MỘNG TÌNH XUÂN
Dang tay hứng sợi nắng vàng
kề môi áp má nồng nàn nét xuân
Giao bôi nâng chén rượu mừng
Chút cay chút đắng xin đừng quên nhau
Đêm qua xuân đến khi nào
Núp bên ô cửa trông sao mỏi mòn
Lộc xuân canh biếc chồi non
Hình như thấu hiểu lòng son đợi chờ
Tìm anh trong tận giấc mơ
Trải lòng da diết vần thơ gối đầu
Tình yêu vốn dĩ sắc màu
Hờn ghen vô cớ trôi mau muộn phiền
Hẹn hò qua hết tháng giêng
Thăng long miền đất linh thiêng đón chào
Anh tặng em nụ hồng đào
Mai vàng xứ mẹ em trao hẹn thề
Sưu tầm.
NUỐI TIẾC
Em ngồi đó mắt nhìn xa thẳm
Nhớ mối tình đằm thắm khi xưa
Cùng nhau đứng giưới rặng dừa
Nụ hôn anh tặng, má hường em trao
Vẫn còn nguyên lời chào hôm ấy
Người đi rồi cứ vậy chờ mong
Giờ đây nước mắt lưng tròng
Bờ môi khô héo, má hồng tàn phai
Còn đâu nữa ngày dài trông ngóng
Cuộc đời như chong chóng tít quay
Bon chen cuộc sống từng ngày
Tình ơi nay đã ăn mày nơi đâu
Gửi mộ sâu tình đầu chôn chặt
Ngồi lặng nhìn ruột thắt tim đau
Giờ đây tóc đã phai màu
Tim côi khoá chặt tình đau đớn tình
t/lý
MẶN NỒNG NHÉ EM
Trời làm lắm nổi phân vân
Thương ai tóc gió chẳng gần gũi yêu
Em biết không, có những chiều
Hồn đơn lạnh buốt khiến liêu xiêu lòng.
Người à, lặng giữa tình mong
Sâm Thương đôi ngã mịt trông ngóng chờ
Ngồi buồn viết những dòng thơ
Ngày xưa tình đượm bỗng hơ hỏng rôi.
Bây giờ văng lậng hồn côi
Tơ duyên đã rụng khó bồi đắp thương
Vẫn toan vượt khó trăm đường
Vẫn mơ hai đứa ái vương vấn ngời…
Cùng nhau chung thủy một đời
Đuốc hoa lại sáng, thơm lời lẽ mơ
Trầu cau hòa quyện tình thơ
Bồng lai lại đến khiến ngơ ngẩn hoài…
HANSY
NHUỘM LÒNG ANH
EM.........thà gian dối còn hơn
KHÔNG..yêu sao lại giận hờn làm chi
PHẢI.......chăng lời nói thầm thì
LÀ...........câu cửa miệng đem đi làm quà
CHIỀU....buồn anh khóc tình ta
MÀ..........tâm nức nở như là vấn vương
NHUỘM chi lệ ướt môi hường
ANH.......gom tất cả nhớ thương hết rồi
ĐẾN.......từng ánh mắt bờ môi
TÍM........giăng mờ mịt anh ngồi nhớ em..!
Văn Đài Nguyễn
NHUỘM LÒNG EM
EM..........càng như muốn yêu hơn
KHÔNG..bao giờ để anh hờn giận chi
PHẢI.......yêu mới nói rằng thì
LÀ...........tình em đó phải chi món quà
CHIỀU....về ngóng đợi duyên ta
MÀ..........câu ước hẹn vỡ oà em thương
NHUỘM cho nỗi nhớ thêm hường
ANH........ơi em đợi lời thương lắm rồi
ĐẾN........ngày hai đứa chạm môi
TÍM.........hoàng hôn phủ anh ngồi với em..
Hoài Nguyễn
MẶN NỒNG NHÉ EM
Trời làm lắm nổi phân vân
Thương ai tóc gió chẳng gần gũi yêu
Em biết không, có những chiều
Hồn đơn lạnh buốt khiến liêu xiêu lòng.
