Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018

Những bài thơ hay 120

CÕI TẠM
Gió thổi mây trời về xa lắc
Tình sầu treo khúc mắc chơi vơi
Hoa đời bạc phết phai màu nhớ
Ngõ phận bỏ quên giữa chợ đời
Câu thề  thuở đó ai đánh rơi
Như nước trôi xuôi về biển trời
Thềm xưa lối cũ nhòa sương khói
Cõi tạm mà đau nhói tơi bời
Sưu tầm.
 vntst20182948_500
MẸ VÀ SÔNG QUÊ
Chiều nghiêng nỗi nhớ sông quê
Có cánh cò trắng bay về... ngày xưa
Chênh chao dáng một con đò
Sóng xô bóng Mẹ sớm, trưa chợ đời
Sang sông bán giọt mồ hôi
Mẹ như cánh lục bình trôi giữa dòng
Bảy chìm, ba nổi long đong
Nước mắt đổi lấy lưng cơm chẳng đầy
Nuôi tôi khôn lớn từng ngày
Gánh đời trĩu xuống vai gầy...Mẹ ơi
Dòng sông con nước chảy xuôi
Mẹ tôi nước mắt ngược đôi mắt buồn
Mấy mùa xa cách quê hương
Màu áo xanh, lấm bụi đường hành quân
Sông quê trong, đục thay dòng
Mẹ là mãi mãi trong lòng của con
Sưu tầm.
 ntst20180949_500
LẠNH KHÔNG?
Vững chãi hoa Nhài hứng gió đông
Đổ Quyên dựa dẫm nén xuân lòng
Bên song hí hửng nhành Lan trắng
Ngõ vắng thờ ơ cánh Phượng hồng
Đón hạ Huyết Nhung khoe sắc thắm
Chờ thu Tú Nữ khoác hương nồng
Thủy Tiên e ấp làn môi mọng
Nhiêu đó bên chàng có lạnh không?
Sưu tầm.
 vntsthd00249_500
KHẼ GIỌT
Nắng khẽ dần buông xuống giọt mềm
Theo chiều gió cũng nhẹ nhàng thêm
Hình như khói hạ đang hòa bến
Có phải mành thu sắp quyện thềm
Dạ thấy lâng trào xuyên thắm điểm
Lòng nghe đảo xuyến lọt nồng nêm
Hồn rung điệp khúc tình mơ diễm
Mộng trải niềm hoan khắp mọi miền.
Sưu tầm.
 vntst20182106_500
KHÚC THƯƠNG NGÀN
Vào đêm gió hát vọng trên ngàn
Những cánh sao trời xõa ánh lan
Nhịp khúc trăng hòa đua phím tản
Lời thơ sóng quyện giỡn cung đàn
Nồng say quãng ấy trào mơ gạn
Đượm thắm nơi này ngập ước đan
Duỗi hạt sương mờ xao xuyến bản
Tình ca bổng lịm đắm hương tràn.
Sưu tầm.
 vntst20181376_500
CHỈ MỘT THÔI
Có bao người đi qua cuộc đời anh
Họ mau chóng trở thành câu chuyện cũ
Lòng biển lớn nhận bao sông cho đủ
Muối vẫn còn dù lũ cố rửa trôi
Có bao làn gió lạ thổi vào tôi
Hòng lấy sạch mồ hôi từ cơ thể
Tôi vẫn đứng giữa dòng đời nghạo nghễ
Không ngả nghiêng vững như thể thành đồng
Có bao làn sóng nổi suốt đời sông
Xô đập mãi đất bờ không lở hết
Dòng thay đổi sau những ngày sóng mệt
Rồi hoa thơm lại kết trái ngon lành
Có bao nàng hiền dịu lẫn đành hanh
Muốn đàn ông biến thành trâu để dắt
Họ đâu hiểu thứ mình hoài săn bắt
Không thể nào nắm chặt giữa bàn tay
Có bao điều từ xưa tới ngày nay
Luôn biến đổi mỗi ngày không ngừng nghỉ
Chữ tình duyên quả thực là chí lí
Yêu dẫu nhiều chung sống chỉ một thôi.
