SẮC SẮC KHÔNG KHÔNG
Trần gian chữ ngộ mấy ai làu
Bởi vậy gan lòng mãi thấm đau
Cứ ngỡ hoài mơ thì nghiệp tỏ
Nào hay ảo mộng khiến tâm nhàu
Đường đi chẳng tận thời luôn ám
Cõi lại không cùng ắt phải chau
Kiệt sức nhưng rồi hư huyễn cả
Lầm than ý nghĩ kịt đen màu
………………………..
Lầm than ý nghĩ kịt đen màu
Khiến nỗi tâm hồn phải quặn chau
Cũng bởi tinh thần không thoáng dịu
Mà gây cuộc sống khỏa u nhàu
Đường hư liệu tránh nào tan vỡ
Nẻo ác xua lờ sẽ dịu đau
Sắc cũng là không đời ảo mị
Trần gian chữ ngộ mấy ai làu
HANSY
LÀM THƠ TÌNH EM ĐỌC
Em bảo rằng bài thơ tình anh viết
Sao nồng nàn da diết thế anh ơi !
Từng câu vần con chữ cứ rơi rơi
Làm em cũng chơi vơi trong tình ái.
Thơ anh viết sao đựng đầy hoang hoải
Phải chăng là mê mải với tình xa
Hay là vì một hình bóng thoáng qua
Để cho anh phải nhạt nhòa nhung nhớ.
Chữ yêu đó anh còn đang viết dở
Nửa đời người trái tim nỡ xuyến xao
Câu yêu thương chợt say đắm ngọt ngào
Từng đêm vắng chìm vào trong mộng ảo.
Phải chăng yêu làm lòng ta chao đảo
Trái tim khờ mách bảo nhớ thương ai
Mãi băn khoăn trằn trọc suốt canh dài
Năm tháng cũng mệt nhoài vì mong nhớ.
Bài tình thơ trọn đời anh viết dở
Bao nồng nàn nhung nhớ dấu yêu ơi !
Trái tim buồn nghe sao lắm tả tơi
Khô bút mực, tình yêu không đoạn kết…
Sưu tầm.
TÔI .!
..tôi MƠ nắng đẹp khắp miền xa
..tôi ƯỚC hoa xinh nở mọi nhà !
..tôi GỞI tim hồng đi khắp ngả
..tôi YÊU vũ điệu với lời ca
..tôi TÌM góp lại tháng ngày qua
..tôi KIẾM người trong cõi thật thà !
..tôi ĐẾN khơi lòng nơi chốn lạ
..tôi ĐI để biết biển bao la..!
Mùa Xuân Đầu Tiên
PHẬT TẠI TÂM
Phật tính người ta đã có rồi
Xem chừng thể hiện ít mà thôi
Tham sân lấn át gây ngu tội
Bất hiếu chen ngang hóa đức tồi
Chấp vặt dân thường hay phạm lỗi
Ganh đua lãnh đạo nhiễu nhương bồi
Khơi dòng thiện báo không người vội
Chỉ thấy gian trần nặng chữ Tôi ...!
6/1/2019 Ưu Đàm
TRĂNG NGẦN VỊNH TỨ
Ơi người vắng lặng buổi đầu đông
Khẽ gọi hoài tên thoảng nhắc lòng
Để nhớ thương sầu gieo cõi mộng
Coi buồn khát lịm diễu chiều mong
Hoàng hôn đã ngả soi huyền bóng
Ánh nguyệt kìa xiên thả diễm dòng
Lãng tử màng mơ, hằng ước vọng
Đêm ngần cảnh đẹp mãi chờ hong.
