Thơ tình còn mãi 290
Mưa rơi ngày cuối năm
tiếng đàn rơi trầm bổng vô thường
mượt mà quá xuyến xao ngày tháng mộng
ta say .... bấm lạc cung đàn ,nhịp rớt
ngón vô hồn trầy trật nốt buồn thương
bài hát êm trong tiếng hát em chùng
ta điên đảo,thất tình hay thất chí
cơn bão tuyết đêm nay dự báo là tới chỉ
dập vùi ta,tan nát một vuông đời
chiều đuối sức , tiếng đàn rơi vô vọng
ta hôn hoàng ,em lại đợi hoàng hôn
đời tiếp diễn,năm cùng ngày tháng tận
hình như mưa cũng rớt giọt vô thường
Sưu tầm.
![]()
MÙA XUÂN ĐẾM TUỔI
Ru tôi tuổi có bao nhiêu
Đời ta không tuổi ít nhiều trầm luân
Lúc cho gánh quả mùa Xuân
Nhận em trái cấm bâng khuâng nợ nần.
Ru em năm tháng xoay dần
Có - không, không - có bao lần có - không
Mấy ai đếm tuổi lần công
Trần đời sướng khổ chớ đong tuổi đời.
Mai kia được phúc lên trời.
Tìm em tạ lỗi xuân thời cho vay
Gánh già trang trãi đầu thay
Tuổi nào em nhận kẻo hoài ấu d âm.
Sáng nay về cưới hoa tâm
Tươi vui vời vợi âm thầm biết nhau
Đố trời đếm được ngàn sao
Đố ai đếm tuổi hoa nào thái hư?
TRÍ THÀNH
TỰ TÌNH XUÂN
Hãy lắng nghe tiếng con tim rạo rực
Nhịp bổng trầm thao thức tiếng yêu đương
Trao cho nhau tình tha thiết mến thương
Trong sâu lắng vấn vương lòng thổn thức!
Hãy lắng nghe lời tỏ tình rất thực
Gọi nắng về đánh thức nụ Tầm Xuân
Muôn hoa cười xao xuyến ánh bâng khuâng
Quên phiền muộn cho lòng trần thanh thản!
Hãy lắng nghe khúc tình ca lãng mạn
Ru điệu nồng nàn gọi nắng mùa sang
Cho hương yêu bay khắp chốn nhân gian
Kết Xuân tươi ngập tràn niềm say đắm
Hãy lắng nghe bài thơ tình nồng thắm
Anh viết tặng em gửi gắm trong này
Cho tình ta theo thơ chắp cánh bay
Yêu đi nhé nồng say niềm hạnh phúc!
nguyễn hùng phong
![]()
TÔI ĐI TÌM MUA MỘT CHÚT TÌNH YÊU!
Giữa phiên chợ chiều ,người đông chật chội,
Tôi đi tìm mua một chút tình yêu,
Người bán nhiều, nhưng lựa chẳng bao nhiêu,
Vì tình ấy, toàn pha màu gian dối!
Trái tim yêu, muôn đời không có tội,
Vẫn đong đầy bao nhịp thở yêu thương,
Mà tình yêu, thì giả tạo khôn lường,
Nên cứ phải, con tim nhiều đau đớn!
Tôi lê gót, giữa dòng đời phiền muộn,
Tìm chân tình trong biển cả dối gian,
Bao nhiêu năm, khô héo cánh hoa tàn,
Tôi hiu quạnh, mù mờ trong cõi nhớ!
Tình cho không, nhận về mình đau khổ,
Mua bằng tiền, vốn cũng chỉ xót xa,
Tình yêu ơi, trong biển cả bao la!
Tìm vị ngọt, giữa trùng dương mặn đắng,
Đã bao năm, ôm thời gian lẵng lặng,
Đi tìm mua một thứ gọi "tình yêu "!
Nhưng xa xôi như những áng mây chiều,
Luôn tan biến, khi mưa về bất chợt!
Đành lặng câm, với chuỗi ngày chua xót,
Trôi theo đời, chôn giấc mộng lẽ loi,
Chỉ một tình yêu, đơn giản thế thôi!
Nhưng chung cuộc, vẫn hai bàn tay trắng!
Thơ Ngọc trong Đá!
