Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

Những bài thơ đặc sắc 18

CHIỀU TRÊN SÔNG HÀN
Em xa rời bến sông Hàn
Nắng chao chát đổ, gió ràn rạt bay
Lắt lay một mảnh trăng gầy
Câu yêu gởi lại với ngày rụng rơi.
Bời bời đêm rủ lơi lơi
Thuyền nghiêng nghiêng nổi, mây rời rời trôi
Sợi buồn, tóc rụng ngang môi
Giọt buồn, sao rụng ngang trời mưa sa.
Bến xưa, bướm cũ, vườn cà...
Cung đàn đứt nhịp theo tà áo bay
Em đi sương lạnh hương đầy
Ta về yêu mãi những ngày yêu em.
Sưu tầm.
 danang7_500
Làng tôi đất bán sạch rồi
Làng tôi đất bán sạch rồi
Còn chăng là lớp bùn bồi ven sông …
Ông tôi mỗi sáng lưng còng
Đi gieo hạt lệ xuống đồng “thổ cư”
Còn cha ngơ ngác ậm ừ
Nhìn nhà máy cứ từ từ mọc lên
Mẹ buồn thao thức đêm đêm
Hỏi đàn cò trắng sao quên không về ?
Làng tôi giờ đã hết quê
Quán bia với quán cà phê chen đầy
Ngả nghiêng kẻ tỉnh người say
Ôm nhau gục nhớ đường cày ngày xưa
Con trâu thuở ấy đi bừa
Bao câu hò vọng hẹn mùa lúa thơm …
Bàng hoàng nắng quái chiều hôm
Làng giờ hóa phố cọng rơm chẳng còn …
Sưu tầm.
 canhdepvn183_500
HAI MƯƠI NĂM LƯU LẠC
Hai mươi năm trời lưu lạc
Hai mươi năm trời xa quê
Từ miền đất lạ
Hăm hở em về.
Thành phố mình vẫn đẹp
Đất nước mình vẫn xanh
Bao nụ hồng vẫn nở
Trong nắng sớm trong lành.
Tuổi thơ xưa mình hái ổi
Tuổi thơ xưa mình lội sông
Giữa dòng đời xuôi ngược
Em còn nhớ tôi không?
Em chợt kêu bằng tiếng Pháp
Em chợt hỏi bằng tiếng Anh
Em cúi đầu ôm mặt
Nước mắt buồn chảy quanh.
Hai mươi năm trời lưu lạc
Hai mươi năm trời xa quê…
Sưu tầm.
 hoian009_500
TRỞ VỀ
Ta về qua ngõ mưa bay
Nhớ chiều thu ấy mưa đầy tóc em
Lối xưa đâu vạt cỏ mềm
Một thời trăng rụng xuống thềm tương tư.
Ta về tìm đọt mù u
Nghe vườn trái chín tiếng ru em buồn
Tơ lòng ta buộc, em buông
Trăm năm thương cánh chuồn chuồn lặng bay.
Ta về gió ướt thấm vai
Qua cầu thuyền ấy đã thay đổi dòng
Ngậm ngùi kẻ đứng bên sông
Với tay níu lấy cành hồng bơ vơ.
Bao năm sương trắng bụi mờ
Bao năm tay trắng để giờ trắng... tay!
Ta về qua ngõ chiều nay
Nghe mùa trăng lạnh từ ngày xa em.
Sưu tầm.
 hue21_500
ĐÔI SAO NHỎ
Có một đôi sao nhỏ
Rơi xuống một mùa đông
Giữa trời đêm rét mướt
Lấp lánh ánh lửa hồng.
Có một đôi sao nhỏ
Rơi về dĩ vãng xa
Đất lầy xưa oan nghiệt
Giờ đâm chồi nẩy hoa.
Có một đôi sao nhỏ
Rơi miền hoang mạc khô
Chợt vang trong giếng cạn
Giọt nước rơi mơ hồ.
Có một đôi sao nhỏ
Rơi vào đôi mắt em
Trăng thu vàng ngờ nghệch
Ngẩn ngơ rụng bên thềm.
Sưu tầm.
 vntsthd00199_500
TIẾNG CHUÔNG CHÙA TRONG THẠCH ĐỘNG
Hà Tiên thu đến rồi em
Đường lên Thạch Động chông chênh nắng vàng
Mây chiều rủ gió lang thang
Bẽ bàng lá giận khẽ khàng rụng rơi.
