ĐỢI CỐ NHÂN
Nhiều đêm chuốc tửu nuột canh sầu
Đợi cố nhân về tỏ những câu
Bởi vấn vương người đau cõi mạch
Rằng lưu luyến kẻ não chung dầu
Sau thềm lặng lẽ hồn mơ thẳm
Trước ngõ âm thầm dạ mỏi sâu
Vạn kiếp luôn tìm duyên gãy gánh
Ngàn năm vọng mãi tiếng yêu đầu...
Sưu tầm.
Khúc Nghẹn Ngào
Ngọn bấc mòn phai mảnh lụa đào
Cho hồn liễu nhỏ giọt gầy hao
Thương mùa bút nghẽn tường mây chắn
Xót cảnh đường chia quách lũy rào
Gió tiễn thu buồn nơi vực thẳm
Sương đùn nguyệt lẻ chốn đèo cao
Bàn thư ứa lệ chờ tin vắng
Mượn phím đàn ngâm khúc nghẹn ngào.
Nguyetle
Khúc Nghẹn Ngào
Khải phím đàn ngân khúc nghẹn ngào
Dây chùng, tiếng lỗi, nhịp buồn nao
Ngược chiều quỹ đạo quên đường vắng
Về hướng hư vô lạc ngõ vào
Non thề buổi trước không tình nặng
Biển hẹn chiều qua chẳng ý sâu
Bởi mấy mùa yêu ngàn bão động
Còn chăng mỗi ngọn gió đông đào!
Sưu tầm.
DỄ THƯƠNG
Dễ thương đậu trên vai mỏng
Thời gian mọc lá non tơ
Cho anh thèm yêu, khát sống
Nghìn năm nắn nót tôn thờ
Dễ thương nương mình mắt biếc
Ô hay , có tật giật mình !
Cho nhau muôn vàn tha thiết
Đóa hoa em cầm tươi xinh
Dễ thương mọc mầm tóc rối
Tinh nghịch ôm chân thẹn thùng
Anh sẽ làm chiếc cầu nối
Đôi ta sóng sánh về chung
Dễ thương trú trên môi đẹp
Trời đất bao phen say tình
Vần thơ ai vừa mới chép?
Thơm tho giấc mộng nguyên trinh
Dễ thương đeo mang vóc dáng
Anh bỏ bùa yêu sang em
Tâm hồn vốn hay lãng mạn
Về xây biệt thự êm đềm
Ân Thiên
NGẬP NGỪNG THUỞ ẤY
Ngập ngừng mở cửa vườn xuân
Bướm ong say mắt niu nâng môi đời
Nắng hồng ửng đỏ đôi môi
Riêng chung dan díu tình mời gọi nhau
Ngập ngừng thề thốt trăng sao
Nghìn năm sau, nghìn năm sau ...vẫn là
Bức tranh nhân thế mượt mà
Tiếng lòng ươm giọt nắng qua vườn trần
Ngập ngừng rón rén bâng khuâng
Tóc mây thả xuống ai chần chừ ai?
Xuân tròn viên mãn kẽ tay
Dịu dàng , uyển chuyển đan cài giọt yêu
Ngập ngừng bén gió dệt thêu
Nụ cười ấp úng ai dìu chân ai?
Ru em lặng lẽ nơi này
Bốn mùa thay lá hổm rày biết chăng?
Ngập ngừng nốt nhạc bổng trầm
Khúc ca giai điệu đôi lần ngọt say
Bình minh ánh sáng tràn đầy
Buông lơi hờ hững ngất ngây gieo mùa
Ân Thiên
NỤ HÔN THÁNG CHẠP
Tặng em nụ hôn tháng chạp
Thơm , ngon như nắng đầu ngày
Nồng nàn đam mê ấm áp
Như men rượu ngà ngà say
Tặng em nụ hôn run rẩy
Đất trời mở cửa nhìn nhau
Thơ tình muôn đời vẫn vậy
Chở theo hương vị ngọt ngào
Tặng em nụ hôn mười tám
Tơ non nõn búp đầu cành
Xua đi đắng cay ảm đạm
Chim hót một trời tươi xanh
Tặng em nụ hôn êm ái
Du dương khúc nhạc giao mùa
Tóc trời ai vừa mới chải?
Ân ái khép mở hay chưa?
Tặng em nụ hôn tháng chạp
Hoa bướm nhích lại gần nhau
Đâu sợ phong ba bão táp?