Sưu tầm.
 vntst20181370_500
MƯA CHIỀU CUỐI HẠ
Cơn mưa chiều rẽ ngang miền nỗi nhớ
Để hạ buồn trăn trở ngóng trông ai
Chiếc ô che chẳng kín quãng đường dài
Hoàng hôn cũng giằng giai vì trống vắng
Em đi đâu ly Cafe chát đắng
Gió hắt hiu lẳng lặng ngả nghiêng sầu
Bài thơ tình viết mãi chẳng tròn câu
Thu đã chớm gọi mùa ngâu thề hẹn
Ngọn đèn đường hé mắt nhìn len lén
Cây Sấu già e thẹn gốc khẳng khiu
Lối em về sao bỗng thấy đìu hiu
Bờ vai thiếu bàn tay dìu ngõ nhỏ
Mưa vẫn vậy cứ giỡn đùa với gió
Gót chân trần ửng đỏ bước liêu xiêu
Phố cô đơn trong khắc khoải nhạt chiều
Nỗi nhớ cũng tiêu điều vì nỗi nhớ
Mưa cuối hạ dường như còn mắc nợ
Để ai buồn.....Dang dở...Buổi chiều ngâu !
Sưu tầm.
 vntsthd00250
MƯA THÁNG BẨY
Mưa lại rơi Trắng miền thương nhớ
Sợi đan cài òa vỡ mùa ngâu
Tích truyện xưa... Ô thước bắc cầu
Trời đổ lệ phập phồng bong bóng
Thương tháng bảy giao mùa cháy bỏng
Lá biếc màu trầm lắng tiếng ve
Đã qua rồi oi ả ngày hè
Mây lờ lững... về miền cổ tích
Mưa lại rơi...Kín chiều tĩnh mịch
Hạt giăng giăng ướt lạnh bờ vai
Phố thẫn thờ nhớ dáng hình ai
Xưa áo trắng... cười tan trong gió...
Mưa vẫn rơi...Êm đềm.. lời ngỏ
Buông màn hơi mờ ảo chốn xa
Kỉ niệm xưa bỗng thấy nhạt nhòa
Con phố nhỏ bất ngờ... xao xác lá..
Mưa vẫn rơi...Khiến mùa xa lạ
Con đường về mờ bóng thời gian
Ai có đi xin bước nhẹ nhàng
Đừng có vội Kẻo: Trơn...Trượt ... ngã!
Sưu tầm.
 vntsthd00252
HOA MÀU NHỚ
Hoa trinh nữ nét giản đơn  vẫn vậy
Đẹp chưa kìa anh có thấy yêu không
Khép đoan trang chẳng để lộ sắc hồng
Nhưng lắng đọng ấm nồng len vị nhớ
Dấu yêu hỡi có nghe lòng trăn trở
Khi thu về  mình phải ở cách xa
Tím bằng lăng mãi kiều diễm  ngọc ngà
Tô thắm đượm bản tình ca em viết
Người có hiểu những tháng ngày cách biệt
Màu hoa tình luôn điểm xiết trong tim
Mùa thu sang  hối  hả bước em tìm
Nơi nào đã ghim bóng hình anh nhỉ
Hay tất cả niềm tin và lý trí
Người vẫn dành màu dung dị nhớ thương
Vẫn chờ anh  ở phía cuối con đường
Còn vương vấn mùa thương mau trở lại
Màu hoa ấy  duyên mình tươi đẹp mãi
Nét yêu kiều chẳng hoang hoải thời gian
Xiết chặt tay hạnh phúc mãi ngút ngàn
Mùa lưu luyến  khiến thu tràn ước mộng .
Sưu tầm.
 vntsthd00247
MỘT GIẤC MÊ LẦM
Rót ánh trăng vàng phủ mượt đêm
Ngoài kia lá rụng trải giăng thềm
Hình như gió đập đau lòng quá
Cứ tưởng sương làm ướt má thêm
Cõi ái rời tay tàn cảnh mộng
Đường duyên lỡ nhịp úa thân mền
Từ nay trở lại đời thương nhớ
Một giấc mê lầm quyến rũ em
Sưu tầm.
 ntsthd00034
TRANG THƠ TUỔI HỌC TRÒ
Mở lại trang thơ tuổi học trò,
Bước về dĩ vãng thuở vô lo.
Bướm hoa nét mực thơm còn đó
Kỷ niệm phôi phai.. lỗi hẹn hò!
Tình thời áo trắng, tình nên thơ
Vai sát vai nhau nhảy điệu cò.
