của Hán cung
Ơn trên xưa đã soi chung đòi ngày.
Duyên hảo hợp xót rày nên lẽ,
Bụng ai hoài vội ghẻ vì đâu?
Xin đưa gương ấy về chầu,
Ngõ soi cho tỏ gót đầu trông ơn.
Tưởng linh sảng nhơn nhơn còn dấu,
Nỗi sinh cơ có thấu cho không?
Cung xanh đang tuổi ấu xung
Di mưu sao nỡ quên lòng đoái thương?
Gót lân chỉ mấy hàng lẫm chẫm
Đầu mũ mao, mình tấm áo gai,
U ơ ra trước hương đài,
Tưởng quang cảnh ấy chua cay lòng này.
Trong sáu viện ố đào, ủ liễu
Xác ve gầy, lỏng lẻo xiêm nghê
Long đong xa cách hương quê,
Mong theo: lầm lối, mong về: tủi duyên.
Dưới bệ ngọc hàng uyên vò võ
Cất chân tay thương khó xiết chi.
Hang sâu nghe tiếng thương bi,
Kẻ sơ còn thế, huống gì người thân.
Cảnh ly biệt nhiều phần bát ngát,
Mạch sầu tuôn ai tát cho vơi?
Càng trông càng một xa vời,
Tấc lòng thảm thiết, chín trời biết chăng?
Buồn trông trăng, trăng mờ thêm tủi,
Gương Hằng Nga đã bụi màu trong.
Nhìn gương càng thẹn tấm lòng,
Thiên duyên lạnh lẽo, đêm đông biên hà.
Buồn xem hoa, hoa buồn thêm thẹn,
Cánh hải đường đã quyện giọt sương.
Trông chim càng dễ đoạn trường
Uyên ương chiếc bóng, phượng hoàng lẻ đôi.
Cảnh nào cũng ngùi ngùi cảnh ấy
Tiệc vui mừng còn thấy chi đâu?
Phút giây bãi bể nương dâu,
Cuộc đời là thế biết hầu nài sao?
Chữ tình nghĩa trời cao, đất rộng,
Nỗi đoạn trường còn sống còn đau.
Mấy lời tâm sự trước sau,
Đôi vầng nhật nguyệt trên đầu chứng cho.
Ngọc Hân.
 bacho167_500
MỪNG SINH NHẬT BÁC
     (19/05/2018)
Cờ hồng thắm đỏ hoa tươi
Chúc mừng sinh nhật của Người kính yêu
Cả đời cống hiến thật nhiều
Chân thành giản dị sớm chiều chăm lo
Bác Hồ người lái con đò
Để cho đất nước ấm no mạnh giàu
Trẻ già tôn kính trước sau
Chân dung hình bác đậm màu thời gian
Bởi người khí phách ngập tràn
Chí Minh sáng lập mở màn tương lai
Nhân dân náo nức miệt mài
Một lòng ơn nghĩa trải dài nước Nam
Đến ngày mười chín tháng năm
Người con đất Việt nhớ thăm ơn người
Việt nam Tổ quốc ta ơi
Một lòng ghi nhớ ngàn đời chẳng phai...
Sưu tầm.
 vntst20181162_500
ĐÊM
Đêm chẳng ánh trăng sao
Chỉ cơn gió rì rào
Mưa thềm hiên tạnh ráo
Lòng một chút nao nao
Đêm thoang thoảng mùi hương
Ngọc Lan nép bên đường
Tinh khôi cùng Nguyệt Quế
Quyện hòa với vấn vương
Đêm tĩnh mịch hoang vu
Nghe thương nhớ xa mù
Chuyện ngày xưa ngày cũ
Yêu màu nắng mùa thu
Đêm phẳng lặng thật êm
Tay dang hứng sương mềm
Buồn tràn dâng xâm chiếm
Chắc bởi tại con tim
Đêm trống vắng mong manh
Ru giấc ngủ không thành
Gió luồn se se lạnh
Đong đầy mấy nhịp canh
Đêm viết vội vào thơ
Biết ai đợi ai chờ
Có nghe lòng trăn trở
Hay chỉ mỗi ta mơ
Sưu tầm.
 hinh124
Đã Rất Xa
đã rách tươm mấy mùa xanh viên miễn
xòe bàn tay nắm níu mặt trời điên
căn phòng trắng nhạc và hoa và nến
cái nhún vai giờ cũng rất rẻ tiền
bài thất tình của chàng trai nhuộm tóc
bài ly hương của em gái quê mùa
bài của tôi mấy nỗi buồn con kiến
bài núi rừng chảy máu thấu bơ vơ
sáng chủ nhật phố khoanh tay nhìn phố
cố tin em cười rất thực với tôi
mấy con chim lạc loài nhìn lên Chúa
Chúa nhìn mây mây lạc mấy phương trời
không thể trách giai điệu sầu hun hút
rủ rê sông bỏ cát cháy trên đồi
bỏ hạt lúa lừng bay trong gió lửa
cò con buồn đắp mộ giấu mồ côi
mẹ không thể xách một đời sương gió
theo ngựa xe về phố xá lên đời
nhịp võng rơi vào đồng trơ bãi sói
cỏ cú cùn cay trong đất nghèo tơi
đã rất xa những ngày rơm rạ mới
vàng trong trăng bên hiên cúc bình yên
đã rất xa những ngày xanh lá mới
mặt trời ngoan và muông thú rất hiền
Sưu tầm.

