Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2019

Thơ tình còn mãi 302

XUÂN VỀ
Em có thấy xuân về lặng lẽ
Trên cành đào nhè nhẹ gió lay
Tuy còn đông phủ sương dày
Nhưng trời đất đã đắm say... xuân về
Những cánh én đam mê rộn rã
Lúa đồng xanh trổ lá non tơ
Xa nhau bao nỗi mong chờ
Hẹn khi xuân đến giấc mơ tương phùng
Ta sẽ vẹn tình chung muôn thuở
Đến bên nhau thương nhớ giao hòa
Tuy giờ còn phải cách xa
Nhưng xuân như đã mặn mà trên môi
Ta sẽ hết bồi hồi thương nhớ
Tháng ngày xa cách trở đôi nơi
Yêu nhau giữ vẹn một lời
Thủy chung son sắt trọn đời... nghe em.
HL. 1 - 2019
 vntst20183811_500
XUÂN VỀ
Đông sẽ phải buông rèm đi ngủ
Xuân đã sang lộc nhú đầy cành
Lá cây mừng rỡ tươi xanh
Đêm về hứng giọt sương lành mát trong
Xuân vừa ghé nắng hồng đã trải
Nghĩ về anh em lại viết thơ
Nơi đây em mãi đợi chờ
Nhiều khi không ngủ ngẩn ngơ đêm dài
Anh có thấy đào mai hé nở
Còn xa xôi thương nhớ thật nhiều
Mơ hoài hình bóng người yêu
Ước sao sớm gặp trong chiều xuân tươi
Mình trao cả nụ cười ánh mắt
Cả niềm thương gom nhặt lâu rồi
Mặn nồng in dấu trên môi
Bên nhau ấm áp bồi hồi con tim.
PN

ĐỢI CHỜ LÀ HẠNH PHÚC....
Lặng thầm một góc bơ vơ
Biển Xanh xưa vẫn đợi chờ hải Âu
Đượm buồn trong ánh mắt nâu
Bạc đầu con sóng từ đâu dâng trào
Ven ghềnh gió quyện lao xao
Tận cùng sâu thẳm dạt dào nhớ mong
Nắng trưa làm má em hồng
Nụ cười như thác suối trong ngọt ngào
Trót sinh là phận má đào
Biết đâu hạnh phúc nơi nao mà tìm
Thân em tựa giọt sương đêm
Long lanh trong sáng yếu mềm ngây thơ
Xuân thì giữa độ mộng mơ
Gom bao nhung nhớ đợi chờ người xưa
Em cười làm dịu nắng trưa
Cho hạ phai dấu,thu đưa đông về
Đông qua Xuân đến gần kề
Đưa người năm ấy quay về bên em .
Sưu tầm.
 vntst20183824_500
Nhớ Một Người Đi
Người đã quên rồi kỷ niệm xưa
Niềm đau biết kể mấy cho vừa
Khi chờ nguyệt úa rèm sương lạnh
Lúc đợi mây đùn cảnh gió mưa
Mộng tưởng ngàn năm... sầu chở ngập
Tình mơ vạn kỷ... đắng cay thừa
Nào ai hiểu thấu lòng chăng nhỉ?
Mắt lệ hoen dòng mỗi sớm trưa...
Nguyetle

Nhạt Kiếp Hoa Chờ
Cánh nhạn bao mùa trải gió sương
Chìm trôi theo ngọn sóng triều cường
Thầm mơ một sớm về non mộng
Khẽ ước đôi chiều ngược bến tương
Mượn chén sầu quên đời huyễn ảo
Nhờ chung tửu lắng cõi vô thường
Ngàn năm hạc thủy không lưu dấu
Để kiếp hoa chờ nhạt sắc hương.
Nguyetle11/1/2019

NGÁN NGẨM
Thôi về góp nhặt nỗi buồn xưa
Kỷ niệm còn đây ngỡ mới vừa
Những buổi kề vai nhìn lá rụng
Bao ngày đối cảnh dõi mây đưa
Đâu ngờ ngõ trúc âm thầm lạnh
Chỉ khiến vườn mơ quạnh quẽ thừa
Ngán ngẩm ân tình nay nhạt nhẽo
Thôi về góp nhặt nỗi buồn xưa.
thơ : Phạm Thu
 vntst20183731_500
KỶ NIỆM.
Đem dòng kỷ niệm ghép thành thơ.
Chợt thấy bình minh tỏ rạng bờ.
Suối nhạc êm đềm khơi nỗi nhớ.
Men tình ấm áp gợi niềm mơ.
Trào dâng ngọn sóng hồn đưa đẩy.
Níu giữ thuyền nan gió lượn lờ.
Môt khắc vô ưu vừa chớm nở.
Mây trời óng ả dệt hồng tơ.
Sưu tầm.

