TRƯƠNG CHI CHÀNG ĐÃ VỀ ĐÂU?
Ai oán chi trăng đến não lòng,
Song thưa nguyệt ghé tiếng đàn mong,
Thuyền ai trôi nhỉ trên sông vắng,
Réo rắt tương tư ... nặng nỗi lòng?
Đêm nay trăng nhỉ đã ba đêm,
Trăng lướt lên thềm ... lướt dịu êm,
Đàn ai khắc khoải không còn nữa,
Trăng nhỉ ba đêm ... gối ướt mềm!
Sao nỡ vô tình tiếng đàn ngưng,
Tim muốn bước đi ... dạ lại đừng,
Hồn ta đã gửi về nơi ấy,
Nỗi nhớ dâng đầy ... hỡi người dưng!
Người đã ru ta giấc ngủ say,
Đàn đã theo ta suốt tháng ngày,
Sao chẳng giã từ ... thôi chợt tắt,
Mộng cầm ta ước mộng nắm tay!
Trăng hỡi soi đi khắp nhân gian,
Chỉ rõ ai kia đã gẩy đàn,
Tội để cung đàn treo lơ lửng,
Phải chăng duyên phận ý trời ban!?
Ta ước một lần một lần thôi,
Bến vắng sông kia để cùng ngồi,
Đôi bóng cùng soi ... trăng lấp lánh,
Nguyệt cầm lan tỏa nước sông trôi!
Trăng nói đi trăng người ở đâu,
Hỏi nhé trăng ơi cớ sao sầu,
Ba đêm người ấy đàn không gẩy,
Ba đêm hồn lạc ... xác về đâu…!?
Sưu tầm.
CHỮ TÌNH
Đố ai định nghĩa được TÌNH YÊU.
Bỗng đâu ngơ ngẩn một buổi chiều.
Khi tim thổn thức tên ai đó.
Thoáng hiện qua hồn nhớ.... liêu xiêu.
Có phải YÊU chưa sao bỗng nhớ.
Dẫu chỉ ánh nhìn rất vu vơ.
Dẫu chỉ dăm câu thơ tản mạn.
Đêm về trăn trở mộng cùng mơ.
TÌNH YÊU khó hiểu quá ai ơi.
Nó khiến tim ta cứ bồi hồi.
Chẳng thể nào yên khi người ấy.
Vô tình gợi nhớ chuyện ....xa xôi.
Ai chỉ dùm ta YÊU thế nào.
Để thôi khắc khoải bớt lao đao.
Đêm về tròn giấc thôi nhung nhớ.
Chẳng gọi tên người tim xuyến xao....
Lê Thuỷ Trúc
NÀNG XUÂN
Nắng có vàng trên lá buổi đầu xuân
Khe khẽ ru mỗi lần xuân anh đến
Lỡ không anh nắng xuân chiều lơ đễnh
Thầm thì gì ! Mây trêu lượn quanh đây
Em góp nhớ đong đầy buổi chiều nay
Anh như mây trùng trùng đành xa cách
Nhịp khoan ru ! ru cuộc đời trầm mặc
Cho xuân em nước mắt chảy vắn dài
Mới là xuân mà đâu đã tàn phai
Gió mới đến rung rinh từng khuy áo
Mới là xuân ! Bến mộng thuyền huyên náo
Sao nghìn trùng ! Sáo vẫn muốn bay xa
Em miệt mài kết mãi một mùa hoa
Cất xót xa đơm tình xuân thật đẹp
Giăng hết tơ vào khung chiều ngõ hẹp
Để xuân nồng ! mơ vẹn ý tình thơ
Để bên em kiếp này tình vơ bơ
Để bên anh lỡ hẹn mùa héo úa
Nàng xuân cười ! Nụ cười chỉ một nửa
Còn nửa kia móp méo chẳng trổ mầm
Hoài Thơ
ĐÔNG ĐÃ VỀ
Đông đã về, hơi lạnh... buốt tim côi
Bên song cửa, em ngồi nhìn khoảng lặng
Ôn kỷ niệm chuỗi ngày anh xa vắng
Để nghe lòng trĩu nặng... khóe mi cay
Đông đã về, sao lá vẫn còn bay
Trong đôi mắt luôn đong đầy nỗi nhớ
Anh có biết đêm từng đêm trăn trở
Gọi tên ai, mà lệ nhỏ đôi dòng
Ở nơi này hiu hắt ngọn gió đông
Em chờ đợi, một vòng tay sưởi ấm
Xua băng giá những ngày đông ảm đạm
Cho nụ cười lại nở thắm bờ môi.
