HỜN DỖI MÙA ĐÔNG...
Lời thơ ấy hôm nay nghe rất lạ
nghe nhuốm sầu như làn khói âm u
Để đêm nay xao xác giữa sương mù
Sao khuya tắt như nổi buồn muôn thuở...
Nỗi cô đơn vẫn luôn hoài trăn trở
Để tiếng lòng trống trãi chữ chia phôi
Giữ riêng mang uất ức ngỡ quên rồi !
Tim khờ dại giấu sầu mi nhòa nhạt...
Đừng nhạo báng để hồn nghe chua chát
Chút ân tình bay thoảng tựa làn sương
Một chút buồn chút nhớ lẫn sợi thương
Bay theo gió... trôi xa vào dĩ vãng...
Hờn dỗi thêm cho tình yêu lãng mạn
Khắc ghi vào ký ức của ngày qua
Đông về chưa sao nỗi nhớ nhạt nhòa
Hoa hương sắc ẩn sau làn gió mới...
Tiếng gọi đông thấm sầu nghe vời vợi
Gió đông về thấm lạnh khối tình mang
Gởi tim về trong những ngón tay đan
Hạnh phúc nhé ! tiếng yêu về trú ngụ...
Xin lỗi nhé ! trái tim đừng yên ngủ
Hãy yêu đời yêu luôn cả tình nhân
Đông đã về tim rạo rực lâng lâng
Và hạnh phúc đã không còn ngoảnh mặt...
Tim ôm cả mùa Đông vào thật chặt
Cũng như là ôm cả một rừng mơ
Đông lại về xây đắp lại đường tơ
Xin lỗi nhé ! tim ơi xây cùng nhịp ...
Sưu tầm.
Lạc Dấu Yêu Xưa
Phố cũ đường xưa dặm bước chiều
Đây vùng kỷ niệm thuở vào yêu
Ngồi bên ghế đá xây tình mộng
Nép giữa bờ vai luận áng kiều
Lá thắm bao mùa sương gió lạc
Hoa vàng bấy độ núi rừng xiêu
Làm cho mảnh ghép không tròn vẹn
Có phải trời ghen phận yếm điều.
Nguyetle 7/1/2018
TÌNH LẠC BẾN
Đường xưa buốt lạnh đã bao chiều
Lối cũ phai mờ kỷ niệm yêu
Mãi tủi khi đời nay vắng Trọng
Hoài thương lúc cảnh cũng xa Kiều
Cho lòng vật vã nhìn sương rụng
Để dạ âu sầu dõi nắng xiêu
Những đám mây mù che nguyệt tỏ
Trời ngăn kiếp giữ khổ trăm điều.
Đinh Vĩnh Long
TÌNH LẠC BẾN 2
Trời chẳng ghen đâu phận liễu điều
Thơ tình hay quá khối người xiêu!
Dẫu có hanh hao bao mộng vỡ
Thì vẫn còn đây một dáng Kiều!
Chỉ xót ai chưa tuổi xế chiều
Đã chìm trong nỗi đắng cô liêu!
Tâm hồn bay bổng xây lầu mộng
Vẫn khát vô cùng một chữ YÊU!
Dung Nguyen Thi My
HUN HÚT LỐI EM VỀ!
Hun hút con đường lẫn gió mưa
Dấu chân ngày ấy ướm không vừa
Đong đưa sắc áo...em càng nhạt
Ướt vạt sương tràn giọt nắng thưa!
Mấy bữa người mang câu lỗi hẹn
Đèn trong gối lẻ đợi như thừa
Trăng buông thềm cũ ai hờn dỗi
Để lối em về...vẳng tiếng xưa...!!!
Sưu tầm.