8/01/2017 - Sinh Pham
TIẾNG MƯA
Đầu hiên nhỏ giọt tiếng mưa cài
Thấp thỏm trong lòng đã hẹn ai
Ngỡ giọng êm đềm giao cảm ái
Thầm chân lặng lẽ bước lên đài
Đông về tuyết lạnh cây vừa trải
Tiết đổi hoa hồng nụ bỗng khai
Nhẩm tính thời gian chờ đợi mãi
Vần thơ xướng hoạ đã thêm dài
Minh Hien
KHÚC MƯA ĐÊM
Giữa bậc thềm mưa rả rích cài
Rơi từng nhịp rót tưởng đàn ai
Lòng nghe rộn rã thầm mơ hải
Dạ thấy mừng vui khẽ ước đài
Nệm gió xô mành thôi thúc trải
Màn đêm đẩy gác dạt dào khai
Lời êm ngọt thắm mài đơm lại
Gảy nhớ theo cung điệu vỗ dài.
Hà Thu
Lỡ Một Mùa Thi
Cánh nhạn chìm sau khói bụi mờ
Xa rồi kỷ niệm những mùa thơ
Cung đàn gác nhỏ âm thầm đợi
Mạch bút rèm thưa lặng lẽ chờ
Nửa thức mây sầu neo giấc mộng
Một vầng nguyệt úa lạc đường tơ
Trà khan tửu nhạt vì thương nhớ
Trách lão trời xanh khéo hững hờ.
Nguyetle 9/1/2019
XUÂN BUỒN.
Giữ mãi trong tim một bóng hình.
Mặc cho ngày tháng mãi dần trôi.
Tóc đen pha trắng màu tuyết phủ.
Vẫn phủ... Thủy chung một mối tình.
Khóe mắt chân chim hằn nỗi nhớ.
Sầu THUƠNG lệ chảy suốt không ngừng.
Người đi mang cả hồn em đó.
Còn lại nơi đây chỉ dáng hình.
Dài trong THUƠNG nhớ nào ai biết.
Đếm từng thời gian tiếng thở dài.
Xuân đến nụ cười trên môi héo.
Niềm riêng chất chứa hỏi ai hay.
Sưu tầm.
CHO
Cho tình
mong nhận lại tình
Cho tiền ..không khéo
tự mình khó ra
Cho nghề..
Tạo nghiệp..muôn nhà
Cho thơ..dâng chút
Hồn ta..tặng đời..
Cho xuân..
Để mãi..thảnh thơi
Cho niềm..vui vẻ
Bao người..cùng vui
Cho đi
nhiều thứ trên đời
Cho rồi..sẽ được
tình người bao la...
Cho đi..
nhũng cái mặn mà
Cho mùa xuân đến
ngát hoa dâng đời..
n/sơn
THÀNH LÒNG HƯỚNG THIỆN
Đạo khai sáng đường tu chuyển nghiệp,
Ai ngộ rồi rõ biết huyền vi.
Phước do đức hạnh tu trì,
Phật xưa cũng thế từ bi độ đời .
Chớ sợ khó ráng thời tu luyện,
Giúp đỡ nhau đúng chuyện làm ngay.
Nói đàng, đi nẻo mới sai,
Nghiệp khiên chưa bớt đã dày thêm ra.
Dứt danh lợi đời ta vinh hiển,
Như Phật xưa bốn biển vang danh.
Bỏ ngôi khi tóc còn xanh,
Lìa cung vàng ngọc tu hành vì dân.
Dẹp tham đắm xa dần bể khổ,
Lòng từ bi tế độ chớ khoe.
Đủ đầy tài đức song kè,
Người gieo nhân tốt phủ che bóng tùng.
Cơm thanh đạm bớt dùng thịt cá,
Mới sáng tâm bản ngã diệt đi.
Theo cùng Bồ Tát Từ Bi,
No mùi Đạo hạnh tu trì khỏe thân.
Hãy xóa bỏ Tham Sân Si luyến,
Đời hoài mang gây chuyện đau thương.
Thế là nghiệp tiếp thêm vương,
Trần gian mãi đọa con đường tử sanh.
Chay thường bữa tan nhanh nghiệp trước,
Lo giúp nghèo tạo phước về sau.