Sưu tầm.
GIẤC MỘNG XUÂN
Em là con gái Bắc Ninh
Trồng dâu ươm kén tơ tình chưa trao
Đầu xuân đi chợ mua đào
Gặp bao con mắt dán vào má em
Ửng hồng chẳng dám nhìn lên
Có đôi mắt phượng thắm xuyên nồng nàn
Lòng em bỗng thấy xôn xang
Trời xe duyên số đá vàng hay không?
Đêm về canh cánh bên lòng
Trăng luồn khe cửa, gió sương lạnh trào
Nghe như chân chạm giậu rào
Hoa quỳnh chợt thức, hương trao ngát cành
Em chờ bao buổi trăng thanh
Cầu mong gió gửi mộng lành cho em
Chỉ hồng nguyệt lão xe duyên
Cho chim chắp cánh cành liền đơm hoa
Vũ Thủy
NỖI NHỚ
Em giấu nỗi buồn vào những chiều nhạt nắng.
Khi chiếc lá vàng đơn lẻ rụng ngoài sân.
Gió nhẹ nhàng thổi từng sợi tóc bâng khuâng.
Là lúc lòng em chợt cồn cào nỗi nhớ.
Vang vọng đâu đây khúc nhạc tình dang dở ....
Như xoáy vào hồn bao kỷ niệm dấu yêu.
Biết xa nhau là sẽ đau đớn thật nhiều.
Nhưng em vẫn phải giấu che đi tất cả.
Để rồi với cái lạnh mùa đông băng giá.
Em một mình góc phố nhỏ nỗi chờ mong.
Vẫn biết yêu anh là phải nén chặt vào lòng.
Sao nỗi nhớ cứ trào dâng như sóng cuộn.
Đêm từng đêm tóc rối bời bao phiền muộn.
Thoáng bóng người về trong những giấc mơ hoang.
Yêu thương xưa với bao tha thiết nồng nàn.
Đành cất giấu vào thẳm sâu miền ký ức ...!
Lê Thuỷ Trúc
DẤU LẠC
Dấu cỏ đi về…
Bóng nghiêng chiều Xuân vắng
Con nắng vội vàng
Trốn vội cuối chân mây…
Ta ngồi đây với cơn say chưa tỉnh
Vẽ trăm năm một bóng ngất ngây!
Cuồng muôn kiếp đọa đày trăng in nước
Gọi yêu thương khàn giọng chẳng ai hay…
Kiếp say sưa chôn đời vào ngọn lửa
Đốt cho tan nhưng còn đó hình nàng
Vọng tiếng vang Nỗi buồn kia gõ cửa
Mùa xưa đâu? Còn đọng chút nắng vàng!
Lạc chân bước…Về đâu đây bóng nhỏ!?
Xa tít ai hay ánh sáng đã khởi tàn…
Sưu tầm.
MẮT MƠ
Kìa đôi mắt…Nhí nhảnh dễ thương
Anh nhìn chi bỗng thấy lạc đường!
Sâu trong giếng, đợi lời bày tỏ
Quanh quẫn trận đồ ngôn ngữ chỉ buồn xo
Đôi mắt đỏ…Dỗi hờn: Anh chưa rõ?
Tình chi chi… Yêu lại thập thò…!
Mai ghé nhà nhớ đừng méc má…
Anh con trai nhưng vốn nhát tẽn tò…
Thôi lời yêu xin em cho hẹn nhé!
Thế nụ hôn, đỡ lạt giọng rụt rè.