HUN HÚT LỐI EM VỀ! 2
Em về chốn cũ một chiều mưa
Gợi nhớ đôi ta thuở mới vừa
Chung bước trên đường khi nắng nhạt
Anh cười khóm trúc cũng đong đưa
Thưa duyên phận vuột bao lần hẹn
Để lại riêng em nỗi tủi thừa
Nặng gót bên đời nghe gió dỗi
Ngậm ngùi thương nhớ chuyện ngày xưa!
Nguyễn Thường+ Uyên Tú
Vạn Lý Tìm Ai
Thiếp tựa mây trời ruỗi vó câu
Tìm ai vạn lý nẻo giang đầu
Đồi xưa mộng úa dòng thu cạn
Núi cũ trăng chìm hố vực sâu
Mượn chén trà khuây niềm cảm lụy
Nhờ men tửu lãng khúc thương sầu
Đêm này chợt gió mùa đông lạnh
Họa phím tơ cầm lẫn giọt châu.
Nguyetle 4/1/2019
LỠ HẸN (ngũ độ thanh - lưu thủy đối - giao cổ đối - bát láy )
Mang buồn khắc khoải mộng tình câu
Nẻo hững hờ ghi chốn hẹn đầu
Bạc bẽo thầm gieo nguyền buổi vắng
Ôm hờn lệ đắng thẫn thờ sâu
Rồi lo lắng kẻ hoài canh rũ
Để vật vờ cung mãi nhịp sầu
Rượụ chuốc tàn đêm mòn mỏi liễu
Nâng đàn lạc phách khẽ khàng châu .
Tien Nguyen
MÃI CÒN ...
Gió chiều cõng nắng đi hoang
Để mây vàng úa cho nàng nhớ anh
Buồn chìm đâu mắt long lanh
Chỉ làn tóc rối mong manh trêu đùa
Rì rào nghe tiếng lá khua
Con tim bé nhỏ thêu thùa mộng mơ
Ngàn năm vẫn mãi bến chờ
Anh con sóng vỗ ôm bờ cát Em.
Kimhue
Như Gió Mây Trời
Sức mọn tài sơ chịu tủi buồn
Riêng mình độc tửu chén sầu tuôn
Đàn thơ nửa gánh còn tươm lệ
Bút mực vài trang đã cạn nguồn
Kết mộng ban đầu chưa vẹn ý
Xây tình thuở trước chẳng tròn khuôn
Như mây của gió trời phiêu lãng
Một sớm vèo bay mỏng cánh chuồn.
Nguyetle 7/1/2019
Như Gió Mây Trời 2
Đời có gì đâu để lệ tuôn
Tình yêu vốn nhẹ tựa cánh chuồn
Đừng có ôm lòng than khóc mãi
Hãy sống vô tư dạ khỏi buồn.
Mộng lớn chưa thành nên nuôi chí
Hãy cố vươn lên để sống còn
Nhân quả ngày kia rồi sẽ kết
Chẳng cần toan tính cuộc vuông tròn.
Sưu tầm.
HOA TRẮNG ĐẦU ĐÔNG
Hoa trắng lại bay lúc đầu đông,
Có phải thế nên má em hồng,
Anh ạ hình như em lại nhớ,
Hình như hoa cũng ý chờ trông!
Hoa trắng lại bay để đông sang,
Có phải hoa kia cũng ngỡ ngàng,
Lạ nhỉ đông về sao vẫn nắng,
Đông về … mây trắng lại lang thang!
Hoa trắng lại theo gió heo may,
Gió cũng vô tình ủ men say,
Hoa cải lại vàng … sông bãi trước,
Vương vào hoa cải … gió nhẹ lay!
Hoa trắng anh ơi … tựa tuyết rơi,
Quyến luyến cành cao chẳng muốn rời,
Hoa cũng như mình luôn bịn rịn,
Vòng tay anh khép … chẳng buông lơi!
Hoa trắng hình như cũng hiểu em,
Theo gió hoa bay đến trước thềm,
Em đỡ hoa rồi … hoa nhẹ lắm,
Nhìn hoa anh ạ … nhớ anh thêm!
