ĐÔNG MỘT MÌNH
Đông về rồi lạnh lắm người hiểu không
Mảnh tim đơn cô quạnh bỗng thêm buồn
Một mình tôi não nề hằng mong muốn
Gối chăn nay lại cuồn cuộn hững hờ
Buồng tim côi cách ngăn từng góc nhỏ
Chẳng ngọt ngào lệ ứa lỡ ngàn phương
Dẫu tháng năm cách xa muôn ngàn hướng
Đừng nghĩ suy gượng gắng rũ thân gầy
Chẳng muốn chờ người dưng bỏ đi mãi
Ai hiểu giùm tôi đã trải đắng cay
Để một người sầu tủi kiếp lung lay
Là mỏi mong bao tháng ngày vương vấn
Tôi hằng ước một tình yêu cháy bỏng
Rất mặn mà rồi lắng đọng thẳm sâu
Người cùng tôi xây mộng ước ban đầu
Đượm thắm nồng chẳng phai dấu đơn côi.
Thơ Triệu Nhất
NGỒI THIỀN
Hôm qua tình đã chết rồi
Tôi đem chôn nó đứng ngồi không yên
Hôm nay tôi muốn ngồi thiền
Để đừng ô uế một miền riêng tư
Giận người tôi muốn đi... tu
Nghĩ đi, ngẫm lại mịt mù trong tâm
Thương ai một cõi xa xăm
Ngồi thiền mà vẫn căm căm dạ này
Hôm qua múc bát nước đầy
Lỡ tay đỗ xuống đất dày càn khôn
Xin đừng lỗi phải nụ hôn
Để năm ba bữa lời đồn gió bay
Nhớ ai giọt ngắn, giọt dài
Kệ trời mưa đổ bên ngoài sá chi
Một mình dễ có mấy khi
Mưa rồi cũng tạnh, buồn chi cuộc đời
Một mai dừng giữa cuộc chơi
Tình tang cho hết một trời phong ba
Lỡ sinh ra kiếp đàn bà
Buồn vui cũng đã ta bà thế gian
Đàn bà thật lắm gian nan
Ngồi thiền mà vẫn mơ màng bâng khuâng
Đàn bà lắm nợ phù vân
Tu từ muôn kiếp mấy lần càn khôn
Yêu sao một thuở hoàng hôn
Ngồi thiền mà vẫn để hồn đâu đây...
TỐNG THU NGÂN
HÀ CỚ GÌ ĐAU?
Khi anh vào cuộc gian nan
Em còn nụ cười bé dại
Gặp anh em còn ngần ngại
Liếc nhìn rồi vội quay đi
Khi anh nuôi mộng tình si
Em vẫn hồn nhiên bắt buớm
Hái hoa cúc vàng buổi sớm
Tung tăng mặc nắng xôn xao
Rồi ngày má em hồng hào
Nụ cười tự nhiên rất lạ
Chợt yêu lung linh nắng Hạ
Tiếng chim tình tự cành xanh
Em gần như tránh mặt anh
Không còn líu lo như trước
Để anh thở dài thườn thượt
Ngẩn ngơ thơ thẩn chiều hôm
Con được nối liền hai thôn
Dường như dài hơn từ đó
Gió như lạnh hơn ngoài ngõ
Mặc dù giữa Ngọ , kì khôi!
Mơ mộng cũng bình thường thôi
Yêu thương thật thà giản dị
Có lẽ hình như vì vậy
Người chê ta khờ rất lâu
Có gì đâu, cớ gì đau?
Cuộc tình không đầu, không cuối
Khi một người không chịu nói
Người kia chẳng thể đợi chờ
Thì vu vơ , đành bơ vơ
Anh về một mình lối nhỏ
Nhớ thương mềm môi , mắt đỏ
Giận mình không ngỏ, bỏ xuôi(!)