ĐÊM MÙA ĐÔNG!
Đêm lặng lẽ, gục đầu nghe gió khóc,
Giọng não nề, cơn bấc gọi mùa sang
Nước mắt ta rơi, theo nguyệt tận đêm tàn,
Ôi đau đớn, hơn ngàn câu ly biệt!
Đêm đã nuốt hồn ta, nào ai biết?
Ta chết dần, trong biển lệ huyết sa châu,
Người ở đâu? Người đang ở nơi đâu?
Ta xin chút nhiệm mầu trong giấc ngủ!
Trăng đã khuyết nửa vành sầu ủ rũ,
Ta nơi này, tâm sự phủ mênh mông,
Anh về chưa? Trời đã ngập gió đông!
Người xa xứ! Ơi người phương viễn xứ!
Có phải tình ta, như sương mờ cỏ úa?
Và tan thành sương khói buổi chia phôi?
Hồn tắt lịm, cơn gió nào chợt thổi,
Tàn đêm rồi,,,buồn vẫn mãi lên ngôi!
Thơ Ngọc trong Đá!
![]()
CHỜ NƠI BẾN CŨ
Quạnh quẽ đìu hiu nơi bến cũ
Mưa nhoà phố nhỏ lạnh sông thương
Những dòng dư lệ đêm không ngủ
Khóc một người đi xót dặm trường
Tình em thu vàng sông Vàm Cỏ
Anh sầu nhân thế lá thu rơi
về đâu khi quê nhà đầy bão tố
Ôm mộng tình xưa một góc trời
Giá lạnh đêm về em nức nỡ
Anh ngậm ngùi gió tạt mưa cay
Chốn cũ người ơi dài thương nhớ
Nhìn ánh tà dương mây trắng bay
Buồn cho nhau khi mình xa xứ
Đồi thông núi tuyết chập chùng mơ
Khổ cho anh một đời lạc tử
Núi cao là mộng bến là mê
Sầu lòng em một người cô phụ
Mỏi mòn khắc khoải đợi tình thương
Bến sông Vàm trông người lữ thứ
Ngàn dặm trời xa vọng cố hương
Thạch Phạm
TIẾC MỐI DUYÊN
Bến nước con đò vẫn vẹn nguyên
Ngôi trường bạn học, mắt nhung huyền
Đồng làng bãi cát, hồng cây gạo
Quán lá hoa vườn, biếc mái hiên.
Sóng cuộn dòng buồn mây phủ núi
Em đi chợ vắng cỏ tràn miền
Tình ta chẳng nợ, âu đành thế
Ngắm dấu xưa mà ... tiếc mối duyên!
Vũ Thủy
![]()
TRỞ VỀ SAU LỠ HẸN
Đã chậm rồi ta không chờ nữa.
Cuộc hẹn lỡ làng tóc ngả màu sương.
Mờ mịt ánh nhìn bóng khách qua đường .
Cuộc tình lỡ suốt đời ta trăn trở...
Mùa Xuân sắp sang trăm hoa đua nở.
Chợ Quảng Bá xưa lời hẹn bỏ quên.
Để ta thủa ấy háo hức bên thềm.
Chờ người tới cùng ngắm hoa chợ tết.
Thời gian trôi đau đớn trong mỏi mệt.
Người đã quên ta... Tuổi trẻ trôi qua.
Thoáng chốc đà cách mấy chục mùa xa.
Ta người xa xứ trở về Hà Thành phố.
Dáng lững thững trong chiều đông lá đổ.
Vàng cỏ cây nhàu úa màu thời gian.
Hồ Tây đường thanh niên ai lỡ làng.
Mãi hôm nay ta nhớ đau hoài niệm...
Tạ từ nhé cũng chẳng cần đợi nữa.
Mối tình si từ thủa ấy đương thì.
Thời gian ơi hãy vùi hết cả đi.
Ta chẳng còn gì để mà lưu luyến.
30/12/2018( Thu Hang - Plauen )
TƯƠNG TƯ
Đường vào tim anh ơi đầy thử thách.
Em biết mà vẫn khờ dại phiêu lưu.
Bên cạnh anh người ấy hội đủ điều.
Họ xinh đẹp lại giàu sang quyền thế.