HD
ĐỢI XUÂN
Kỉ niệm kia đành nỡ xóa bôi
Tìm đâu bởi mộng vỡ tan rồi
Đêm dài chỉ níu dòng đau trỗi
Bữa vắng sao lùa đoạn tủi trôi
Nhỏ lệ kề chung sầu những lối
Dìm trăng giữa vực tiếc bao đồi
Khua làn gió bão mùa đông dội
Đợi buổi xuân hồng sẽ ấm thôi.
Sưu tầm.
XIN ĐỪNG
Xin ai
đừng nữa ngẩn ngơ
Người xa xót dạ..
kẻ chờ mỗi canh
Sóng mây
rực rỡ cũng đành
Trần gian lắm nỗi
ai dành cho ai?
Dây yêu
xa ngắn gần dài
Thương yêu buộc chặt
đừng phai..nản lòng..
Để đời
lạc bến nước trong
tình xuân lơ lửng
tình hồng..lùi xa
Chỉ mong
tình kết nở hoa
ta đây người đấy
mặn mà êm vui
Cùng nhau
chia ngọt sẻ bùi
cho đời mãi vượng
ta vui thắm nồng
n/sơn
KHÚC NHẠC ĐÊM ĐÔNG
Lạnh lùng đông tới
Chới với tình đau
Dây tơ không xiết chặt nhau
Chia lìa đôi ngã sầu đau má hường
Vấn vương nhung nhớ
Trăn trở ngập lòng
Đêm đông rét buốt tình mong
Viết câu lục bát đợi trông ngọt ngào
Trái tim xuyến xao
Cồn cào trăn trở
Ngẩn ngơ chờ đợi tình thơ
Nối dây tơ sợi ủ mơ tình nồng
Xiết vần lục bát
Cùng hát đồng dao
Mừng trao cảm xúc dâng trào
Mơ mơ mộng mộng đẹp sao ảo tình
NHƯ LAN HƯƠNG
KIẾP PHONG TRẦN.
Mải miết tìm em gữa bụi trần
Ngước nhìn sương khói đỉnh phù vân
Chỉ thấy vô thường bên lối lạ
Gót son tôn nữ cứ xa dần
Khung trời kỷ niệm ngồi trong mắt
Một thoáng yêu thương đến thẫn thờ
Nàng đến lâu đài thay áo mới
Tôi về gác trọ đốt vần thơ
Lời xưa ý đẹp buồn nhao nhác
Chìm nổi lênh đênh chẳng bến bờ
lối cũ người quên tình bạc phếc
Kiếp phong trần, mỏi bước bơ vơ...
Nguyễn Thường
TÌNH ĐẦU
Tình đầu vỗ cánh vụt xa vời
Chết lặng nhìn theo tưởng bỡn chơi
Trước mặt sương mù giăng phủ lối
Quanh mình gió bão ngập tràn vơi
Mơ hồ chẳng biết chân tình ảo
Hụt hẫng không ngờ giả dối phơi
Thoảng chốc thiên đường tan vụn vỡ
Tà dương tối sẫm kín vây đời
Cư-Nguyễn
DUYÊN HẠNH NGỘ.
Hôm nao em nép sau rèm
Hồn nhiên như bướm êm đềm bên hoa
Có người lữ khách phương xa
Phiêu du lạc bước ghé qua thăm làng.
Thấy em chàng chợt ngỡ ngàng
Bởi dung nhan ấy hoang mang lối về
Mộng du trong những cơn mê
Ôm choàng nỗi nhớ đầm đìa bóng ai.
Anh đi trong nắng chiều phai
Sương rơi ướt đẫm trên vai độc hành
Để em mơ ước duyên lành
Cùng người kết tóc bên cành hoa xuân.
Nửa đời duyên chẳng chia phần
Giờ nghe em tỏ bâng khuâng nỗi lòng
Tình ta nếu đã xuôi dòng
Mình về một bến trong vòng tay nhau.