DĨ AN 8-1-2019
THỊT KHO TÀU
Thương em như thịt kho tàu
Nước dừa thơm phức, ngạt ngào thịt heo
Thương em dưa giá, nhà nghèo
Thương em, thương quá, anh chèo đò sang
Ngày ba mươi tết ngổn ngang
Khổ qua dồn thịt, cho chàng khen em
Thịt kho vàng óng một miền
Trứng vịt đi chợ đồng tiền bẻ đôi
Thương em, trông đứng, trông ngồi
Anh về thưa má ở đời với em
Bà con, hàng xóm ra xem
Chú rể đi trước, che rèm quai thao
Đám cưới có thịt kho tàu
Có thêm dưa cải, ngọt ngào tình ta
Kho tàu cho rệu miếng da
Ăn vào thấm cả tình ta suốt đời
Cầm tay xin chớ buông lơi
Xin đừng lỗi phải những lời gần xa
Thịt kho dưa giá thiệt thà
Qua mà thương bậu, tới già vẫn thương...
TỐNG THU NGÂN
NẾU XUÂN NÀY VẮNG EM
Vắng em ai nói lời yêu
Như trời không nắng khi chiều nhạt phai
Vắng em như gió lạc loài
Chim trời mỏi cánh mệt nhoài tả tơi
Vắng em như tuyết thôi rơi
Trăng sao thôi sáng mây trời ngừng trôi
Vắng em ai sẽ bên đời
Xuân về đơn lẻ mình tôi u buồn
Vắng em mưa giọt lệ tuôn
Làm tim thổn thức sầu vương ngóng chờ
Vắng em hồn bổng dại khờ
Sớm chiều ngây dại thẫn thờ vì yêu
Vắng em lòng thấy cô liêu
Xuân về thương nhớ thêm nhiều khổ đau
Vắng em sông suối nghẹn ngào
Đất trời vô nghĩa như vào hư vô
Thơ Danh Chín
XIN MỘT KIẾP NÀY NỢ NHAU THÔI
chiều nay em nói em đang khóc
cũng muốn tìm em nói vài lời
nhưng sợ em buồn thêm nước mắt
nên đành yếu đuối mà im thôi
nỗi buồn em bay trong trời đất
nhiều như sóng vỗ đời muộn phiền
làm sao để biển không còn mặn
đau thương cạn dòng trong mắt em
tôi ngồi đếm hạt mưa trong gió
đời còn mấy lúc được thấy nhau
em đêm cô phụ cùng chăn gối
tôi cũng bao năm tóc nhuộm sầu
em nói với tôi em không nhớ
những nắng chiều loang trên bãi đời
em muốn thu mình như cây cỏ
tràn lên trời đất để rong chơi
tôi nói với em buồn tôi đọng
thành hạt sương khuya ngủ đợi chờ
bóng tôi rụng xuống đời tê buốt
tỉnh tôi khóc thét trong vần thơ
có lúc hỏi mình sao không hiểu
tình sao hóa đá để một mai
ta làm khó nhau thì đành chịu
giờ hai đứa buồn, biết trách ai
tự thuở yêu nhau là nghiệp chướng
bên nhau đời nở nụ hoa mềm
vẫn cứ nhìn nhau thương chết được
đời tưởng như vui chỉ buồn thêm
sầu em vỡ òa trên đầu gió
buồn tôi nhan nhãn khắp cùng trời
hai đứa nhìn nhau rồi nói nhỏ
xin một kiếp này nợ nhau thôi
p h a m t r i
LỤC BÁT NGẬM NGÙI....
Chiều xưa lãng đãng buồn tênh
Dòng người qua lại gập gềnh lối đi
Nhớ ai môi mắt xuân thì
Trăng buồn che lối còn gì cho nhau...
Biết tìm em... ở chốn nào...?
Tay đan tóc tuyết pha màu thời gian
Giậu xưa còn đứng thẳng hàng
Tình ta giờ lại bẻ bàng tơ duyên
Nhớ...ai réo rắt triền miên
Nghe tim thổn thức gọi miền xa xăm
Nhớ em ... nhớ tiếng thì thầm
Chìm trong vô vọng , biệt tăm não nề...
Ong kia đã tỏ đường về
Bướm kia trải mộng lời thề tiển đưa
Sao trời in dấu lưa thưa
Đêm xưa nguyệt tỏ... mây chưa tự tình...
Đồng tiền hàm tiếu xinh xinh
Anh mang trao tặng duyên tình cùng em
Mơ ngày pháo nổ vào thềm
Trăm năm hồng phúc vẹn êm bạc đầu
Chiều hôm thơ thẩn dạ sầu
Suy tư bao nỗi bể dâu cuộc tình
Thế gian bao kẻ linh tinh
Trăng không thay đổi sao tình lại buông
Tiêu dao trỗi khúc nhạc buồn
Âm thanh man mác say hồn chinh nhân
Đàn buông cung oán bâng khuâng
Nghe như than thở thì thầm xa xa ..