Tay anh nắm như lời hò hẹn…
Bởi trăm năm chồng vợ... nghẹn…Lời Yêu
Sưu tầm.
NƠI MÀ ANH SẼ ĐƯA EM ĐẾN
Khi không dám, vượt vũng bùn lầy lội,
Ánh mắt em yêu, là lời khẩn cầu,
Và bàn tay, chìa phía anh, rất tội,
"Vì em để anh, ở lại quá lâu".
Khoảnh khắc được mơ ước từ rất lâu,
Điều tỉ mỉ, em hay làm, khi rỗi.
Anh suy nghĩ, về em trong đêm thâu,
Ở lại với anh, rất lâu, vậy thôi.
Khoảng trống, thực ra rất đầy em nhỉ,
Anh đi bộ, hàng ngày, dọc tàng cây.
Màu xanh, màu vàng, hoa nở, thủ thỉ,
Em vẫn ở, bên cạnh anh, như vậy.
Cốc cà phê, sóng sánh, nhỏ, có đôi,
Trái tim kem vẽ, trên mặt bánh nóng.
Ấm áp bên cạnh anh, là làn môi,
Như điều gì trong em, ngóng vọng.
Màu xanh cobalt, hòa vào màu đen,
Khác màu đen, pha với ultramarine.
Như nâu gạch, trên tường gỗ thắp đèn,
Mà em yêu, vẫn rất thích, ngồi bên.
Đã là điều gì đấy, thoảng nhẹ thôi,
Như cầu thang, không thể thiếu, mặt trời.
Không khí, dây leo, không hề xa xôi,
Em đứng thổi bong bóng, anh chờ đợi.
Bên cạnh anh, rất lâu, em thân yêu nhỉ,
Từ hôm nay, khi anh nắm tay em.
Anh biết, nơi nào, đưa em thùy mị,
Như con mèo nhỏ, em ngủ êm đềm.
Là nơi nào, anh sẽ đưa em đến,
Trong trái tim anh, nhảy múa vòng quanh.
Như nơi nào, anh sẽ đưa em đến,
Một lời thôi, ta đã yêu, trung thành.
Thơ: Tịnh Nhiên
NẮNG CÓ NHƯ XUÂN
Thèm nắng cho đong đầy mắt nhớ
Phố lạnh vai gầy em như mơ
Góp nhặt yêu người về bỡ ngỡ
Kêu thầm tên một thoáng đợi chờ
Nắng có mềm nỗi buồn xuống thấp
Ơi em xưa dâu bể phận đời
Xuân đã chạm lòng ai khuất lấp
Cách mấy mùa xa vẫn trùng khơi
Hỏi thử nắng sao về quá muộn
Em ru mình những giọt đông phai
Thuở mộng đầu cơ hồ sóng cuộn
Để bây chừ con nước chia hai
Nắng vẫn còn xuân bay áo lụa
Lối cũ ta về lắm nẻo thương
Em có còn thơm lây bậu cửa
Nắng cho hồng tóc gió tơ vương.
Hoàng Chẩm
LẠC DẤU
Trăng soi bóng bên cầu
Tuyết rơi buốt đêm thâu
Tình đã nhạt phai dấu
Cho sầu đôi mắt sâu
Đông về anh ở đâu?
Tuyết mỏng manh đóa sầu
Vết đau đang cào cấu
Lạc dấu giữa thinh không
Vết đau đang cào cấu
Lạc dấu giữa thinh không
Lạc dấu giữa trăng nồng
Lạc dấu giữa đêm đông
Em suy nghĩ viễn vông
Ôm vết thương trong lòng
Anh rời xa xứ mộng
Lối về phủ rêu phong
Rướm máu đoá gai hồng
Tình rã rời xa trông
Tình đôi ta ngọn sóng
Tình trôi về cuối sông
Tình đôi ta ngọn sóng
Tình trôi về cuối sông
Tình đôi ta lạc dòng
Tình trôi về cõi không...
Nguyễn Hồng Linh
MÊ...