Đá xanh xanh bám đỉnh trời
Giọt tan lách tách ướt lời đưa trao
Câu quen quen đến ngọt ngào
Câu thương thương đến bứt nhàu cỏ may.
Cầm tay rồi lại dắt tay
Dìu nhau qua hết tháng ngày buồn tênh
Nẻo lên lối xuống  gập ghềnh
Chuông rền Thạch Động bồng bềnh khói sương.
Sưu tầm.
 vntst20182003
GIỌT LỆ MUỘN MÀNG
Cũng từ ngày ấy con khóc vùi trước cỏ
Trước mộ bia đất lạnh, hương tàn
Ngày mẹ mất là những ngày trốn học
Con bỏ nhà theo lũ bạn đi hoang.
Con đâu biết dưới mái tranh nghèo cũ nát
Mẹ thương con, chịu vất vả tháng ngày
Bát cơm trắng mẹ sớt dành cá thịt
Con ăn thường nào nếm được đắng cay.
Giờ lạc lõng giữa đường đời xuôi ngược
Con lao đao khi đã mất mẹ rồi
Hạt muối mặn mới hay còn vị chát
Bát cơm người là nước mắt đầy vơi.
Con ăn năn xin lạy quỳ trước mộ
Lệ muộn màng xin được rưới cỏ tươi
Lời mẹ dạy vọng vang từ cõi nhớ:
Dẫu bơ vơ…Cũng phải sống Để thành người…
Sưu tầm.
 ntst20180208
TRONG NẮNG ẤM XUÂN HỒNG
Con thắp một ngọn nến
Sáng rực giữa đêm đông
Nhớ ngày xưa mẹ khóc
Lệ nến rơi đỏ hồng.
Ngọn nến là ngọn lửa
Sưởi ấm nỗi buồn con
Thương mẹ đời cơ cực
Xác thân mau héo mòn.
Ngọn nến là ánh sáng
Soi dắt đường tương lai
Bao lần con vấp ngã
Mẹ nâng dìu trong tay.
Tuổi thơ nhiều lầm lỡ
Một thời con rong chơi
Giờ hiểu ra đã muộn
Mẹ xa rồi mẹ ơi!
Ngọn nến dần vắt kiệt
Đâu hình bóng mẹ tôi?
Chỉ còn là sáp lửa
Sắp lụn tan trong đời.
Chỉ còn là nước mắt
Mẹ rơi rớt vì con
Chỉ còn là mất mát
Thấm nỗi đau trong hồn.
Vầng dương rồi hé sáng
Đã qua hết đêm đông
Mẹ ơi, mình con khóc
Trong nắng ấm xuân hồng…
Sưu tầm.
 vntst20182305
CƠN SỐT ĐẤT
Khi ta về cơn sốt đất đang cao
Đồng tiền quẳng ra trên những đống gò ao bãi
Quán xá lềnh khênh
Nhạc tình rơi vãi
Giữa dòng đời ai nghiêng ngả
Ngả nghiêng?
Từng ngôi nhà hối hả mọc chông chênh
Vội thay mặt chủ sau mỗi lần được giá
Vườn ruộng ông cha giờ cháu con đem mặc cả
Tấc đất tấc vàng
Trong hai tiếng bán buôn.
Khi ta về nước mắt mẹ đang tuôn
Một hố lầy hoang cũng giật giành xỉa xói
Anh em nhìn nhau nghi ngờ soi mói
Chửi rủa trước nhà
Dao búa sau lưng.
Mẹ một đời người vẫn buôn thúng bán bưng
Thương đàn cháu đói lại đường xa chạy gạo
Đất chưa hóa vàng đã từng giờ rỉ máu
Bao nhân nghĩa cuộc đời theo nước lã trôi sông.
Khi ta về biết em nhớ hay không?
Hàng dâm bụt tuổi thơ đã không còn đó nữa
Một bức tường vôi mảnh chai găm tua tủa
Ngăn trở lòng người
Cứa nát những vì sao.
Ta bàng hoàng nghe vị đắng nỗi đau
Đất cao giá biến nụ cười em băng giá!
Người yêu cũ nay bỗng dưng xa lạ
Hỏi tại người Hay tại đất Mẹ ơi?
Sưu tầm.
 canhdepvn072_500
HẠT MƯA MÀU XANH
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên phố
Ướt thầm nỗi nhớ
Ướt lòng người xa
Con đường xưa qua
Hạt mưa rơi mãi
Hàng thông đứng lại
U hoài ngàn năm.