Công thành vui sướng biết bao,
Phật Tiên vui vẻ đón chào hiền nhơn.
VŨ PHONG
MẸ HIỂU CON ĐI!
Mẹ và con ... không chung dòng máu,
Cùng chăm lo đau đáu nhà chung,
Trời sẽ nên mới được cùng,
Chung nhà chung cửa, chung mâm, chung nồi...
Dẫu là thế nhưng rồi cũng lạ,
Ba bốn lần ý ngả riêng riêng,
Vén vun chung cũng sự phiền,
Lời qua tiếng lại ... khó nguyên vẹn tình!
Phận làm con, biết mình nhẫn nhịn,
Gắng vẹn toàn cho kín đôi bên,
Cân bằng tình ... hiểu mới nên,
Phu, thê, phụ, tử ... sao quên cho đành!
Con bé nhỏ .. dỗ dành chăm bẳm,
Việc trong nhà tay nắm sao đang,
Đôi bên cô bác họ hàng,
Việc trong xã hội ... không mang về nhà!
Cũng phận dâu ... mẹ đà hiểu hết,
Gái theo chồng ... cái nết đầu tiên,
Biết đâu nghĩ vụ ... đâu quyền,
Biết ngồi trông hướng ... bớt phiền mới hay!
Làm dâu xưa và nay có khác,
Chỉ hai từ “lười nhác” tránh xa,
Ngày xưa nắng tắt sương sa,
Ngày nay tóc uốn, kem xoa là thường!
Con vẫn kính, vẫn nhường, hiếu thuận,
Thương chồng con ... mãi bận mưu sinh,
Ít tiền đời lắm kẻ khinh,
Người đời lại tưởng ... vô tình nên xa!
Mẹ có biết ngày qua con đã,
Đêm xa chồng ... lã chã nước rơi,
Ôm con ru tiếng à ơi,
Cha con cực lắm ... một đời long đong...!
HD
THƯƠNG QUÊ!
Quê nghèo thương nhớ của tôi ơi
Lắng lại trong tim những cuộc đời
Tiếng nấc kìa cha chiều trở lạnh
Giọng run đấy mẹ buổi giao thời
Cầu tre khấp khểnh em từng giặt
Nón lá chao nghiêng chị vẫn cười
Bếp lửa thơm mùi hương rạ mới
Nuôi mình như thuở mãi nằm nôi.
Nguyễn Thường
NỤ TẦM XUÂN
Đào mai hé nụ ở trên cành
Tiết chuyển giao mùa dệt bức tranh
Gởi những vần thơ dào dạt ý
Khơi dòng xúc cảm nhẹ nhàng thanh
Đàn khơi trỗi nhịp tầm xuân gảy
Họa phú vườn thi tỏa sắc xanh
Kỷ Hợi yên bình tươi trẻ mãi
Nồng say chén rượu phúc an lành.
Sưu tầm.
BUỒN.
Trạng thái đêm này chẳng được vui
Lòng ta lệ nhỏ muốn chôn vùi
Sao buồn cứ khởi rồi chui lủi
Thổn thức tim sầu mãi chửa lui.
MÈO HÂM.
ĐAU.
Nặng nỗi thương người mấy lúc vui
Rưng rưng nước mắt khó ngủ vùi
Buồn tênh phận bạc đen thui lủi
Chất chứa niềm đau cứ tới lui.
Tg Phùng Khắc Lừng.
VÔ VỌNG
Cách trở trùng dương khuất tận trời
Đôi bờ sóng vỗ gọi người ơi
Mai vàng nở rộ chờ mong tới
Cúc thẳm khoe màu ngóng gợi mời
Uổng phí ngày trông hiu hắt đợi
Hoài công tháng dõi lạnh lùng khơi
Thời gian thoảng chốc qua tàn vợi
Ngoảnh lại hoàng hôn phủ xuống đời
…………………….