PHỐ XANH-CHỐN NÀY TRÀ VINH
       Xuôi về sông nước miền tây,
Ghé vùng chùa tháp chốn này bình yên.
       Tục truyền Phật thổ thiêng liêng
Phong ba bão táp nhãn tiền tránh qua.
       Rạng ngời hương đất phù sa,
Anh em dân tộc thuận hòa quanh năm.
       Thương nhân hãng xưởng thăng trầm
Nông phu, công thợ quyết tâm vươn mình.
       Thị thành đổi mới đẹp xinh,
Chân thành mến khách đậm tình hương quê.
        Đẹp lòng lữ khách đi, về
Dùng dằng lửng khửng, cà kê neo tình!
        Ban mai tắm ánh bình minh,
Nên thơ xứ Động, trữ tình vùng Om.
        Đất lành trái ngọt lúa thơm
Sông dài biển rộng cá tôm vơi đầy.
        Xế chiều đón gió heo may,
Trai thanh gái lịch sum vầy phố xanh.
        Thôn quê duyên thắm thị thành
Hồn nhiên chân chất ngọt lành tình thâm.
       Chuông chiều văng vẳng xa xăm
Bầu, kìm, tranh, sáo bổng trầm mê say.
       Giọng hò điệu lý thơ ngây,
Hòa câu vọng cổ chốn này Trà Vinh..!
Sưu tầm
 ntst20171197_500
TÂN VĂN THẬP NHẤT LOẠI CHÚNG SINH
Ước tâm người như bông sen trắng
Trong lòng thường mang nặng tình thương
Đừng nên có tính bạo cường
Vì rằng cuộc sống vô thường đã ghê.
Có những kẻ đêm dài ngấn lệ
Trái tim hồng ngỡ bể làm đôi
Tình yêu một thuở đắp bồi
Thì nay tan vỡ đứng ngồi không yên .
Có những kẻ đảo điên thế sự
Cậy có quyền lại cứ ra oai
Làm bừa dẫu biết là sai
Nhân gian khốn khó thở dài đớn đau.
Có những kẻ làm giàu mực thước
Muốn gian trần mỗi bước phồn vinh
Bỗng đâu gặp trận lôi đình
Cửa nhà tan nát còn mình...bơ vơ .
Có những kẻ làm thơ viết sách
Trước điêu tàn muốn vạch cái sai
Đến khi xuất bản mấy bài
Nâng lên quan điểm người tài mọt gông.
Có những kẻ biển Đông muốn đoạt
Cậy nhiều người bắt nạt người ta
To mồm gây cuộc can qua
Chiều dài lịch sử toàn là ác nhân .
Có những kẻ luyện Chân - Thiện- Nhẫn
Gặp bất bình nuốt giận vào trong
Sinh vào chế độ thẳng cong
Tấm thân bị hại nhọc lòng tính sao .
Có những kẻ ba đào khắp chốn
Bước thiên di khắp bốn phương trời
Khám phá muôn nẻo cùng nơi
Cánh chim không mỏi suốt đời đó đây.
Có những kẻ đầu chày đít thớt
Cả gia đình ẽo ợt ăn xin
Gia phong chẳng biết giữ gìn
Gặp thời đông đúc hàng nghìn Cái bang .
Có những kẻ không màng mạng sống
Gặp ưu phiền nhiễu động tâm can
Sợi dây- lá ngón luận bàn
Chỉ trong tích tắc đời tan còn gì .
Có những kẻ gan lì trộm- cướp.
Chó câu về mèo mướp không tha
Đêm hôm cạy cửa phá nhà
Người già trẻ nhỏ chẳng tha mạng nào .
Có những kẻ tầm phào nịnh bợ
Cốt lợi mình bợ đỡ người trên
Tiếc thay phúc đấy không bền
Nhân nào quả ấy móng nền lung lay.
Ở đời khóc mướn thương vay
Nhìn xem thế sự viết ngay mấy dòng
Cái thời mạt pháp long đong
Thiện tài -  đạo đức cái tròng không gô.
Sưu tầm.

Giã từ thế kỷ
Bùi ngùi từng phút trôi qua
Từng giờ chuông đổ ngân nga muôn trùng
Tiếc chi nguyệt tận niên cùng
Buồn vui góp lại uống chung bữa nầy
Vui buồn một thuở ngồi đây
Tri âm một thuở chiều nay mất, còn ?
Chiều nay rực rỡ hoàng hôn
Đôi môi khép lại màu son hỏa hoàng
Mặn nồng đôi mắt Thời Gian
Xanh lên từng phút phai tàn ngất ngây
Mời em bỏ nón ngồi đây
Mời em cầm chén rượu nầy rồi đi
Trăm năm… thôi chẳng còn gì
Ngàn năm sau… biết lấy chi vui buồn ?