Chổng vó, choàng nhau hừng má đỏ
Ngượng ngùng vờ vịt giả ngây ngô!
Thuở ấy cáp đôi mấy chữ ngờ,
Kẻ thành đôi cặp, đứa bơ vơ.
Bằng lăng tím trổ, trao màu nhớ
Hẹn ước chờ nhau.. lại hững hờ!
Trang thơ dẫu khép tự bao giờ,
Lắng đọng tâm hồn mãi ngẩn ngơ.
Nhạt bóng chiều thu, kìa vỉa phố..
Ai vừa qua ngõ.. dắt con thơ..!?
Sưu tầm.
 vntst20181846_500
SÀI GÒN MÌNH EM
Đường sài gòn nắng gắt hanh dữ dội
Em ngước nhìn theo lối cũ ngày xưa
Nhớ ngày nào hai đứa mãi cợt đùa
Tình nhỏ dại , em _anh chưa dám nói
Thời gian ấy trôi đi.. cho mòn mỏi
Chuyện nợ duyên khắc khoải giữa cuộc đời
Tình chúng mình chia rẽ về hai nơi
Lưu kỉ niệm một thời chưa nhớ đủ
Buồn phận bèo cớ sao tình vong phụ
Lệ nhạt nhòa đã phủ khối đau thương
Trời khiến xuôi duyên sai hướng lạc đường
Nhưng trong dạ cứ vấn vương hoài nhớ
Chiều hoàng hôn tím buồn luôn nhắc nhở
Đêm Đông về trăn trở bên gối chăn
Quả tim em trái đắng vẫn còn hằn
Ôm tình vỡ như trăng luôn tròn khuyết
Muốn buông tay nên vần thơ cạn kiệt
Yêu không tròn da diết nhớ thương hoài
Tình hai ta như giấc mộng tàn phai
Nơi loan phòng mình ai lệ rơi rớt ..!
Sưu tầm.
 vntst20181858_500
KHÔNG ĐỀ
Những cơn mưa chỉ làm dài thêm nỗi nhớ
Con phố xưa .....lại ngập xác lá vàng
Bầy chim sẻ trên ngói nâu nghiêng ngó
Ướt sũng cánh nhìn ....bong bóng nước vỡ tan
Mưa hờn ai mà cứ mãi hoài mưa thế
Ta hờn Tình ..... vì người chẳng thật thương
Sợi dọc sợi ngang rớt qua đời dâu bể
Chiếc lá cứ trôi... lẻ loi cuối con đường ...
Ta đã mặc định trái tim mình ... rồi đấy
Tự kết hôn ta với chiếc bóng của người
Dẫu trăm năm , ta vẫn thương như vậy
Dẫu giông gió đời ... thủy táng tình tôi
Ta tự biết ,gói yêu thương .....vào ngăn nhỏ
Đêm lại giở ra... lật từng vết si tình
Chẳng trách người, vì thân ta phận cỏ ...
Khâm liệm trái tim rồi....chẳng mong nó hồi sinh.
Sưu tầm.
 vntst20182001_500
HÀ NỘI CHỜ EM
Hà Nội mùa này chưa phải đã vào thu,
Chuông Trấn Quốc vẫn sương mù nhẹ đỡ
Gió Tây Hồ vẫn còn như bỡ ngỡ,
Anh hiểu ra rồi … Gió nhớ Em thôi!
Đường Thanh niên nơi ta bước song đôi
Đèn mờ mờ soi … Tiếng ve rộn rã,
Trong chấm lá xanh … hình như cũng lạ,
Phượng đỏ muộn màng … Chưa tới thu bay!
Mặt Hồ Gươm vẫn thế chẳng đổi thay,
Tơ liễu vẫn buông tóc dài chờ đợi,
Thê Húc nghiêng soi ... Sắc sơn không đổi
Lẻ bóng anh chờ... Sóng vỡ hư vô.
Nhớ không Em... Ngọn gió năm cửa ô,
Hàng Bạc, Hàng Ngang, Hàng Bông … Cầu gỗ,
Cột Cờ hiên ngang … Đạn xưa lỗ chỗ,
Nối nhớ đôi bờ … Soi bóng Long Biên.
Vẫn còn đây … Nét chữ dưới hàng hiên,
Ngày ấy đêm thu … Ta về chung lối,
Suối tóc của Em … Ban chiều mới gội,
Sương nhẹ mơ màng … Hoa sữa mơn man!