Ngoảnh lại hoàng hôn phủ xuống đời
Sương mờ điểm tóc bạc đầu phơi
Tìm quên nỗi nhớ càng dâng vợi
Lãng tiếc niềm đau lại khó dời
Trút bỏ cho lòng thôi bận với
Buông tìm để trí khỏi phiền rơi
Thơ bày tỏ trọn tâm tình gởi
Xướng họa tình chân ý thỏa ngời
Cư-Nguyễn.
VẠCH BÓNG THỜI GIAN TÌM DĨ VÃNG....
Đứng ở đầu năm dõi cuối năm
Mấy trăm ngày nữa vẫn âm thầm
Gỡ từng tờ lịch trên thân thể
Rớt xuống từng ngày tháng biệt tăm
Nắng tỏ chưa đầy…. đã tối qua
Bình minh vừa hé…. đụng trăng ngà
Ngoái nhìn năm cũ chừng dăm phút
Cất giọng cười khan một tiếng già !
Tuổi nhìn theo tuổi mắt xa xăm
Những chuyện ngày xưa mãi đứng nằm
Vạch bóng thời gian tìm dĩ vãng
Thấy mình lỗi hẹn cái trăm năm
Lặng lẽ đứng nhìn con nước trôi
Mới hay chuyện ấy đã qua rồi
Chuyện ấy....ôi... chuyện gì ấy nhỉ
Tôi hỏi ngàn người cũng bĩu môi ?
Chuyện ấy nghĩ hoài đến chuyện kia
Chuyện kia tôi cũng đã chia lìa
Hình như lâu lắm không còn nữa
Mà mắt buồn hiu ướt đầm đìa !
Buồn quá ! tôi nào biết chuyện chi ?
Hỏi tôi, tôi chỉ biết thầm thì :
Chuyện này chắc hẳn hơi nhiều chuyện
Chắc chuyện mà tôi chẳng hiểu gì ?
Lần lữa tôi không biết chuyện nào
Chuyện nào, chuyện nấy, chuyện làm sao ?
Sao tôi cứ phải đi tìm mãi
Cái chuyện trăm năm chẳng ngọt ngào ???
Sỹ Liêm.
BÁNH KHỌT
Mời anh bánh khọt quê em
Vàng mơ củ nghệ, thấy thèm rỗ rau
Thịt heo, con tép cho vào
Cọng hành xanh ngát, cái màu thật vui
Về quê, bánh khọt em mời
Có tô nước mắm đã đời người dưng
Quê em anh đến ngập ngừng
Cầu tre lắc lẽo xin đừng vội chê
Yêu em bánh khọt chiều quê
Cốt dừa béo ngậy ăn mê tới già
Trên đồng lúa, dưới đồng hoa
Em đây đi giữa giao hòa nước mây
Yêu em bánh khọt cả ngày
Anh ăn ba bữa mắm cay vẫn thèm
Xin đừng suy nghĩ chả nem
Bánh xèo, bánh khọt anh em ruột rà
Anh đừng lỗi phải gần xa
Đi bộ gánh nước cái mà má thương
Anh đừng ngại mấy con đường
Bánh xèo, bánh khọt chung đường bướm hoa...