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên tóc
Khoảng trời đại học
Khoảng trời mộng mơ
Một thời ngu ngơ
Một thời nhung nhớ
Hạt mưa trăn trở
Rơi về xa xăm.
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên mắt
Mai mình xa cách
Mai tình xa xôi
Hạt mưa vẫn rơi
Giữa chiều Đà Lạt
Thành phố ngàn thông
Sao buồn mênh mông?
Hạt mưa màu xanh
Long lanh trên lá
Xanh mềm trên đá
Xanh ngời trên mây
Xanh nhẹ áo bay
Xanh nhòe cỏ ướt
Xanh như mơ ước
Như mình bên nhau.
Sưu tầm.
 dalat002
XUÂN HÀ NỘI
Xuân đã về chưa Hà Nội ơi?
Ta về lồng lộng gió lưng trời
Sông Hồng bỗng đỏ như ngày ấy
Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi.
Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây
Mây pha màu khói, khói pha mây
Mùa xuân thấp thoáng như cô gái
Nắng hồng bẽn lẽn, má hây hây.
Ta theo tìm em giữa phố xa
Bao nàng áo đỏ đẹp như hoa
Bao màu ngói đỏ tươi son mới
Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà.
Là đã bên nhau rồi đó em
Mùa xuân Hà Nội buốt hơi kem
Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió
Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm.
Sưu tầm.
 
KÝ ỨC MÙA THU
Có một chiều cha nhặt chiếc lá vàng rơi
Mái đầu xám bạc chợt cúi buồn u ẩn
Nhớ thuở chiến tranh mẹ một đời lận đận
Gồng gánh thương chồng đánh giặc miền xa.
Mấy mươi mùa xuân rồi lặng lẽ trôi qua
Cha cô độc trong nỗi buồn nhớ mẹ
Thời trăng mật, trái tim hồng tươi trẻ
Lại phải chia xa cách trở hai đầu...
Có nước mắt nào dập tắt được nỗi đau
Có hương khói nào làm nguôi ngoai nỗi nhớ
Con khôn lớn trong từng đêm cha trăn trở
Nghe biển khơi xa khắc khoải gọi về.
Rồi ngày lại ngày nắng rực chân đê
Cha vẫn bước lê trên con đường đến lớp
Ngôi trường ấy có tàng cây bóng rợp
Có mơ ước mẹ xưa tha thiết, ngọt ngào...
Một bàn chân mình cha đã gởi lại rừng sâu
Một trái tim đau cha cũng gởi vào dĩ vãng
Ký ức cũ tưởng đã lặn vào năm tháng
Lại chợt hiện về lấp lánh  mùa thu!
Sưu tầm.
 ntst20180081_500
BIỆT KHÚC
Tạm biệt nhé Vành trăng ngoan của cỏ
Áo mỏng em bay tha thướt về trời
Ta ở lại với nỗi buồn của gió
Mãi lang thang tìm từng mảnh sao rơi.
Mong manh thế? Những vần thơ nạm ngọc
Bỗng vỡ tan trong bão táp vô thường
Thiên thần hát Hay thiên thần bật khóc?
Cung đàn trầm lấp lánh những hạt sương.
Em đi mãi Với nụ cười trong mắt
Dẫu nhánh cỏ thơm sớm gãy vụn xa lìa
Bóng nguyệt ấy sáng nay vừa lặn tắt
Sẽ lại sáng bừng Nửa quả đất Phía bên kia...
Sưu tầm.
 vntst20182818_500
MÙA LŨ
Khi tôi về thăm mẹ
Mùa nước lũ đang lên
Mái tranh nghèo nước ngập
Cỏ rác trôi bập bềnh.
Bao năm trời phố chợ
Sống thành kẻ không hồn
Thừa bạc tiền, bia bọt
Quên mẹ hiền, quê hương.
Tôi quên thời cắp sách
Mò cua ốc mỗi ngày
Quên mẹ mình cơ cực
Manh áo còn vá vai...
Khi tôi về thăm mẹ
Giọt nắng đã không còn
Bóng trăng gầy xanh khuyết
Đã khuất vào hư không.
Tôi gục đầu nức nở
Bên quang gánh mẹ già
Nhớ lá rau dền tím
Mẹ bán chợ đường xa...
Khi tôi về thăm mẹ
Mộ mẹ biết tìm đâu?