Em giờ là của người ta ...
Thuyền rời bỏ bến mơ xa ngậm ngùi ...
6/1/2019. DẠ YÊN
DẠ KHÚC ĐAU
Nào biết có ngày từ giã nhau.
Kẻ đi người ở dạ thêm sầu.
Hà Thành trở gió trời đông lạnh.
Thương cảm mãi chi để khổ đau.
Chia tay nhau nào ngờ ly biệt.
Anh đường anh tôi cũng đường tôi...
Cuộc tình xưa con đường gãy khúc.
Thật đớn đau một cuộc bể dâu...
08/01/2019 ( Thu Hang - Plauen )
ĐÔI TAY TÌM NHÂN THẾ
Đêm trở trời hiu quạnh
Em khổ hạnh trăng ngời
Bóng tay làm dấu thánh
Trên môi thập tự đời
Em ru mình hoang phế
Đong đưa khúc tình sầu
Đôi tay tìm nhân thế
Chẳng ai nắm…hồn đau
Đường đi đầy gai nhọn
Theo Chúa học từ bi
Lần lữa rơi từng ngón
Đánh mất tuổi xuân thì
Ta về ngang cúi mặt
Lượm lặt từng yêu thương
Gởi em từng khoảnh khắc
Trên đỉnh tháp giáo đường
Hai ta mù lưu lạc
Mò mẫm kiếm tìm nhau
Chưa thề mà đã thác
Dưới một cuộc mưa rào
SỸ LIÊM
BẾN CÔ ĐƠN
Mong thuyền bến đợi đã mòn sâu
Ngóng mỏi thuyền đi bến lại sầu
Bến phải mong thuyền chưa chịu đậu
Thuyền hay nhớ bến vọng chờ lâu
Trùng khơi lỡ cách hoài ngăn dậu
Dãy núi sao đành bỏng hoại câu
Cõi ruột cô phòng đơn lẻ thấu
Thương ngàn vạt nắng phải mùa ngâu...
5/01/2016 - Sinh Pham
TƯỞNG...!
Chữ hẹn nơi lòng tưởng lặn sâu
Dường như cảm xúc hết u sầu
Hay là phận lỗi buồn tâm thiếp
Bởi thế duyên lầm buốt giọt ngâu
Tháng đợi kề vai cầu thật chóng
Hôm về giáp mặt ước từ lâu
Mừng nay gặp gỡ cau trầu tới
Nhỏ nhẹ ơi chàng.. nói một câu !
Tg: TO Ny Trần
TÌNH SẦU
Thuở ấy duyên tình lỡ đậm sâu
Thời gian cách trở lệ hoen sầu
Thương chiều gió lạnh bên hàng liễu
Nhớ buổi mây hồng giữa rặng ngâu
Mãi đợi trong hồn nghe trống trải
Hoài mơ giữa dạ tưởng dài lâu
Sau rồi lặng lẽ đành im tiếng
Phận đã an bài chẳng nói câu.
8/1/2019 . Chin Ngo Van
CHẲNG LẼ GIỐNG NGÂU
Khắc cốt ghi lời đã đậm sâu
Bên sông thổn thức đợi lòng sầu
Bơ vơ bến đó thuyền chưa đậu
Lững thững sông này lái chẳng đâu
Có phải đi xa chàng sướng nhậu
Cho nên ở lại thiếp buồn rầu
Tình chồng nghĩa vợ sao cho thấu
Chẳng lẽ đôi mình cũng giống ngâu.