XIN TÌM LẠI..
Anh tìm lại.. Xưa dáng em..
Cuối năm rơi rớt bên thềm.
Ngọn bấc lùa trôi quá khứ
Về đâu.. tăm cá bóng chim?
Xin tìm lại.. Phút ấm êm..
Tình xưa vương vấn nỗi niềm.
Hương nồng bờ môi làn tóc
Não nùng đoạn cuối phố đêm!
Anh tìm lại.. Đã không em..
Chốn xưa phai dấu gót mềm.
Khuất bờ nâng khăn sửa túi
Tình niệm chôn vùi.. lãng quên!
Xin tìm lại.. Nhịp trái tim..
Mười năm cô lẽ im lìm.
Trường đêm u hoài nhân ảnh
Ai người.. se chỉ luồn kim..?
thơ Kimbang Du 16/01/2018
 vntst20183712_500
KIẾP ĐÀNH
Trời đông gió thổi gió xuyên mành
Lặng lẽ em buồn lặng nhớ anh
Cảnh cũ từng quen từng mãi lạ
Lều xưa vẫn quạnh vẫn chưa lành
Mơ ngày gặp gỡ ngày sang chậm
Đợi nắng chan hòa nắng vụt nhanh
Đã biết người xa thì biết phải
Đành trông ngóng bởi kiếp nên đành .
09.01.2019 Nguyễn Bính .

TIỄN BẠN
Bậu đã chìm trong giấc ngủ vùi
Ta buồn chả thiết cảnh nào vui
Vừa hôm dạo gót lòng suôn sẻ
Bỗng buổi rời chân mắt sụt sùi
Chữ bỏ tâm sầu không nét họa
Thơ dừng ý lặn chẳng vần khui
Trời sao nỡ gạt tình đang thắm
Để kiếp này ôm nỗi ngậm ngùi .
08.01.2019 Nguyễn Bính .
 vntst20183788_500
ĐÊM KHÔNG NGỦ NGHE GIÓ CHỞ MÙA ĐI
Ngoài hiên vắng tiếng mưa rơi lặng lẽ
Gió não nề khe khẽ chở mùa đi
Lòng thổn thức thương phận mình cô lẻ
Giọt lệ sầu khắc khoải kẻ biệt li
Thân cát bụi vẫn níu ghì ngày cũ
Đêm buông mành sương phủ lối ta qua
Đèn hiu hắt phố buồn thiu ủ rũ
Ánh trăng khuya bóng rủ trước hiên nhà
Lời nguyện ước gửi trao đà lỗi hẹn
Đời hợp tan ... giờ chẳng vẹn câu thề
Tình chồng vợ đôi mình từng vun vén
Để bây giờ ai lỡ chẹn bến mê!
Đêm không ngủ bộn bề trong cõi dạ
Cuối đường chiều sao ta vẫn cô đơn
Lòng đắng đót... tiếng đờn ai xa lạ
Trả tin yêu và cả những giận hờn!
Đêm tĩnh lặng nghe gió vờn trăn trở
Dương cầm buồn gieo sợi nhớ niềm thương
Ta thờ thẫn gửi tim đi ở đợ
Gió sang mùa ... còn chở nỗi vấn vương!
Ngày 10/1/2019Đặng Hà Thi

GỬI GIÓ YÊU THƯƠNG
Gió ơi...gió về đâu..?
Cho gửi câu thương nhớ
Gửi những điều trăn trở
Đến bên người tôi thương...!
Gió gửi dùm chút hương
Chút nồng nàn say đắm
Nhắn dùm tôi ... nhớ lắm
Nhớ bóng hình năm xưa...!
Nhớ kỷ niệm chiều mưa
Nhớ mùi hương hoa sữa
Nhớ mưa giăng ngoài cửa
Hai đứa ngồi lặng thinh...!
Nhớ mãi một cuộc tình
Của thời xa xưa ấy
Bao năm rồi vẫn vậy
Vẫn thương hoài ngàn năm....
Gió ơi ...! Có về thăm
Nhắn dùm tôi với nhé
Em mãi là ... cô bé
Trong sâu thẳm hồn tôi .....!
Thanh Trần..
 vntst20184941_500
VÌ SAO QUÊN CẠN CÂU THỀ
Từ khi em biết làm thơ
Tim tôi vụn vỡ từng giờ đớn đau
Phải chăng phố thị đèn màu
Mà em quên cảnh cháo rau quê nhà
Tại trong con mắt người ta
Em là thần tượng em là hoa khôi
Lúc này tên tuổi sáng rồi
Lọt vào vòng xoáy nổi trôi bạc tiền
Đâu còn cái buổi đầu tiên
Dáng cô thôn nữ dịu hiền chốn quê
Áo nâu non, mái tóc thề
Đoan trang thục nữ làm mê lòng người
Hồn thơ viết tựa như chơi
Câu từ sắc lẹm từng lời tựa dao
Cứa lòng mà vẫn ngọt ngào
Lục tìm kỷ niệm biết bao nhiêu lần
Ngày qua xuân đã tàn xuân
Gió xô sóng đẩy mỗi lần nổi danh
Bỏ quên tình cũ sao đành
Để giờ ngõ vắng mong manh lối về .
TQH 11/1/2019