SƯU TẦM
 vntst20181205_500
TRĂNG SUÔNG...!!
Đêm về một bóng trăng suông
Bên bờ sông vắng gió buồn vi vu
Dịu dàng như một lời ru
Ngọt ngào biển vắng chiều thu hôm nào
Hàng dừa rủ bóng xôn xao
Tương tư sóng vỗ lạc vào đêm mơ
Bến sông trăng..có đợi chờ...?
Hay là trăng vẫn hững hờ xa xôi
Nửa trăng treo ở lưng đồi
Nửa trăng còn lại bồi hồi bến sông
Buâng khuâng dưới cội Ngô Đồng
Rào thưa giậu vắng còn nồng hương thơ
Vô tình ngọn gió ban sơ
Lướt ngang vườn mộng chẳng chờ đợi đâu
Bao nhiêu xao xuyến ban đầu
Ừ..thôi đành để gốc Sầu Đâu xưa
Trăng về bên ngõ rào thưa
Ngập hoa xoan tím gió vừa cuộn rơi
Hương Quỳnh thơm ngát chơi vơi
Mắt Nai ngơ ngác đầy vơi nỗi niềm..
Sưu tầm
 ntst20180050_500
VIÊT CHO NGƯỜI ĐÀN ÔNG EM YÊU
Rồi một ngày , anh sẽ già đi nhỉ
Em biết rồi, mình vẫn yêu thế nhé anh
Mái tóc trên đầu, cũng sẽ chẳng mãi xanh
Sẽ thưa dần, lấm tấm từng sợi bạc
Da sẽ nhăn nheo và tính tình sẽ khác
Dáng chẳng phong trần, như những ngày xưa
Đôi mắt chẳng tinh anh, giống em đã từng mơ
Vòng tay cũng thưa dần và không còn lơi lả
Rồi một ngày anh sẽ đổi thay tất cả
Nhưng tình yêu à, em sẽ vẫn mãi thương
Em sẽ yêu màu tóc bạc pha sương
Yêu những đối thay, như đã từng yêu vậy
Người đàn ông một thời em mê đắm ấy
Thì trong lòng, thương mãi vẫn là anh
Thời gian rồi cũng sẽ qua nhanh
Chỉ còn tình yêu hai đứa mình ở lại
Hãy yêu như ngày nào ta vụng dại
Mấy mươi năm rồi hai đứa sẽ già đi
Vẫn là em, là anh chứ đâu có khác chi
Em sẽ nắm tay anh đi hết cùng năm tháng
Cùng sẻ chia những vui buồn, những ốm đau bệnh hoạn
Ta sẽ cho nhau hết cả cuộc đời
Hứa với em đi nào, hỡi Tình yêu ơi
Gửi tới Anh.... một trời ... yêu dấu .
Sưu tầm
 vntst20181137_500
VỀ LẠI MÁI NHÀ XƯA
Một chiều mưa, con trở về đất Mẹ
Mái nhà xưa, rêu phong phủ bụi mờ
Nơi đong đầy những kỷ niệm tuổi ấu thơ
Nơi con được sinh ra và lớn lên từ đấy
Dù đi khắp muôn phương nhưng tình yêu trong con vẫn vậy
Vẫn dạt dào , đau đáu lúc rời xa
Những lần trước con về , Mẹ tất tả chạy ra
Mừng đón con , trong vòng tay của Mẹ
Hôm nay con trở về, trong u buồn lặng lẽ
Mẹ đã đi rồi, căn nhà vắng quạnh hiu
Bên bậu cửa, không còn dáng Mẹ đăm chiêu
Bỏm bẻm nhai trầu , ngóng chờ con nữa
Đã bao lần , con đã sai lời hứa
Để Mẹ mỏi mòn ,trông ngóng đứa con thương
Con trở về, lặng nhìn Di ảnh với khói hương
Khẽ gọi " Mẹ ơi " nghe trong tim quặn thắt
Nuốt lệ vào lòng, nhưng vẫn trào dâng nơi khoẻ mắt
Con ngậm ngùi, không nỗi buồn nào buồn hơn
Người đã ra đi, nhưng cảnh vật cũ vẫn còn
Tất cả lại gợi lên trong con bao kỷ niệm
Dù có đi bất cứ nơi đâu, xứ phồn hoa phù phiếm
Cũng không đâu ấm áp yên bình
Ai cũng có quê hương và chỉ một cho riêng mình
Là nơi chôn nhau, là dòng sữa Mẹ
Là ấu thơ, là một thời tuổi trẻ
Là vườn xưa, cóc ổi tuổi học trò
Là dòng sông tắm mát tuổi thơ
Là cánh cò trên đồng xanh bát ngát
Là lời ru, chiều nao Mẹ hát
Cho con lớn lên , xanh ngát một thời
Và chiều nay....khúc hát bỗng chơi vơi
Mẹ đã đi rồi !...bình yên trong giấc ngủ
Của ngàn thu.... yên ả ....quê hương mình.
Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com