9/01/19 Tg: Phạm Thuấn
DẠ HƯƠNG
Đêm nay hoa thoảng một mùi hương
Giữa nơi tuyết lạnh... giữa đêm trường
Giữa nơi hoang vắng hồn tê tái
Giữa một rừng hoa đẹp lạ thường
Đêm nay hoa nở một nụ đời
Mênh mông vô tận... đêm chơi vơi
Hương thơm tự thuở nào thanh khiết
Giữa chốn nhân gian cứ gọi mời
Đàn ai lỡ nhịp nhớ dạ hương
Dây tơ réo rắt biển mù sương
Giá băng thôi đã tình dang dở
Đừng dạo làm chi khúc nghê thường
Đêm nay hoa trắng nở ngoài hiên
Thôi hãy quên đi hết muộn phiền
Quên những đóa hoa lùa trong gió
Quên chiều hai đứa rất hồn nhiên
Đêm nay hoa nở thoảng mùi hương
Nhớ nhau ngơ ngẩn bên giáo đường
Chấp tay cầu nguyện cho hai đứa
Hãy cứ an lành... thương nhớ thương
Đêm nay hoa vẫn thoảng mùi hương
Của tóc em bay chiều tha hương
Của đêm hoang dại tình lữ thứ
Của một mối tình... vương tơ vương
TỐNG THU NGÂN
CHẮC TẠI TIM YÊU
Nghĩ gì mà cứ mãi nhớ người dưng
Gió lay nhẹ thầm mừng mơ ấy đến
Nghe thổn thức đêm nằm trông nghĩa bện
Để duyên mình vun vén trọn bên nhau
Hạnh phúc ơi ! Xin hãy thắm đượm màu
Luôn nồng ấm xuyến xao êm đáy dạ
Dù huyễn cảnh trần gian còn vạn ngã
Nếu chân tình sẽ vượt cả chông gai
Nhịp bước chung trên khắp nẻo đường dài
Ươm khát vọng bên ai tràn phơi phới
Ngẫm cũng lạ sao mà hoài ngóng đợi
Một người dưng trao gởi hết cõi lòng
Hiểu tâm hồn lắm khoảnh khắc chờ mong
Ước hình bóng tơ hồng say giấc điệp
Vòng tay dịu ngọt ngào cùng đi tiếp
Hết kiếp này vui thỏa hiệp con tim.
9/1/2019 Thơ : Thanh Trúc
EM LÀ MÙA XUÂN
Chợt nhìn thấy em về qua lối nhỏ
Lòng bỗng nghe đâu đó xuân đang về
Từng tia nắng ngô nghê trên lá cỏ
Tôi lắng nghe trong gió những đê mê
Này em hỡi đừng chê tôi cằn cỗi
Bởi đã yêu mà nông nổi đó thôi
Em trở lại cuộc sống tôi thay đổi
Những suy tư dường như lỗi nhịp rồi
Em là nắng ... soi đời tôi rực rỡ
Em là mưa ... tôi than thở đêm dài
Em là Hạ ... để tôi hoài nhung nhớ
Em là Xuân ... luôn mãi ở tim này
Tôi yêu đời mỗi sớm mai thức dậy
Tôi yêu em bởi được thấy xuân hồng
Nếu thiếu em đời vào Đông lạnh mấy
Nếu thiếu em đời chỉ thấy hư không
Chợt tôi thấy em đỏ hồng đôi má
Lòng bỗng nghe những khác lạ lâng lâng
Nghe trái tim khẽ trào dâng sóng cả
Bởi vì em chợt đến đã như gần
06\01 Doon Hồ
TÌNH ĐÃ HƯ HAO
Cúi đầu tóc thả trên vai
Em đi trong gió cuốn bay lá sầu
Mới hay tình đã hư hao
Khiến tim ta dậy niềm đau rụng rời
Nồng cay rượu rót đầy vơi
Uống cho say đến mềm môi vẫn buồn.
Bên thềm nắng cũ còn vương
Dáng em đã khuất cuối đường xa xăm
Ta ca nhỏ tiếng thì thầm
Một mình với bóng trăng rằm ru đêm
Một mình ta Một mình em
Mỗi bên riêng một nỗi niềm chênh chao
Vậy là tình đã hư hao
Thôi thì...Hẹn lại xưa sau Thôi...thì...
Sưu tầm.
TRĂNG MÙA ĐÔNG
Mùa đông đến đâu còn vương sắc nắng
Cả đất trời sao nhuộm trắng đau thương
Ánh trăng xưa trôi theo dòng xa vắng
Con gió chiều có còn thoảng mùi hương ?
Ta uống cạn cả mùa đông nhung nhớ !
Tiếng đàn chùng lầm lỡ khúc ly tao
Ngóng đợi trăng , hồn ta như thắp lửa
Bến mơ yêu , trăng ở tận nơi nào ???