Em thầm yêu nét trang nghiêm cương nghị.
Tính ôn hoà đã chinh phục lòng em.
Ánh mắt anh như con sóng dịu êm.
Em ngơ ngẩn hồn chìm dòng suối mát.
Anh hay chăng ? Với niềm tin chất ngất.
Em tôn thờ ...em say đắm u mê.
Thương nhớ anh trên khắp nẻo đi về.
Anh nào biết nào hay ...vô tình quá.
Thầm gọi tên ..lòng bồi hồi chi lạ.
Buồn làm sao khi phải cách xa anh.
Rồi tương tư như một kẻ thẩt tình.
Rồi hờn tủi trong mối tình đơn lạnh.
Lầm lũi yêu không một lần suy tính.
Người chẳng màng ...người hờ hững quay lưng.
Vẫn nhớ anh vẫn giữ vẹn thuỷ chung.
Dẫu vô vọng sao lòng hoài ấp ủ.
Thầm yêu người nên trọn đời mãi nhớ.
Một một mối tình luôn khắc đậm trong tim.
Tháng ngày qua vẫn mải miết kiếm tìm.
Một hình bóng ngoài tầm tay bé bỏng.
Lê Thuỷ Trúc
![]()
NHỚ NGƯỜI XƯA
Tình thơ nầy tôi viết
Để tưởng nhớ một người
Thuở quần xanh áo trắng
Góc sân trường trao thư!
Em xưa còn mắt biếc
Tóc đuôi gà cao cao
Tồi xưa còn chưa biết
Nói câu nào thanh tao!
Hôm cùng em qua phố
Cuối đường có quán kem
“ Em ơi! Vào thử xem...
Kem ba màu ngon lắm!
Em vui cười lýnh quýnh
Vội vàng nhưng rất xinh
Trong áo dài xúng xính
Tôi ngồi nhìn làm thinh!
Bao năm rồi bặt tin
Người em xưa nhỏ bé
Tôi buồn rồi gọi khẽ
Em đâu rồi em ơi!
Không có tiếng trả lời
Nghĩa là chỉ còn tôi
Một mình ôm tiếc nhớ
Chuyện tình cũ qua rồi!
Giờ thì đã xa xôi
Cuộc đời luôn biến đổi
Như bèo dạt mây trôi
Rồi tưởng niệm một thời
May mà còn ký ức
Ghi dấu những hương thừa
Bằng chiều dài nỗi nhớ
Tình đó với người xưa!
Hoàng Hạc Bay.
MẤY ĐỘ XUÂN CHỜ
Có nhánh xuân nào vừa hé nụ
Duyên xưa thức dậy ở trong lòng
Người đi lâu lắm chưa về đến
Mong đợi ngậm ngùi trên bến sông
Có nhánh xuân nào đang héo úa
Người ơi! Đau lắm trái tim hồng
Đâu đây phảng phất hương sầu nhớ
Hỏi người phương ấy có về không
Có phải xa xôi đường muôn dặm
Hay quên đi mất chút hương thừa
Đã mấy xuân rồi không về nữa
Bao giờ thương đến lối quen xưa
Có tiếng xuân về ngoài ngõ vắng
Nghe trong tim nhỏ tiếng reo mừng
Chỉ thấy con thuyền vừa tách bến
Đôi mắt đượm buồn lệ rưng rưng…
Xuân Mai
![]()
YÊU EM ANH CÓ MỘT ĐIỂM DỪNG
Em hỏi anh, loài hoa nào xinh đẹp nhất ?
Thì em ơi, chẳng có loài hoa nào...
Anh vẫn nghĩ bông hoa dù có đẹp
Vẫn phai tàn theo nhịp thời gian
Chỉ có một loài hoa đẹp nhất
Hoa là em, đẹp mãi trong lòng anh...
Em hỏi anh, sao thích nghe nhạc buồn hiu hắt
Rồi ưu tư, phiền muộn ngày đêm ?
"Em có hiểu trong từng lời nhạc
Là tình anh gửi trọn vẹn cho em..."
Em hỏi anh, sao quá nhiều cảm xúc
Viết thành thơ gửi tặng mọi người
"Vì em biết thơ là lòng anh đó
Quá bao la không một điểm dừng..."