Người à, lặng giữa tình mong
Sâm Thương đôi ngã mịt trông ngóng chờ
Ngồi buồn viết những dòng thơ
Ngày xưa tình đượm bỗng hơ hỏng rôi.
Bây giờ văng lậng hồn côi
Tơ duyên đã rụng khó bồi đắp thương
Vẫn toan vượt khó trăm đường
Vẫn mơ hai đứa ái vương vấn ngời…
Cùng nhau chung thủy một đời
Đuốc hoa lại sáng, thơm lời lẽ mơ
Trầu cau hòa quyện tình thơ
Bồng lai lại đến khiến ngơ ngẩn hoài…
HANSY
XUÂN VỀ TRÊN PHỐ
NẮNG chiều vươn nhẹ cành mai
XUÂN về khoe sắc như cài nét duyên
VÀNG thêm rực rỡ ánh huyền
TRẢI lòng thổn thức vành khuyên hót chào
PHỐ à! Đừng mãi nôn nao
CHIỀU xuân vẫy gọi dâng trào nhớ nhung
ẤM hơn mỗi dịp tương phùng
LÒNG canh cánh đợi người chung mộng tình
THÔN nghèo trước cảnh bình minh
NỮ nhi hào kiệt bên đình hát vang
MẾN sao tiếng gọi hỡi chàng
YÊU sao tha thiết tình lang khó tìm
ANH thề thật dạ trong tim
RỒI khi ngây ngất đắm chìm đã lâu
HẸN nơi bến đợi ban đầu
THỀ yêu mãi mãi nguyện cầu ấm êm
CHO hương phản phất bên thềm
THỎA nguồn khao khát nửa đêm say nồng
TÌNH còn bao nỗi chờ trông
TÔI còn đau đáu nghe lồng ngực rên
TẾT ơi... Thôi hãy bắt đền
NAY người lỡ hẹn chẳng nên mộng lành
TRỌN đời chung thủy mình anh
ƯỚC gì tưởng tượng sẽ thành đẹp tươi
VUN tình đắp nghĩa nha người
BỒI hồi nghĩ lại hai mươi tháng tròn
CHỮ nào thể hiện sắt son
ÂN nào minh chứng ta còn thương yêu
NẮNG XUÂN VÀNG TRẢI PHỐ CHIỀU
ẤM LÒNG THÔN NỮ MẾN YÊU ANH RỒI
HẸN THỀ CHO THỎA TÌNH TÔI
TẾT NAY TRỌN ƯỚC VUN BỒI CHỮ ÂN.
Khánh Ngọc
NỖI LÒNG
Xuân đã đến vờn quanh lối nhỏ
Khóm mai vàng trước ngõ trổ hoa
Kìa đàn bướm lượn la đà
Chàng đi xa tít.... người ta ngóng chờ
Đêm nghiêng bút dòng thơ em viết
Gửi đến chàng tha thiết lời thương
Tim này lưu luyến vấn vương
Mấy mùa xa cách miên trường lệ rơi
Cơn gió thoảng sầu vơi nỗi nhớ
Bạn chung tình giờ ở nơi nao
Chiều nay dạ xót cồn cào
Hỏi rằng yêu dấu cớ sao chẳng về.?
Ai còn nhớ câu thề năm cũ
Thoáng bên đời ấp ủ niềm mơ
Trời khuya xoã bóng trăng mờ
Tâm tư khắc khoải đề thơ..... lạc vần..
Nguyễn Thảo
Dặm Ngàn Núi Trở
Bạc mòn phiến đá tam sinh
Bèo mây trôi dạt vô tình lướt qua
Lỡ tay nâng chén mạnh bà
Vọng xuyên con nước rát da đợi chờ
Hồn thu vấn đọng hương thơ
Màu hoa bỉ ngạn đôi bờ đối nhau
Ngàn năm bấy cuộc biển dâu
Tim yêu vẫn thắm đỏ màu sắc son
Chiều vương mấy sợi tóc con
Người đi cách trở núi non biệt mờ.