Đeo mang kỉ niệm đẫm màu
Ân Thiên
CƠN MƯA TÌNH ĐẦU
Cơn mưa tình đầu nương náu
Vội về kể chuyện hợp tan
Nghìn năm vẫn còn ướt áo
Xốn xang mặc sức xốn xang
Cơn mưa tình đầu day dứt
Chạy đua vận tốc thấp cao
Muôn giọt rơi mau kí ức
Phương trời vò võ chiêm bao
Cơn mưa tình đầu oan trái
Đắng cay mù lấp tuổi đời
Chầm chậm chân trời uể oải
Ơ hờ chiếc bóng xa xôi
Cơn mưa tình đầu buông tủi
Gian dối còn chốn nương thân
Nụ cười lạnh lùng hắt hủi
Góc nhìn lệch lạc mười phân
Cơn mưa tình đầu hấp hối
Tan mau vào ngõ hư không
Trái tình đã bị mọt , mối...
Ăn sâu rách rưới sầu đông
Cơn mưa tình đầu suy ngẫm
Về đâu với định mệnh buồn?
Đau thương núp bờ vực thẳm
Trò chơi cút bắt ai giương?
Ân Thiên
XUÂN ĐẾN
Xuân đến rồi, trước ngõ nhà em!
Hình như xuân cũng, muốn đang thèm
Ngắm hoa nơi ấy, đứng khoe sắc
Ngắm chút má hường, của nắng đem..
Xuân ơi... vội bước đi cho mau
Nán lại làm gì cho quá lâu
Kẻo ở bên này người đứng đợi..!
Chờ xuân..thấp thỏm giãi nổi sầu.
Xuân về ta nhớ, lại ta thương
Muốn tặng xuân nay một má hường
Mười tám, đôi mươi ôi đẹp lắm
Sợ lòng ta nặng chút vấn vương...
Ân Thiên
BAO GIỜ ANH ĐẾN BÊN EM
Bao giờ anh đến bên em?
Mùa Đông thay áo bên rèm xa xôi
Đỉnh buồn o ép bên đời
Mây nghìn năm tuổi cõng trời về đâu?
Bao giờ hết nhặt trái sầu?
Xa vòng tay ấm ngày nào trót trao?
Chuỗi cười gượng gạo hư hao
Đôi bờ kỉ niệm bay cao nghìn trùng
Bao giờ kết chặt thủy chung?
Lòng em thôi hết lạnh lùng hỡi anh?
Chữ yêu gờn gợn ngày xanh
Như là sương khói mong manh quê người
Bao giờ môi nở nụ cười?
Thương con đò cũ biếng lười mặc trôi
Em mang số kiếp lẻ loi
Phận đời bạc bẽo như vôi khéo là
Bao giờ giông tố can qua?
Đời là bể khổ châu sa ngân dài
Chiều chiều nhìn nắng tàn phai
Xót xa giẫm nát bờ vai nõn nà
Bao giờ bướm khát môi hoa?
Sóng tình vồ vập thịt da mát lành
Ngày em gọi mãi tên anh
Hương say qua ngõ vây quanh lối về
Ân Thiên
BUỒN
Sao gió vô tình tuốt lá khô
Cho đông xơ xác khói sương mờ
Cho lòng hiu hắt khơi hoài nhớ
Tan hợp trái ngang cứ vật vờ.
Ngày ngắn gió mưa hồn thẩn thờ
Đêm dài mộng mị lòng ngẩn ngơ
Vòng tay một thuở còn ngờ ngợ
Ân ái thời qua hóa giấc mơ!
Văng vẳng lời ru giọng nức nở
Sầu giăng chăn chiếu lạnh đêm chờ
Tình tan vướng nợ chạnh nhung nhớ
Số kiếp đeo mang chữ dại khờ...!
Sưu tầm.
EM CÓ BIẾT...
Em có biết tình yêu xanh như lá......
Là con tim. chứa cả những. yêu thương
Là vườn hoa. êm ả. giữa nắng hường
Là trăng gió. tỏa hương. chiều êm ái....
Em có biết. anh làm sao cho phải...
Chỉ nhà tranh. bên sông vắng đơn sơ
Chẳng cao sang .thiếu thốn đủ mọi bề
Nơi chỉ có. một tấm lòng. chân thật
Em có chọn. giữa lầu cao chất ngất..
Với tranh nghèo. nơi mái lá đơn sơ
Nơi tình yêu .thương mến .cả bến bờ
Nơi có đủ .một trời.. thơ mộng.. đẹp...
Em có thích.. nắng thu chiều đã khép
Dưới trăng vàng.. ta sẽ. nép vào nhau
Nhìn ngàn sao .lấp lánh. vạn sắc màu
Hương gió thoảng. hoa quỳnh. đua nhau nở
Em sẽ thấy.. môi hồng. rung nhịp thở......
Sưu tầm.