Em đã hiểu thơ là niềm cảm xúc
Gửi lòng anh đến với mọi người
Tình yêu em là chủ đề muôn thưở
Vì yêu em, anh mê mãi làm thơ...
Nếu em hỏi ! em ơi đừng hỏi nữa
Thật chân thành từ cõi lòng anh
Một câu hỏi, muôn ngàn câu hỏi !
Anh dịu dàng xin trả lời em :
"Bởi yêu em, anh có một điểm dừng..."
NGUYỄN ANH KHANH
CHỜ NHAU
Trời sang mùa ...phố cũ vắng đìu hiu
Hàng cổ thụ ...cong mình lên tránh gió
Con sâu róm ...trốn vào trong bụi cỏ
Chim từng đàn ...sải cánh hướng về Nam
Thu ra đi ...mang theo sắc lá vàng
Làn mây xám ...đón mùa đông trở lại
Căn nhà cũ ...tường loang rêu bám mái
Phố thưa người ...hun hút đến mong manh
Trời sang mùa ...không còn ánh trăng thanh
Mưa giăng mắc ...nhỏ hồn sâu nhung nhớ
Đêm chơi vơi ...khát nụ cười rạng rỡ
Khát mặn nồng ...khi môi mắt chạm nhau
Đến bao giờ ...ta lại nắm tay nhau
Nhóm ngọn lửa ...sưởi tim hồng thôi giá
Giọt nắng lên ..cho hàng cây xanh lá
Ghi chặt hồn ...gần mãi chẳng mùa đông
Ta cùng nhau ...nâng niu mảnh hương nồng
Gom mơ ước ...xây thành ngôi nhà nhỏ
Những yêu thương ...lại tìm vè ở đó
Trên khu vườn ...hạnh phúc nở đầy hoa
Sưu tầm.
![]()
Trọn Đời Bên Em
Em có biết yêu em nhiều lắm
Tình yêu này sâu thẳm trong tim
Dù xa xôi anh mãi giữ gìn
Bao đêm anh vẫn đắm chìm nhớ mong
Anh nguyện mãi một lòng chung thủy
Yêu em nhiều mộng mị tương tư
Ngại chi sóng gió sương mù
Gom niềm thương nhớ trong thư gửi người
Dẫu xa cách không nguôi nhung nhớ
Nụ hoa tình đã nở hương yêu
Nhớ em anh nhớ thật nhiều
Dẫu là cuộc sống bao nhiêu hững hờ
Anh vẫn nguyện một lòng chờ đợi
Dù đôi mình còn ở hai phương
Mai này hạnh phúc chung đường
Cùng nhau thỏa nguyện nhớ thương một thời.
Sưu tầm..
TRANG THƯ KỶ NIỆM !
Ta xé mùa thu, đốt bút nghiêng,
Để chiều nắng tắt khỏi buồn thêm,
Ta bóp vầng trăng trăm mảnh vụn,
Đem dòng thơ cũ quẳng vào đêm!
Xin một lần thôi, để ta quên,
Cuộc tình trôi nổi thả lênh đênh,
Bến bờ chưa đổ, duyên tan tác,
Xin một lần thôi, hết luỵ phiền!
Đêm nay ai thả xuống nhân gian?
Tiếng nhạc buồn tênh trổi ngút ngàn,
Vần thơ năm cũ chưa phai nét,
Mộng tình loang lổ giấc mơ tan!
Nhật ký chiều thu em với anh,
Nửa hồn trao gởi giọt xuân xanh,
Gió mơn cánh mỏng, mềm hoa lá,
Vỡ vụn hoàng hôn vá chẳng lành!
Đã mấy mùa trôi anh biết không?
Hết thu sang hạ lại qua đông,
Tim em trắng xoá màu băng giá,
Chiều rớt bên hiên lệ đổ dòng!
Có phải đêm nay gió chuyển mùa?
Bên trời rơi rụng ánh sao thưa,
Lần trang thơ cũ khơi tâm sự,
Nghẹn ngào cay xé chuyện ngày xưa,
Có lẽ giờ đây thu ngủ yên,
Bên đồi lá phủ giấc triền miên,
Ta đem hong nắng tim khô máu,
Để cất trong trăng khỏi luỵ phiền!