Ghế đá ta ngồi như níu thời gian,
Ghế đợi em qua … Áo dài tha thướt,
Cơn gió chiều nay … Vô tình nhẹ lướt,
Bứt chút lá vàng … Phủ dấu chân xưa!
Về nhé Em … Anh đợi dưới hiên thưa,
Lối cũ hai ta … Vẫn thường qua đó,
Tiếng đàn nhà ai … Lọt ô cửa nhỏ,
Anh thấy sao trời … Đáy mắt long lanh!
Về nhé Em … Kỷ niệm vẫn ngọt lành …!
Sưu tầm.
 vntst20181936_500
HÀ NỘI ! MỘT THỜI TA THƯƠNG
Hà nội mùa này vắng những cơn mưa
Đã lâu rồi ,em không về nơi đó
Con đường xưa, có còn ai đợi nữa
Phố có buồn , khi vắng bước chân em
Em không về, còn ai đó gọi tên
Ghế đá xưa , bên Hồ hàng liễu rủ
Cầu Thê Húc, tháp Rùa rêu phong phủ
Ai có buồn , khi dạo bước nắm tay ai
Đã lâu rồi, kỷ niệm chắc đã phai
Những mùa Thu, rơi đầy lá trút
Tựa vai anh, nghe bài tình ca ai hát
Hoàng hôn buồn, tím cả một bài thơ
Người có còn , nhớ những mùa đông xưa
Cây bàng già khẳng khiu nơi góc phố
Em so vai , ôm lạnh căm ngày trở gió
Cánh hoa Sưa, rụng trên tóc vơi đầy
Hà nội ơi, ta thấy nhớ chiều nay
Nước Hồ Tây có còn màu xanh thẳm
Cánh phượng ơi, một thời nao xa vắng
Em đi rồi... bỏ lại một trời thương...
Gửi về nơi người một chút vấn vương
Chúc phúc cho người sánh đôi ai đó
Hành trang em, vẫn mang theo nỗi nhớ
Nhớ về một thời.... yêu lắm Hà nội ơi....
Sưu tầm.
 vntst20181915_500
THU..CẠN
Anh hãy về đi..về bên mái nhà xưa
Đừng gọi tên em.. mùa qua rồi anh ạ
Anh với em thành người dưng xa lạ
Chẳng còn lại gì..khi mùa quá mong manh
Về đi anh..xin đừng có chòng chành
Trái tim em giờ khô cằn..đá sỏi
Em chẳng dám thêm một lần đau nhói
Bởi tình em tựa nắng cuối thu rồi
Về đi anh, tình chỉ vừa thoáng thôi
Hãy quay về, xin anh đừng gõ cửa
Em cũng chẳng dám yêu thêm lần nữa
Xin được gói lòng vào chốn an nhiên
Về đi anh..xin đừng có muộn phiền
Đừng lang thang với tháng ngày thơ mộng
Bởi Cuộc đời như một dòng sông rộng
Mãi trôi đi..chẳng trở lại bao giờ
Xin tạc vào lòng cùng những vần thơ
Gửi gió mang theo những lời tình chân thật
Là những gì gọi là chân thành nhất
Thu cạn rồi...Mình cùng về..nhé anh
Sưu tầm.
 vntst20181799
MONG  BÌNH YÊN
Có thể nào cho em chút bình yên
Quên tất cả những gì lòng đang nhớ
Phận nhi nữ chữ duyên hoài mắc nợ
Chót vương sầu để giờ vụn con tim
Hạnh  phúc đâu sao cứ mãi kiếm tìm
Luôn trăn trở với những thứ đã mất
Mãi chìm đắm trong hương tình ngọt mật
Rồi nhận ra tuổi xuân đã phai tàn
Ngẫm đời mình như cành đóa ngọc lan
Thân tầm gửi bíu vào những tảng đá
Nhờ sương gió gửi vào chút nắng hạ
Khép lòng mình chẳng vướng bận vào ai
Sưu tầm.
 vntst20182543_500
CHẠNG VẠNG..!!
Dương tà chầm chậm ở ven sông
Cỏ lau hoang dã ửng chút hồng
Sáo diều vang vọng mây lãng đãng
Ngày dần tan nhẹ giữa thinh không
Từng cành Lau mỏng chim chích ngóng
Gió chiều xào xạc uốn cành cong
Ngơ ngác trên cành lau nghiêng ngả
Mưa về giá lạnh giữa mênh mông..