Xích xiềng trói chặt miền yêu
Ưu tư quấn quyện cô liêu nỗi sầu
Tay đan một sợi tình đau
Đông tràn tuyết phủ úa nhàu cõi mơ
Vùi say trong giấc mộng hờ
Men cay thấm đượm câu thơ nhạt nhoà
Trăng tàn trống điểm tình xa
Ngẩn ngơ chiếc bóng...mình ta lặng về...
Biển đời sóng cuộn lê thê
Chông chênh bến lạc...u mê cuộc trần...
Sưu tầm.
VỌNG
Lạc cánh thiên di não mộng thường
Bên trời cách biệt đượm sầu thương
Chờ ai mấy thuở tình luôn vẹn
Đợi bạn bao ngày ái mãi đong
Viễn xứ sương mờ tâm vọng tưởng
Quê nhà gió lạnh dạ hoài vương
Mơ đêm nguyệt cảnh xuân hồng luyến
Ngọt kiếp Liêu trai thỏa giấc trường.
TT-Thanh Trước
Nỗi nhớ chuyện tình
Chuyện tình thơ một thời mơ mộng
Ánh mắt ngời rạng rỡ niềm vui
Môi hồng e ấp thẹn thùng
Như hoa hàm tiếu nụ hồng sương mai
Tình nhung nhớ những ngày không gặp
Nghe muộn phiền sao nhớ người dưng
Thẫn thờ cứ ngóng trông chờ
Buồn ai không đến cho lòng xốn xang
Chút dỗi hờn buồn vương mắt biếc
Giọt sầu rơi ngấn lệ hoen mi
Ngày sao dài mãi Lê thê
Ngỡ chừng như đã mấy mùa trăng sao
Từng ngày qua mấy mùa lá đổ
Những lần chiều ghế đá công viên
Bên nhau dệt mộng tình nồng
Nhẹ rơi chiếc lá ân tình luyến thương
Tay Đan tay dắt dìu nhẹ bước
Nép vào nhau cảm xúc dâng trào
Nồng nàn hơi thở trinh nguyên
Môi thơm run rẩy lịm hồn ngất ngây ...
Rồi ngày tháng năm dài xa cách
Để người buồn nghe những tàn phai
Niềm yêu ôm dấu trong lòng
Thêm dài nỗi nhớ khẽ thầm gọi tên ...
Sưu tầm.
LỆ BUỒN TƯƠNG TƯ
thơ xuôi ngược
Buồn soi mắt lệ sầu ai oán
Ngả cuối đường xuân cảnh vắng người
Đông trước phố khuya đêm muộn đến
Hạ đầu trăng nhạt bóng vừa rơi
Hồn say mộng nhé yêu thương hỡi
Giấc loạn mơ rồi đau đớn ơi
Mông quạnh phút xưa nào giữ lại
Hồng lệ rũ buồn nghẹn đắng môi
Nguyễn Chí Hiệp
DÒNG XƯA ĐÊM NHỚ
thơ xuôi ngược
Dòng chảy nước sông thấy vẫn đây
Bến neo thuyền vắng đã qua ngày
Bồng bềnh sóng nhẹ khua sau lái
Đỡ chậm tay co vội nắm dây
Đông tới cảnh khuya trời giá lạnh
Phố về đêm muộn dốc xa hoài
Hồng môi mắt ấy hôm nào nhớ
Mong mỏi tình em mộng níu vai
…………………..
Mong rồi để nhớ mãi về ai
Bước chậm đường quanh ngõ tối dài
Hồng trắng cánh tàn hoa rũ héo
Tím vàng mây tối cảnh mờ phai
Đông sang gió lạnh trời se sắt
Phố trước lầu khuya mưa lắt lay
Bồng khẽ mái hiên đèn rọi bóng
Dòng nghiêng giọt chảy nước đầy vai
Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp
TR Ă N G K H U Y Ế T
Trăng đêm nay lại khuyết
Một nữa ...trốn đi đâu
Rơi giọt vàng mãi miết
Rắc lên màu mắt nhau
Trăng không già mãi trẻ
Tim thổn thức tình đầu
Màu vàng trăng vẫn thế
Vương lên làn tóc nâu
Em không như trăng khuyết
Vừa chớm tuổi xuân thì
Màu mắt nhìn tha thiết
Trăng vàng vương bờ mi
Giọt vàng theo bước đi
Rơi bên thềm tha thiết
Giọt lã lơi ....mãi miết
Loáng trên bờ môi ngoan
Anh uống giọt trăng vàng
Thơm màu môi mười bảy
Tiếng lòng anh say mãi
Nhớ giọt vàng đêm nay
Thơ : Toá Hồng
NHỚ ANH...
“ Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ...
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai! “
Chiều nay mây xám giăng giăng...
Ngồi bên khung cửa nhớ anh vô vàn!
Nhớ từng ánh mắt dịu dàng,
Nhìn em những lúc em đang u buồn.
Nhớ anh những buổi chiều buông,
Ta ngồi ngắm bóng hoàng hôn sẫm màu.
Nhớ anh tiếng nói ngọt ngào...
" Em ơi! Em có khi nào ghét anh!?"
Nhớ anh em ghét sao đành,
Người em yêu mến...mộng lành em mơ!
Nhớ anh em viết vần thơ...
Cà phê hôm đó...ngồi trơ mắt nhìn!
Lần đầu biết mặt nhận hình,
Em còn ngờ ngợ..." Hay mình lầm chăng!?"
Anh ngồi đối diện lăng xăng...
Cười cười nói nói...giọng văn khôi hài!
Trong em thực sự đổi thay,
Không ngờ " nghiêm nghị " đã bay mất rồi!
Còn đây trước mặt em ngồi,
Đàn ông đích thực...cả đời em mơ!
Mình ngồi trò chuyện hàng giờ,
Mà em như thấy...mới vừa gặp nhau!
Ngoài kia gió thổi lao xao,
Như hoà nhịp đập lẫn vào tim em.
Thế rồi những buổi chiều êm,
Mình cùng nhau dệt tình duyên sau này.
Chiều nay ngồi ngắm từng mây...
Sao mà nhớ quá...đong đầy luyến thương!!!
Hoàng Hạc Bay.
TÌNH YÊU MÙA XUÂN
Mai vàng đua nở đầy trên cành
Tung tăng chân sáo vội bước nhanh
Líu lo ca hát chim tung cánh
Một mảnh vườn xuân gió phủ mành
Em bước cùng anh giấc mộng lành
Đào hồng đươm nụ kết mỏng manh
Sắc xuân lưu luyến tình lóng lánh
Xuân nồng khoe sắc giữa trời xanh
Lễ chùa khấn nguyện với lòng thành
Mộng xuân lưu luyến phủ kín quanh
Mưa xuân kết hạt rơi sóng sánh
Đong đầy hạnh phúc màu thiên thanh
Anh Đào, Cúc, quất dưới nắng hanh
Với tay hái nụ... thôi chẳng đành
Hỡi nụ tầm xuân đang trổ nhánh
Rạo rực xuân tình dáng long lanh
Nguyễn Hồng Linh
THƠ VIẾT CHO NGÀY CUỐI NĂM
Xa nhau bao mùa lá đổ
Mưa ngâu đến đã mấy lần
Ngày xưa choàng vai xuống phố
Bây giờ lạnh lẻo vòng tay
Mây trôi sao biết về đâu !?
Chim trời bạt gió phương nào !?
Mênh mông gánh sầu chất ngất
Mắt buồn đẩm giọt sa châu
Đâu rồi một vòng tay ấm
Đâu rồi một nụ hôn sâu
Đâu rồi bao chiều hò hẹn
Bên nhau khi phố lên đèn
Hôm nay bước lại đường quen
Tưởng chừng hương cũ đâu đây
Không phải ! Chỉ còn hờ hững
Tiếng tơ lạc điệu dây chùng
Hôm nay nhìn tờ lịch cuối
Ngày mai sẽ gở mất rồi
Ngồi viết bài thơ tiếc nuối
Hoài niệm tình cũ phai phôi .
Trần Vĩnh Lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
sunrise.tqb@gmail.com