NHỚ BẾN ĐÒ XƯA
Đò tình xuôi dọc bến mơ
Bồng bềnh lơ lửng hững hờ đò trôi
Nhìn đò mà dạ bồi hồi
Sầu vương sợ nhớ đơn côi chạnh lòng
Mình tôi ôm bóng chờ mong
Đời tôi luôn lở qua sông muộn đò
Lửa tình giờ đã tàn tro
Hồn ngơ ngẩn thả bến đò hôm nao
Sóng vờn đò nhỏ chênh chao
Bên lở Em bỏ tình trao bên bồi
Mình không duyên nợ Em ơi
Anh gom nhặt lấy chơi vơi giọt buồn
Nhớ Em bến mộng chiều buông
Anh sao quên được mình luôn hẹn thề
Tình mình chẳng đặng phu thê
Nữa thương nữa nhớ bộn bề trái ngang
Dấu yêu còn chút mộng vàng
Đường trần dâu bể đôi đàn lệ rơi
Sưu tầm.
BẢN TÌNH CA CHO EM
Bản tình ca anh viết tặng riêng em
Có ánh bình minh êm đềm tha thiết
Màu thu phai chiều nao mình tiễn biệt
Đọng trong tim em viết lại thành thơ
Trái tim yêu nên bỗng hoá dại khờ
Đếm thời gian đợi chờ nhiều năm tháng
Hoàng hôn buông khung trời thêm tĩnh lặng
Em giấu mình sâu lắng cõi hồn mơ
Dẫu vô vọng em vẫn cứ đợi chờ
Phép nhiệm màu sẽ cho mình như mộng
Ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng
Chẳng còn buồn một bóng nghĩ về ai
Bởi niềm mơ theo suốt quãng đường dài
Luôn nhịp bước làm sao mình tả xiết
Chỉ yêu thôi, mọi điều không cần biết
Em tự mình huyễn hoặc với lòng em
Sưu tầm.
LÁ
Chân trời xanh thắm
Qua từng tháng năm
Bao mùa mong nhớ
Đông hàn rét căm
Thu rời xuân đến
Em chẳng kế bên
Bao điều thương mến
Nay người đã quên
Đi về nơi đó
Xum vầy ấm no
Vui nồng duyên mới
Đâu còn đắn đo
Anh ngồi mong nhớ
Gom tròn giấc mơ
Chôn vào ký ức
Tô vào ý thơ
Đôi vòng tay ấm
Giữa trời giá thâm
Nay còn đâu nữa
Nên đành nín câm
Anh còn đứng mãi
Trong đầu sớm mai
Mơ hình dáng đó
Cho dù đã phai
Bao mùa thay lá
Xa rồi mãi xa
Dương cầm rêu bám
Cho buồn khúc ca
Thăng trầm rơi khẽ
Trên ghềnh suối khe
Qua rồi khi đó
Quay vòng bánh xe
Ân tình ai giấu
Trong lòng bấy lâu
Nay ngồi Khuya vắng
Hoen mờ khóe châu
Mong rằng phương ấy
Êm đềm gió mây
Bên này thôi nhớ
Yên bề bóng cây
Anh về đan nắng
Đêm ngồi dưới trăng
Chăm mẹ yêu dấu
Têm trầu yếu răng
Cho tròn chữ hiếu
Năm dài bấy nhiêu
Thôi mình quên nhé
Đâu còn tiếng yêu
Sưu tầm.
MỚI ĐÓ
Mới đó hai mình khắc tên nhau
Trăm năm tình nghĩa chẳng phai màu
Có biết đâu rằng đời cách biệt
Để rồi hai đứa mãi xa nhau
Mới đó hai mình còn gặp nhau
Trao nhau hạnh phúc mối duyên đầu
Mà nay cách biệt tình đôi ngả
Để rồi hai đứa mãi nhớ nhau
Mới đó hôm nào còn luyến lưu
Tà áo trình nguyên chẳng phai màu
Đâu biết cuộc đời đầy bão tố
Để rồi hai đứa mãi xa nhau
Đã hẹn trăm năm mãi bên nhau
Sao nay đau xót trái tim sầu
Trong kiếp trăm năm đành lỡ hẹn
Để rồi mang mãi vết thương đau
ĐỨC HẠNH
ĐẮP MỘ TÌNH EM
Tình ta ai phủ màu tang
Khi em lỗi ước ham sang phụ lòng
Cung tình rớt nhịp lệ đong
Thôi đành ly biệt nhớ mong cũng thừa .
Anh về gom lại tình xưa
Đốt thành tro bụi mà đưa tiễn nàng
Từ đây tình đã nát tan
Chôn vùi kỷ niệm tình nàng với ta .
Biết rằng làm thế xót xa
Cũng đành khép lại bài ca lệ sầu
Đường tình vạn nẻo bể dâu
Phận duyên đã lỡ mong cầu làm chi .