Anh về thưa mẹ đôi câu
Xuân sang em sẽ là dâu ngoan hiền
Từng đàn chim én chao nghiêng
Đón chàng rể thảo trên miền quê hương.
Uyên Tú + Nguyễn Thường
BAO GIỜ ANH HIỂU ( SONG THẤT LỤC BÁT)
Anh nào hiểu lệ lòng tình thấu
Suốt năm canh em dấu trong lòng
Trăng mây và gió nhìn trông
Lau từng giọt lệ thấm mòn khăn bông
Anh nào hiểu sâu trong một cõi
Hằn dấu đè chữ nổi tình anh
Trăng cũng khóc tình mong manh
Đêm trường vò võ lệ mành chảy tuôn
Anh nào hiểu nổi buồn đêm vắng
Ẩn chứa tình nên trắng cả đêm
Cuộn tấm lòng cuốn gối mềm
Bao giờ anh hiểu tình đền trăm năm
HOA HỒNG ĐEN
CUNG ĐÀN MÙA XUÂN
Mùa xuân sắc thắm êm đềm
Ngoài sân hoa nở, bên thềm trăng mơ
Ngọt ngào ai đọc vần thơ
Câu thương, câu nhớ, câu chờ, câu mong !
Tóc thề hôn má em hồng
Phố chiều nghiêng bóng, tơ lòng xôn xao
Mắt huyền huyễn hoặc đêm sao
Ru anh vào giấc chiêm bao ngỡ ngàng
Yêu em anh hóa bướm vàng
Chập chờn chao liệng theo đường em đi
Em làm ngọn gió thầm thì
Đưa hương tình ái xuân đi vào hồn
Xuân hồng rực nắng mười phương
Sương mai dịu mát dặm trường phiêu linh
Có em trên bước đăng trình
Anh nghe hơi thở đậm tình yêu thương
Số còn nặng kiếp cô đơn
Bên dòng sông cạn nước nguồn biển dâu
Từ khi em bước vào đời
Anh nghe mạch sống sinh sôi cõi lòng
Tình yêu ướt đọng môi hồng
Thổi bùng ngọn lửa ấm nồng xuân sang
Đêm nay chan chứa trăng vàng
Khúc xuân say đắm cung đàn mùa xuân !
Tg:Tuấn Thanh - 07/01/2019
TÌNH NGHÈO
Thủa ấy ta sinh ở kiếp nghèo
Nên đời vất vả những treo neo
Nỗi buồn cơm áo đời vất vả
Hận nỗi phù sinh một kiếp nghèo
Ta nghèo nhưng tình vẫn không nghèo
Cho dù vất vả đời treo leo
Chẳng phụ tình duyên không khô héo
Nghĩa vẹn tình duyên vẫn đi theo
Ta về tô thắm trong kiếp đời
Xây tình mộng đẹp chẳng chia phôi
Anh ơi ngừng lại cài khuy áo
Vẫn thương nhớ anh suốt cuộc đời
Ngày mai chắc cuộc đời sẽ vui
Sẽ còn lưu luyến mãi anh ơi
Hãy đừng thất vọng anh yêu nhé
Đứng dậy ta xây đắp cuộc đời
ĐỨC HẠNH
NHỚ NGƯỜI YÊU
Những ngày tôi xa cách người yêu
Càng xa càng nhớ thật là nhiều
Chiều nay đời buồn như sóng vỗ
Mùa đông lạnh giá bóng cô liêu
Ước hẹn nhau rồi chẳng thấy đâu
Chờ đợi bao năm bỗng thấy sầu
Chẳng biết người thương lòng có thấu
Nỗi buồn hiu quạnh nỗi nhớ nhau
Ta hận cuộc đời lắm thương đau
Trách người sao để cho ta sầu
Trăm năm trong kiếp phù sinh ấy
Sao nỡ vô tình nỗi thương đau
Ta viết bài thơ về cuộc đời
Nỗi buồn xa vắng tình đơn côi