Mùa đông đến ,lá rơi vàng ngập lối !
Chung rượu buồn ngồi đợi nhớ thương ai
Sao mây gió kéo ngang trời chi hỡi
Dấu chi trăng ...cho ta lỡ gót hài..!
Ta với trăng là bạn tình muôn thuở
Viết vần thơ gửi vào gió mây bay
Lặng lẽ gom lời yêu thương rất nhỏ
Mây gió đừng làm tội ... để đắng cay
Trời se lạnh tràn về trong hơi thở
Chút hương nồng trong nỗi nhớ quắt quay
Thả lòng ta lên khung trời lộng gió
Khúc đoàn viên ta xin đợi một ngày .
Thơ Ngô Ly
ĐỢI EM
(Dấu yêu ơi Xin em đừng lỡ hẹn
Kẻo mai ngày lại thẹn với nghìn thu.)
Anh tìm em khi chiều dần tắt
Chim bay về từ khắp muôn nơi
Xa xa ráng đỏ chân trời
Sương rơi thấm lạnh lòng người ngóng trông.
Phía làng quê bếp hồng đã nhóm
Con đò về sau khóm tre xanh
Bơ vơ trong gió mình anh
Nhìn về nơi ấy xa xanh ngút ngàn.
Người đứng đợi lòng càng ngao ngán
Kẻ ra đi thâp thoáng gần xa
Về thôi đêm đã giao hoà
Về cho giấc mộng đôi ta thắm nồng.
Ai thương xót cô phòng lạnh giá
Ai buồn lòng viên đá cô đơn
Đêm nay trăng cũng buồn hơn
Đêm nay trăng cũng tủi hờn với mây.
Cánh lá nhỏ hây hây gió thổi
Như mơ hồ về nỗi niềm riêng
Đứng nhìn không thấy bóng em
Trời đêm đã phủ bóng đen mịt mùng…
Về thôi anh đợi đi cùng …
Thơ An Giang Bùi
ĐÊM MÙA ĐÔNG!
Đêm đã tàn, em chưa ngủ anh ơi!
Thương nhớ dậy, đốt hồn em trăn trở,
Ngoài song thưa, cuối mùa còn lá đổ,
Nghe rì rào, như ai trổi khúc từ ly!
Trời đêm nay ,sao sầu thảm ai bi,
Trăng cũng chết, nằm im bên kẻ lá,
Gió cuồng điên, đuổi mây về hối hả,
Bỏ mùa đông, sương trắng rụng rơi đầy!
Em ngồi đây, uống từng giọt đắng cay,
Nghe lạnh cóng, bờ môi sao băng giá,
Buồng tim đau, cả hồn em rệu rã,
Ở nơi nào, anh có hiểu không anh?
Sầu đêm nay, em ôm trọn năm canh,
Em lặng đếm thời gian còn sót lại,
Mỗi một giây là một lời ân ái,
Viết cho anh, trong nước mắt nhạt nhoà!
Đêm vừa tàn, trăng cũng khuất nơi xa,
Em gói ghém, thương yêu vào ngăn kín,
Nụ hôn xa, gởi về miền vô định,
Chút hương nồng, trong đêm vắng không anh!
Thơ Ngọc trong Đá!
BẾN VẮNG
Mưa đã tạnh ai về qua sông vắng
Đợi tôi cùng gom chút nắng hong khô
Gói vào theo từng ký ức mơ hồ
Tìm đâu nữa thuở ngây ngô khờ dại
Tình như gió, giữa trời bay xa mãi
Người vội quên bỏ lại mối duyên thừa
Bến âm thầm ấp ủ chuyện ngày xưa
Vẫn lặng lẽ đếm bao mùa thương nhớ
Mưa đã tạnh, sao lòng nghe lệ nhỏ
Nơi chốn này, lần đó... tiễn đưa nhau
Chỉ lặng im nhìn mây trắng ngang đầu
Giây phút cuối, chẳng nói câu từ biệt
Bến nằm đợi, người đi rồi có biết
Con đò buồn da diết nỗi chờ mong
Mỗi chiều qua nhìn nước chảy xuôi dòng
Tim buốt lạnh, ngỡ mùa đông vây kín
HL 06/01/2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
sunrise.tqb@gmail.com