Chạng vạng mơ màng như cảnh mộng
Ven bờ Lau dại vẫn chờ trông
Tanh tách chuyền cành chim chích nhỏ
Mưa rơi cánh ướt giọt nhỏ dòng..
Cám cảnh chim trời không có tổ
Đu cành lau nhỏ ở ven sông
Xa đàn lạc lối...đêm thăm thẳm
Xao xuyến chờ mong ánh nắng hồng...
Sưu tầm.
 chim710_500
CHỈ CÒN ĐÊM NAY THÔI ANH
Chỉ còn đêm này nửa thôi anh
Em sẽ về với anh ! Anh nhé
Anh đừng buồn em đây nói khẽ
Hết mùa rồi ! Chẳng có nữa đâu
Một tháng qua chiến đấu tuyến đầu
Vợ của anh nhức đầu nhức óc
Vui thật đó nhưng mà mệt nhọc
Khóc cũng nhiều ! Lắm lúc dâng cao
Hết tháng rồi anh vui lên nào
Ráng thêm chút ! Đừng giận em nữa
Em vui đâu ! Có hôm mắt ứa
Đội em thua ! Tức quá trời nè
Vợ của anh ! Vẫn còn mải mê
Là trận cuối tim tê tưởng ngộp
Hai trận sáp em say ! Mắt chớp
Thân run run ! Xúc cảm bùi ngùi
Ngày mai thôi đội bóng xa rồi
Đâu còn nữa sánh đôi chung bước
Thì anh ơi em đây nói trước
Nhớ bóng nhiều ! Nước mắt em rơi
Sưu tầm.
 vntst20182914_500
RU GIẤC CÙNG ĐÊM
Tiếng đồng hồ tích tắc trong lạnh lẽo
Trăng vội nép vào mây nghỉ ngơi rồi
Gió thầm lặng ru nỗi niềm say ngủ
Chắc chỉ còn mình ta thức, đêm ơi
Không phải hận, không phải đau, không phải
Nhớ cũng không, thanh thản đến lạ kỳ
Xót xa ư? Không, đã quen từ lúc
Ta tự mình phải nói tiếng chia ly
Nước mắt cũng đâu còn nhiều để khóc
Lệ đã rơi ướt hết một chuyện tình
Chỉ biết đêm nay hồn ta trống rỗng
Nhìn về phương nào cũng thấy chông chênh
Ta cứ thế một mình trong câm lặng
Đêm thức cùng ta soi bóng trên tường
Ta đã sai vì yêu người đến nỗi
Quên mất chính mình cũng cần được yêu thương
Xin lỗi bản thân, từ bây giờ ta sẽ
Chỉ thương ai mang hạnh phúc cho mình
Chỉ bên ai không làm ta đau đớn
Yêu là cần nhau chứ đâu phải hy sinh
Thôi đêm ạ, ta sẽ không buồn nữa
Đêm nghe ta thổn thức cũng mệt rồi
Trăng vừa ngó nhìn ta qua tán lá
Ừ, thôi mình cùng ngủ nhé, đêm ơi...
Sưu tầm.
 vntst20181269_500
Gửi chồng của em!!!
Em cũng chỉ cần anh có vậy thôi
Khi tan sở anh về ngồi bên vợ
Bao nhiêu buồn phiền bao nhiêu trăn trở
Về tới nhà cũng bỏ hết ngoài hiên
Anh về bên em, về với vợ hiền
Là trút bỏ mọi ưu phiền rắc rối
Để gia đình ta quây quần buổi tối
Mâm cơm chiều em nấu vội thơm ngon
Em chỉ cần anh dạy dỗ các con
Chúng cũng đã lớn, không còn thơ dại
Ra ngoài đời anh là người bươn chải
Khi về nhà nơi ấy chốn bình an
Cuộc sống bây giờ còn lắm gian nan
Nhưng nhà mình luôn ngập tràn hạnh phúc
Ta thương nhau bánh đa bánh đúc
Khi huy hoàng và cả lúc khó khăn
Có vậy thôi, em cũng chỉ cần anh
Không nhiều đâu, thế thôi anh yêu nhé
Để gia đình ta bình an vui vẻ
Tổ ấm mình cứ thế nhé anh ơi.
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com