Thôi thì em cứ đi đi
Xem như tôi lỡ tình si dại khờ
Bây giờ thuyền đến chẳng mơ
Bến tình giờ đã xác xơ hoang tàn .
Trả người ước mộng cao sang
Để em cất giữ mà mang theo chồng
Mong em trọn giấc mơ hồng
Tôi giờ tình chết lòng đông đắp mồ...
Thơ : Phạm Nhật
THƠ TÌNH TẶNG ANH
Nơi ấy mùa này chắc đã lạnh hơn,
Đi ra ngoài nhớ quàng thêm khăn ấm.
Đừng để gió tràn vào làm lạnh ngấm,
Cái cổ anh hay ho lắm biết không!
Nếu nhớ em đừng giấu kín trong lòng,
Hãy nói ra để cho người ta biết!
Rằng yêu thương và nhớ nhiều tha thiết,
Em mỉm cười hạnh phúc lắm nghe chưa!
Nhớ đi làm cầm ô nếu trời mưa,
Đừng để ướt khi mới vừa khỏe lại!
Đừng ốm đau và làm em sợ hãi,
Thương anh nhiều em sẽ lại rất lo!
Nên yêu em anh hãy giữ gìn cho,
Bởi anh ho trong lòng em thương lắm
Hãy giữ gìn tình chúng mình đằm thắm,
Hạnh phúc còn nhiều lắm nhé biết không!
Sưu tầm.
CHIỀU TAO NGỘ
Tình cờ ta gặp lại nhau
Nghe trong tiếng gió rì rào ru ai
Lá vàng từng chiếc nghiêng bay
Làm cho tôi nhớ những ngày xa xưa
Lâu rồi người đã quên chưa
Còn tôi nhớ mãi chiều mưa năm nào
Tưởng chừng như giấc chiêm bao
Ngỡ ngàng gặp lại, nhìn nhau nghẹn lời
Người ơi đừng để lệ rơi
Cũng đừng nhắc lại một đời xót xa
Chia lìa mấy chục năm qua
Sao lòng vẫn gọi thiết tha tên người
Người ơi xin nở nụ cười
Như ngày xưa đó rạng ngời mê say
Bao năm đời nhuộm tóc phai
Trong chiều tao ngộ, chia tay bùi ngùi….
Xuân Mai
MỘNG TRÙNG LAI
Gởi đời vào cả trong thơ
Gởi hồn vào suốt những bờ bến yêu
Gởi tim ngụ chốn hương kiều
Gởi nhung, gởi nhớ vạn yêu thương ngời.
Rải hồn ngập lối chơi vơi
Cho thêm nồng mặn, đẫm lơi lả tình
Giữa trời diệu thắm nguyền linh
Thoảng trong gió mộng những vinh hạnh nào.
Cánh nồng nhẹ lướt vờn chao
Vàng rơi xuống đất vẫn lao xao lòng
Ủ hoài một chút nhớ mong
Mà nghe ấm dịu nét thong thả chuyền.
Gõ bồn đệm khúc tương nguyền
Ru đời lãng tử mộng uyên ương về
Phìm đàn xướng đoạn hiền thê
Trùng lai ước thỏa đẫm mê mệt đời...
HANSY
NGƯỜI DƯNG
Nhớ ai lại nhớ quá chừng
Mà sao cứ gọi người dưng thế này
Ngọc ngà trắng nõn bàn tay
Mắt như đốt lửa lông mày nguyệt cong
Tin em chỉ nhắn mấy dòng
Mà sao tôi cứ hoài mong từng giờ
Người rằng viết tặng bài thơ
Bận rồi em nhé chắc chờ đợi lâu
Bạc hai thứ tóc trên đầu
Mà mình vẫn thích một câu "yêu à"
Mong người ở tận phương xa
Cảm thông anh nhé yêu à yêu ơi.
01/01/2019 sáng tác Đào Văn Cứu
Cố Quên Càng Nhớ
Em mang nhung nhớ đi rồi
Anh ôm nhung nhớ đơn côi giữa đời
Trời buồn Ngàn giọt lệ rơi
Người buồn giấu kín Ngàn lời trong tim
Tâm tư Nặng trĩu nỗi niềm
Cố quên càng nhớ Thâu đêm thẫn thờ
Cuộc đời Nào khác giấc mơ
Mới xum họp đó Ai ngờ chia ly
Buồn thay Kẻ ở người đi
Người đi kẻ ở Phân ly não nề
Mưa giăng Trắng xóa lối về
Lối về trắng xóa Bốn bề mưa giăng
Biết em có nhớ anh chăng
Riêng anh nỗi nhớ ghép thành vần thơ
Sưu tầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
sunrise.tqb@gmail.com