Nơi ấy Giờ này người có biết
Nỗi buồn lẻ bóng nhớ không thôi
ĐỨC HẠNH
ĐIỀU EM BIẾT
Em vẫn biết anh đem lòng thay đổi
Tiếng yêu thương toàn gian dối lọc lừa
Tin nhắn còn nhưng nhạt nhẽo lưa thưa
Như gượng ép chút tình thừa xót lại
Em vẫn biết có ngày anh đi mãi
Bởi con tim sai trái muốn bội thề
Ôm trọn sầu phiêu bạc cõi u mê
Duyên đã cạn sao tràn trề u uất
Em vẫn biết đời có nhiều quy luật
Gặp rồi xa theo diễn xuất vô phần
Ta gọi người bằng hai tiếng cố nhân
Dòng nước mắt chẳng ngại ngần tuôn đổ
Em vẫn biết có mấy ai giữ hộ
Một linh hồn loang lổ lắm đau thương
Bởi hết yêu mọi thứ hóa tầm thường
Hai kẻ lạ chẳng vấn vương chi nữa
Em vẫn biết đứng giữa trò chọn lựa
Chẳng hợp vai buộc hai nửa xa rời
Dẫu muộn phiền năm tháng cũng sẽ vơi
Thì anh nhé chớ buông lời xin lỗi.
Sưu tầm.
MÙA ĐÔNG
Trời lạnh rồi anh có rét hay không
Nơi ấy xa xôi có lửa hồng
Có nhớ thu tàn sương gió lạnh
Có người con gái đang ngóng trông
Trời lạnh rồi anh biết hay không
Đêm đông sao em nhớ trong lòng
Mơ ước một ngày trời trở lạnh
Có anh sưởi ấm trái tim lòng
Trời về chiều sương lạnh có gió đông
Có kẻ quê hương đón chờ chồng
Chẳng biết nơi xa Anh có nhớ
Thương người con gái vẫn chờ mong
Trời chuyển mùa đã chuyển sang đông
Mưa lạnh gió đưa khắp ruộng đồng
Nơi xa biên thùy anh còn nhớ
Một thời hai đứa dưới trời đông
ĐỨC HẠNH
TÌNH XUÂN !
Thoảng nghe cơn gió thì thào
Hờn mây thổi mất ngọt ngào tuổi yêu
Tím thương đọng lại ráng chiều
Trăng còn nửa mảnh liêu xiêu bóng hồng
Vô tình mây cũng sang sông
Thả trôi để chút tình nồng xa bay
Đông về vằng vặc đêm dài
Sương mờ tuyết phủ canh hai thẩn thờ
Giờ còn sót lại vần thơ
Gửi vào cánh én mong chờ khúc xuân
Dẫu rằng duyên nợ gian truân
Mai vàng nối nhịp... Tình xuân đón chào.. !
1/4/19 Tác giả hoa le
LỠ DUYÊN
Lặng lẽ sầu thương phận nỗi trôi
Tâm hồn đơn lẻ giữa cuộc đời
Mang dòng tâm sự thân buồn chán
LỠ mảnh tình duyên phận thế thôi
HẠNH phúc chia lìa phận cách đôi
Thương cho ngày ấy đã qua rồi
Nhưng đời bạc bẽo mong nào đến
Nên đời cứ mãi cảnh đơn côi
Cũng muốn cuộc đời có cặp đôi
Nhưng than ngày tháng cũng qua rồi
Mang phận cuộc đời trong đau khổ
Chỉ biết một mình phận bèo trôi
Đã mang một kiếp phận đơn thân
Tình nghĩa trăm năm kiếp phong trần
Thì thôi từ nay đành khép lại
Còn mong chị nữa cảnh ái ân
ĐỨC HẠNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
sunrise.tqb@gmail.com