Nguyetle19-11-2018
NHỚ NGƯỜI YÊU
Anh yêu hỡi em nhớ anh nhiều lắm
Lúc đêm về thăm thẳm nỗi nhớ nhung
Bầu trời đêm ôi sao quá lạnh lùng
Em nhức nhối tình chung...nghe buồn bã
Anh có biết ngoài trời mưa rỉ rả
Gió rì rào buốt giá tận tâm can
Nhớ vòng tay ôm trọn thật nồng nàn
Lời ước hẹn chức chan niềm hạnh phúc
Nhớ anh lắm...trái tim trong lòng ngực
Đập liên hồi...háo hức ngày gặp anh
Ta bên nhau thỏa ước mộng duyên lành
Tình yêu đẹp long lanh nào ai biết
Em nguyện ước tình đôi ta bất diệt
Mãi say nồng thắm thiết chẳng lìa xa
Anh biết không bao nỗi nhớ...lệ nhòa
Vương khoé mắt người ta luôn chờ đợi
Có đôi lúc nhớ anh em giận dỗi
Rồi nũng nều trách tội cả anh yêu
Thật lòng em khắc khoải những sớm chiều
Luôn chờ đợi tình phiêu trong say đắm./.
Nguyễn Minh Trang
BẾN CŨ ĐÒ NAY!!!
Tôi trở Lại bến sông chiều hoang vắng
Con đò buồn ai lẳng lặng chờ ai
Buổi tiễn đưa em lộng lẫy trang đài
Xuân dẫn lối dáng mảnh mai ngà ngọc
Nay trở lại sương giăng nhoà lọn tóc.
Tàn thu vàng ai đứng khóc bên sông
Ta bâng khuâng đứng ngắm nụ hoa hồng
Chợt đã thấy mùa đông ùa bên má.
Chiếc lá cuối cùng,còn rơi vội vã
Cho nhánh lan rừng,nghiêng ngả trụi trơ
Ở bên kia chắc em chẳng còn chờ
Nên đã bước nắm tay người vui vẻ
Để bên này một nửa sầu quạnh quẽ
Cả tâm hồn mà chưa thể quên mau
Thời gian trôi dòng sông lệ đục ngầu
Mà cứ tưởng như buổi đầu gặp gỡ.
người sang ngang khi còn nồng phiên chợ
NAY TÔI VỀ BẾN LỞ,CHỢ HẮT HIU...!!!
Nguyễn Thường
TIẾC NỬA XUÂN THÌ
Gió đông lùa chạm khẽ tới bờ môi
Mây vẫn đọng chút bồi hồi chợt nhớ
Bỏ cuộc vui ngày ấy ngỡ qua rồi
Hương nồng ái một lần thôi nức nở
Nửa xuân thì tiếc duyên nợ trái ngang
Tim gầy guộc bao phũ phàng lệ đắng
Ngõ phố xưa giờ bước chẳng bên chàng
Ta tự hỏi bóng tình lang đâu vắng?
Cứ chạy tìm thêm trĩu nặng lời yêu
Còn đứng lại dẫm lên nhiều gian dối
Nghiệt ngã chi để lầm lỗi trăm điều
Dừng tất cả sầu cô liêu đến vội
Thoang thoảng mùi da thịt tối trời mưa
Nơi kí ức mình đã vừa để lại
Kỷ niệm lưu vì biển ái không thừa
Đời nổi sóng men tình chưa đậm mãi!
Khánh Ngọc
CÓ LẼ NÀO?...
Có lẽ nào...ta xa cách không anh ?
Khi hai trái tim xanh còn nung nấu
Khi hai nửa...ta mãi là yêu dấu
Có lẽ nào...ta lại phải xa nhau ???
Em ở lại góp nhặt những niềm đau
Là hành trang mang đầy màu thương nhớ
Là hoài niệm về tình yêu dang dở
Là yêu thương những giây phút đợi chờ...
Anh xa rồi em lặng lẽ bơ vơ
Nhìn xa thẳm vạt nắng chiều vụn vỡ
Đông đã qua...xuân sang sao nức nở
Bởi vắng người ... em chẳng có mùa xuân...