Thơ Ngọc trong Đá!
![]()
ĐƯỜNG ĐẾN TÌNH YÊU
Vẫn con đường ấy ngày nào,
Từ quê ra tỉnh ôm vào nắng mưa.
Miền Nam mưa nắng hai mùa...
Tình yêu ai đã thêu thùa ước mơ!
Sáng nay trời đổ cơn mưa,
Nhớ anh em chẳng chào thua tiết mùa.
Cho dù mưa ướt đường xưa...
Trong em lòng vẫn...sớm trưa cũng về!
Nhà anh xa lắc lê thê,
Nhưng em không ngại đường về hắt hiu.
Qua cầu xe cộ dập dìu...
Thoáng trông đã thấy bao nhiêu phố phường!
Cũng vì em trót đã thương,
Đường xa không quản kinh mương cùng cầu.
Qua cầu cho mắt em sâu...
Bao lâu đã thấy đèn màu đỏ xanh!
Tình em anh biết không anh,
Như trang Liệt nữ sử xanh ghi đền.
Ngày xưa oai trấn vang tên...
Ngày nay qua đó...êm đềm lối xưa!
Trời mưa thì mặc trời mưa,
Lòng em khấp khởi khi vừa vào cua.
Bóng anh thấp thoáng rào thưa...
Em mừng em biết...em thừa tình yêu!!!
Hoàng Hạc Bay.
RU TÌNH
RU anh trong giấc ngủ hồng
EM vào giấc mộng, ấm nồng tình anh
GIẤC mơ em tới mây xanh
MỘNG ngày hai đứa kết thành lứa đôi
ĐÀI non nụ đã đâm rồi
TRANG tình thiên sử, bồi hồi gửi trao
THU tàn mang gió hanh hao
VỀ đây thôn vĩ dạt dào tình thương
NHUỘM hồng bến nước sông hương
SẮC còn tươi thắm, vấn vương trong lòng
CHO tim thương nhớ đầy đong
VÀNG tươi cõi mộng, thoả lòng ước ao
NHỚ anh nhớ những lời trao
NHUNG tơ êm ả, ru bao lời vàng
RU EM GIẤC MỘNG ĐÀI TRANG
THU VỀ NHUỘM SẮC CHO VÀNG NHỚ NHUNG.
03/01/2018 Hải Đỗ Tiến
![]()
NỢ DUYÊN
Thức trọn đêm này có biết không
Yêu thương gửi gắm cả tấm lòng
Một mình quạnh quẽ ôm gối mộng
Trăn trở canh tàn lạnh giá đông
Có biết rằng em mãi ngóng trông
Ôm bao nhung nhớ chốn loan phòng
Tình trao ước hẹn lòng chung thủy
Cam đành an phận nào đếm đong
Mùa đông giá rét chẳng nắng hồng
Ướt đẫm thơ tình nắng đâu hong
Bao nhiêu buồn tủi sầu vương mắt
Kỷ niệm ngày xưa cuốn theo dòng
Trót lỡ yêu rồi phải nhớ mong
Ước ao tình luôn đượm thắm nồng
Se duyên buộc mối tơ hồng dệt
Yêu mãi muôn đời nợ trả xong!!!
Thơ Vũ Thắm
![]()
BUÔNG !
Hãy buông tay nhau thôi, đừng nuối tiếc !
Cuộc tình mình, nay đã hết rồi anh.
Xưa quá yêu, em đã vội trao dành.
Đời con gái như bức tranh buổi sáng !
Khóc tiếc thương cho cuộc tình lãng mạn.
Buông nhau rồi, ta làm bạn nghe anh !
Hãy quên đi những an ủi, dỗ dành...
Cuộc tình ấy, giờ em đành buông bỏ !
Hãy buông tay em đi, đừng bày tỏ !
Bởi vườn hồng, ong đã rõ lối đi.
Xưa mới yêu, anh hứa hẹn những gì ?
Nay vội bỏ cuộc tình si...hoa mộng !
Buông tay em đi anh, đừng hy vọng !
Chẳng còn gì để mà ngóng mà trông.
Bởi trong em, đã tắt ngọn lửa lòng.
Từ đây nhé, hết còn mong sum họp !
Do Bang .
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
sunrise.tqb@gmail.com