TỐNG THU NGÂN
DÒNG SÔNG NHỎ
Dòng sông nhỏ có một bờ rau muống
Nhớ thật nhiều ôi cái ruộng rau lang
Nghe mênh mang trong sắc ánh chiều vàng
Làng khói trắng nhà ai đang tảng bạt
Nồi riêu mắm cá rô đồng thơm ngát
Xa quê thèm ăn thật món miền tây
Chiều ra đây hái tạm mớ rau này
Về mẹ nấu canh chua cay rất tuyệt
Nghe nhói dạ chạnh lòng ôi da diết
Kẻ phương trời ai có biết cho chăng
Lòng bâng khuâng nhớ ruộng lúa ao làng
Dòng nước mát dòng sông ngang xuôi ngược
Ai lội xuống ngắt mấy nhành rau xước
Nấu cơm chiều rau muống luộc cá kho
Miền quê xưa không còn những chuyến đò
Ta lỡ vận nên buồn cho cảm cảnh
Người bên đó với bên này sát cạnh
Cách dòng trôi ngăn bởi nhánh sông ngang
Chẳng có đò nên duyên chịu lỡ làng
Như rau muống đang bò lang buồn thảm
Tác giả : Mộng Cầm
DÒNG SÔNG TUỔI THƠ
Dòng sông nhỏ mang màu xanh mơ ước
Đã lâu rồi, nay mới được dừng chân
Nhìn theo làn nước trong ngần
Hàng cây nghiêng bóng, bâng khuâng gió lùa
Chiếc xuồng nhỏ, sớm chiều đưa đi học
Để đến trường Mẹ phải nhọc nhằn hơn
Có khi dòng lũ xoay tròn
Nặng nề Mẹ chống, không sờn chẳng nao
Sông quê Mẹ luôn ngọt ngào muôn thuở
Mãi khắc ghi trọn kiếp ở trong lòng
Một đời Mẹ vẫn thầm mong
Trên đường con bước, ánh hồng rạng soi
Về chốn cũ nghe bồi hồi tấc dạ
Mái tranh nghèo nhưng gói cả trời thương
Cho con hạnh phúc miên trường
Tình quê tình đất, vấn vương đôi bờ.
HL 07/01/2019
KHI NGƯỜI ĐÀN BÀ NĂM MƯƠI TUỔI
Khi người đàn bà năm mươi tuổi
Nỗi lo âu phía trước thêm nhiều
Tóc huyền nhung pha sương điểm bạc
Sợ chiều thu tình sẽ đìu hiu
Khi người đàn bà năm mươi tuổi
Trầm mặc hơn nhìn lại cuộc đời
Chợt nhận ra ngày trước khi yêu
Cho rất nhiều nhận chẵng bao nhiêu
Khi người đàn bà năm mươi tuổi
Thấy nuối tiếc về thuở dại khờ
Muốn trở lại ngày tháng ngây thơ
Để nhớ thương một cuộc tình mơ
Khi người đàn bà năm mươi tuổi
Lo âu khi nghỉ tới ngày mai
Lòng thấy buồn nhan sắc tàn phai
Tình qua rồi đam mê đắm đuối
Khi người đàn bà năm mươi tuổi
Tự giam mình đời sống dịu êm
Khung cửa hẹp gia đình bỗn phận
Đời chỉ còn hai chữ chồng con .
Trần Vĩnh Lộc
THÌ THÔI, EM NHÉ...!
Thì thôi ,em nhé, ta về
Đếm sao cho kịp vụng về đêm nay.
Rồi thì ta đếm tình say
Thử trăng có kịp đọa đày ta chăng ?
Thì thôi, em nhé, duyên trần
Sao sa cũng mặc, xếp vần nghe em
Thì thôi, em nhé, đừng quên,
Hồng hồng cánh phượng, trầu têm, vôi nồng.
Không yêu, thầm ý tình không,
Rồi mai lỡ chuyến, ngồi trông, còn ngờ
Thì thôi, em nhé, tình thơ,
Song long kết nghĩa, vật vờ chi nhau ?
Hứng trăng, hứng cả ba đào
Sông sâu, dò dẫm, tình trao duyên tình
Đùng đình, đủng đỉnh, đùng đình,
Phải chăng gió cũng lặng thinh qua cầu ?
Thì thôi, em nhé, biết đâu,
Nên chi con cuốc gật đầu gọi trăng
Tình em, ta ngẫm mà rằng,
Bể dâu cũng thể, vạt trăng nửa mùa.
Đi qua mới biết nắng mưa,
Mới yêu biết mấy cho vừa, nhé em..!
Sài gòn, 06.01/2018. Hoàng Lynh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
sunrise.tqb@gmail.com