Có lẽ nào ??? giữa thực tại thật gần
Chuyện tình ta lại chỉ là hư ảo ?
Bình minh sang trời khoác lên màu áo
Mà trong em vẫn chỉ có màn đêm?
Một mình em với sóng gió nỗi niềm
Có lẽ nào...anh đã xa em mãi ???
18.1.19 Lê Phạm Quỳnh Như
TÌNH XUÂN CŨ
Xây mộng ước dẫu đời bao bến đục
Có nhau rồi đẹp mãi khúc tình yêu
Để thiết tha nồng ấm những buổi chiều
Bàn tay nắm giữa bấy nhiêu hối hả
Em vẫn biết cuộc đời còn xa lạ
Những ân tình giữ được quá thân thương
Đếm bước chân cách trở những cung đường
Và hụt hẫng khi vấn vương kề cạnh
Chưa tròn vẹn sao vội vàng lẩn tránh
Mất nhau rồi để đêm lạnh nhớ nhung
Hỏi chữ duyên có se nhịp tương phùng
Cho hạnh phúc về đây chung ước hẹn
Mùa Xuân cũ thắp lửa tình vun vén
Từ bấy lâu cứ nghèn nghẹn cuộn trào
Đêm mặn nồng hơi thở đã luyến trao
Niềm trăn trở môi ngọt ngào có thật?
Hay tất cả những gì đang ngây ngất
Chỉ hư vô giữa đường mật dối người
Chợt héo sầu Xuân đến chẳng còn tươi
Và mắt biếc cũng không cười... như cũ!
Khánh Ngọc
VẦNG TRĂNG CÁCH TRỞ
Tình cách trở xa xôi mờ mịt
Con thuyền trôi quay tít mù khơi
Lòng thì thương nhớ người ơi
Trái tim sao cứ chơi vơi nỗi sầu
Thưở ban đầu biêt đâu xa cách
Chỉ hận mình còn trách được ai
Cô đơn lạnh lẽo đêm dài
Tay nâng ly rượu tóc mai bơ phờ
Dẫu vẫn biết đừng chờ đừng đợi
Mà trong lòng từng sợi tơ giăng
Thoáng qua đã mấy mùa trăng
Em ơi có nhớ hay chăng hôm nào
Đường xưa bỗng xôn xao thấy lạ
Phố bây giờ vắng cả người đi
Em ơi cách trở mà chi
Để anh ôm mảnh tình si trọn đời ..
Hoàng Văn Kiến Hoa
VẦN TRĂNG CÁCH TRỞ
Nửa vầng trăng .đầy vơi ước hẹn
Anh xa rồi.em vẹn thủy chung
Người đi cách biệt ngàn trùng
Lòng còn vẫn mãi chung cùng bến mơ
Bao ước hẹn vần thơ còn mãi
Dù xa nhau.còn phải đợi chờ
Thuyền tình còn biệt sông mơ
Chờ ngày tương hội bến bờ có đôi
Dẫu biết rằng.xa xôi cách trở
Nhưng trong lòng vẫn ở bên anh
Năm dài tóc phủ sương xanh
Tình ta chẳng đổi tàn canh vẫn hoài
Đường xưa cũ.bóng ai nguyên vẹn
Nhớ ngày đi.người hẹn sẽ về
Anh ơi chớ có ủ ê
Vầng trăng cách trở ngày về vẹn nguyên..
Lam Phương18/1/2019
VẦNG TRĂNG CÁCH TRỞ
Tình đã chết thiên thu sầu não
Con thuyền trôi sóng tạo xoay vần
Lòng còn nhiều những ái ân
Trái tim mắc nợ phong trần gió sương
Thưở thơ mộng đêm trường hạnh phúc
Chỉ biết yêu! Trong đục không màng
Cô phòng lặng lẽ thênh thang
Tay không buốt giá đôi hàng lệ sa
Dẫu rằng biết Trăng ngà mờ - tỏ
Mà niềm tin gởi đó! Vẫn đầy
Thoáng như một giấc nồng say
Em giờ cách biệt! Tháng ngày nhớ mong
Đường xưa cũ chân lòng vòng bước
Phố năm nào xuôi ngược tìm hương
Em về đẹp mộng thiên đường
Để lòng anh khỏi vấn vương câu thề.