Điên điển vàng trôi nổi
Mây nước xám một màu...
Sưu tầm.
 vntst20182837_500
ĐÀ LẠT THU KHÚC 
Đà Lạt em ơi Đà Lạt mây!
Áo em mây trắng nắng rơi đầy
Mây ở trên cao giờ xuống thấp
Mây chợt lên đồi lững thững bay.
Đà Lạt em ơi Đà Lạt sương!
Sương ướt hoàng hôn, ướt mặt đường
Sương lạnh trong tim, buồn trong mắt
Sương thoảng vai mềm buôn buốt hương...
Đà Lạt em ơi Đà Lạt trăng!
Một bóng tung tăng, một bóng Hằng
Trăng hiện thành đôi hay vỡ nửa
Sao bước ta về mãi giá băng?
Đà Lạt em ơi Đà Lạt mưa!
Mưa như chiều ấy lạnh phố xưa
Ngày xưa anh nói mà không nói
Thương tình hai đứa có như chưa...
Sưu tầm.
 vntst20182457_500
LỜI CHỊ
Đừng quên chị em nhé
Dẫu mai này cách xa
Chị - có cha mất mẹ
Em - còn mẹ không cha.
Gia đình mình ly tán
Đem nỗi buồn nhân đôi
Đem bát cơm đập nửa
Nước mắt mặn mềm môi.
Ngày xưa cha thương mẹ
Sao giờ mẹ ghét cha
Chúng con thương chẳng ghét
Sao cha mẹ đành xa?
Chú lính chì gãy cổ
Chị gắn rồi trao em
Nghe lời mẹ em nhé
Cố học chăm, ngoan hiền.
Em khản hơi gào khóc
Dỗ nó cha mẹ ơi!...
Cha cúi đầu không nói
Mẹ nín lặng ngậm ngùi.
Đừng quên chị em nhé
Ngày mai buồn chia xa
Hai mảnh đời côi cút
Trong mắt lệ nhạt nhòa...
Sưu tầm.
 cuocsonggth008
KÝ SỰ CUỐI THU
Ai chạm cốc giữa tiệc đó
Sao hất vãi bia thịt thừa?
Vội sớm quên thời áo rách
Còng lưng mót lúa ngày xưa?
Gió hú gào trên cao đó
Sao gieo rắc mãi kinh hoàng?
Hết bão dông rồi sóng lũ
Mây chiều nát vữa tan hoang...
Mưa dầm dề ngoài sân đó
Sao chẳng về ướt cánh đồng?
Đất quê nghèo đang nắng hạn
Em thơ buồn khô mắt trông.
Ai du lãng miền xa đó
Sao không thăm lại mái trường?
Con đường xưa giờ khói biếc
Tóc thầy phủ trắng màu sương.
Sưu tầm.
 2015nth0018_500
SÔNG CA
Bến Tre lắm bến nhiều dừa
Xuồng ai vừa đến để vừa quen nhau
Câu mời con nước nao nao
Xuống xuồng xuồng cũng lao chao tiếng cười.
Cùng chèo chèo vọng mùa vui
Thấy ta lóng lánh, thấy người lung linh
Một mình hát với một mình
Lục bình xuôi với lục bình sóng đôi.
Bềnh bềnh một áng mây trôi
Bồng bồng một cánh chim trời hữu duyên
Em về nón lá nghiêng nghiêng
Hoàng hôn tím tím ngả miền chiêm bao.
Đường bờ cao thấp thấp cao
Có hay không có nẻo vào tương tư?
Vườn chiều chiều lá sang thu
Vẩy trăng mười tám thả từ từ lên.
Sưu tầm.
 vntst20182431_500
TÌNH CÓ HAY KHÔNG?
Tình có hay không
Biết không hay có
Tay xòe không có
Tay nắm có không?
Ngày xưa là gió
Ngày xưa là mây
Ta mơ theo nắng
Dáng nhỏ em gầy...
Chợt sợi tóc bay
Chợt gió thành mây
Lời thề màu cỏ
Tình không thành có!
Tình không hay có
Biết có hay không?
Ta mong là có
Em cười như không...
Ta là đá sỏi
Một nắng hai sương
Mơ nhầm châu ngọc
Yêu nhầm đau thương.
Em thành chim sáo
Một chiều qua sông
Ta còn dông bão
Tình có thành không!
Tình có như không
Thà không hơn có
Thà là như gió
Thà là như mây...
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com