Thơ: Hồ Ngọc Minh Trí
TIỂN ĐƯA 2
Thời gian như bóng chim câu
Yêu rồi mới biết tình đầu khó phai
Bao nhiêu mơ ước miệt mài
Sớm nên duyên nợ cùng ai chung đường
Đêm ngày cứ mộng tơ vương
Mơ người yêu thắm má hường tóc xanh
Tình ơi... ta vẫn chân thành
Nhưng sao cứ mãi mong manh nhạt nhòa
Mẹ cha em trọng xa hoa
Tham tài phụ khó thế là cản ngăn
Lời thương anh nhắn em rằng
Vâng lời phụ mẫu chớ băn khoăn gì
Cho dù lệ ứa trên mi
Chúc em vui vẻ xuân thì trao duyên
Đôi ta chẳng vẹn lời nguyền
Nhưng tình vẫn trọn trinh nguyên buổi đầu
Dòng đời vạn nẻo nông sâu
Hãy quên để bước qua cầu vui tươi
Chúc em hạnh phúc bên người
Nuốt đau anh cố mỉm cười tiển đưa...
HL. 1 – 2019
ĐẾN BÂY GIỜ 2
Đến bây giờ ... ta mới biết cô đơn
Bao đêm trắng chập chờn không ngủ được
Bởi đã hết tan rồi bao mộng ước
Tim úa màu đi ngược với thời gian ...
Đến bây giờ ... ta mới biết vương mang
Bao sầu tủi ngày càng thêm tê tái
Tình đã hết và thế là ... mãi mãi
Trái tim nay ngây dại úa phai màu...
Đến bây giờ ... ta mới biết thương đau
Người quay gót hoa úa nhàu lá rủ
Còn đâu nữa bông hồng tươi mới nụ
Đã rời xa ngày tháng cũ chung đường
Đến bây giờ ... ta mới biết vấn vương
Một hình bóng má hường luôn tươi thắm
Nhưng đã hết người đi xa thăm thẳm
Để mình ta ôm lắm nỗi u sầu ...
Đến bây giờ ... ta tự hỏi do đâu
Tình nồng cháy ban đầu sao sớm tắt
Vì ai đã không cùng ta gắn chặt ...
Để xa rồi ... quặn thắt ...những cơn đau ...
HL
LỠ NHỊP CẦU DUYÊN
Trắc trở đường duyên lỡ nhịp cầu
Mơ màng tự hỏi sẽ về đâu
Hằng ghi kỷ niệm bơ phờ dỗi
Chớ ủ tàn dư lạc lõng sầu
Vất vả thương đời sa cạm bẫy
Tiêu điều dõi cảnh đếm mùa ngâu
Vì thân phước mỏng đành mai một
Tủi kiếp hồng nhan chịu dãi dầu .
Phạm Thu13-01-2019
LẺ LOI
Chiều lơ lửng bóng đỗ bên cầu
Hỏi nắng, la cà mãi tận đâu?
Để mặc sương buồn côi cút vỡ
Làm cho cảnh lặng hắt heo sầu
Chân vờ vịt bước, nhìn con hẻm
Giọng tỉ tê hờn, trách bữa ngâu
Đã hẹn mà sao…lòng ngán ngẩm
Giờ trăn trở nghĩ, hắn thêm rầu
Thám Hoa
LẠC BÓNG
Tình mê mải đẫm nước ôm cầu
Ủ rũ đêm dài lạc bóng đâu
Nhớ vẩn vơ hồn say dệt mộng
Chờ ngơ ngẩn dạ cuốn lan sầu
Vì buông nghĩa đượm mơ màng mắt
Bởi gói duyên nồng rệu rã ngâu
Lặng lẽ tim tràn đong buổi ấy
Âm thầm một thuở đắng cay dầu.
Long PhươngMai

|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
sunrise.tqb@gmail.com