VỀ BÊN ANH
EM phận bạc trôi dòng ngang trái
VỀ bên anh ghép lại tình xưa
RU cho gối chiếc đượm vừa
GIẤC mơ hạnh phúc vẫn chưa nhạt nhòa
NỒNG nàn trải lối hoa rực rỡ
SAY tiếng lòng duyên nợ từ đây
ĐỀN nhau một khối trăng đầy
ANH em thỏa ước ngất ngây nguyệt bày
CẢ ngấn lệ đắng cay ngừng nhỏ
NHỮNG nỗi niềm như gió bay xa
THÁNG yêu tô thắm mặn mà
NGÀY thương đã kịp thiết tha cận kề
MỘNG bền chặt phu thê tuyệt ý
MƠ hoàng cung ngự trị nơi này
EM VỀ RU GIẤC NỒNG SAY
ĐỀN ANH CẢ NHỮNG THÁNG NGÀY MỘNG MƠ
Thơ : TDDK
vntst20183774_500
TÌNH CÔI
Trắc trở ân tình nhạn rẽ đôi
Tùy duyên hạnh phước biết đâu bồi
Non thề bữa nọ bơ vơ gửi
Biển hẹn hôm nào lạc lõng trôi
Những tưởng đường yêu hoài kết mãi
Ngờ đâu ngõ ái cũng tan rồi
Đìu hiu vãn cảnh lòng thương nhớ
Hụt hẫng nơi này chỉ mỗi tôi.
MĐM

HỜN ĐÊM LẠNH
Gió thoảng bờ môi đọng nỗi sầu
Thơ lòng viết vội chẳng tròn câu
Hằn trong kỷ niệm vàng đôi mắt
Khoả giữa tình yêu bạc mái đầu
Cũng bởi âm thầm thân giá lạnh
Hay vì quạnh quẽ dáng bầm sâu
Hờn đêm nguyệt thắt làn mi nẫu
Lạnh lẽo hồn ai phảng phất mầu.
Thơ tình: Anh Vũ

TÌNH THOÁNG CHỐC
Về biển ngày xưa
Nhìn hoa Muống biển
Hoa tím lá xanh
Lòng anh chạnh nhớ.
Làn sóng biển tràn lên bờ cát lở
Hoa tím buồn cách trở nhớ thương nhau
Lá vẫn xanh nhưng cành đã rối nhàu
Cùng sóng bạc đưa nhau về biển cả.
Xa xôi cách trở
Vẫn nhớ về anh
Sóng vỗ chẳng đành
Vuốt ve một lúc.
Sóng vẫn vỗ vào vuốt ve liên tục
Như hỏi thăm nàng hạnh phúc hay không
Xa vắng từ lâu sóng cũng chạnh lòng
Âu yếm vỗ về lòng anh cũng thỏa.
Sóng về hối hả
Rồi lại cuốn đi
Hoa tím nhu mì
Nhìn khơi nhớ vọng.
Từng giọt nước như chút tình ứ đọng
Để thỏa lòng ước vọng được gần nhau
Đôi ít lời cũng đã được gửi trao
Tình thoáng chốc rồi cùng nhau hứa hẹn.
Sưu tầm.
 vntst20183603_500
XÓT... XA
Ưu phiền cay đắng
Lẳng lặng mà đau
Lá xanh giờ cũng phai màu
Đông về hiu hắt nhìn nhau nghẹn ngào
Lời trao tình ái
Đẹp mãi người ơi
Mà sao em thấy rã rời
Lệ tràn mi đẫm đầy vơi cách lòng
Ước mong nhiều lắm
Sâu thẳm tâm hồn
Lạnh lùng tím nửa hoàng hôn
Giấc mơ hoài bão đổ dồn xót xa.
Phượng Hồng 10.1.2019

NỢ DUYÊN
Bây giờ tình cũng đã xa
Người ơi còn có mặn mà... tiếng yêu?
Thì ra cay đắng cũng nhiều!
Bao nhiêu giọt nhớ bấy nhiêu giọt sầu.
Thu tàn tình chết theo ngâu
Lá vàng rơi rụng trên đầu dưới chân!
Tiếng yêu chỉ đến một lấn
Nhưng nay trôi giữa dòng Ngân mất rồi.
Nên đành chịu phận đơn côi
Hai phương lăng lẽ tim bồi hồi... đau
Trả em chỉ đỏ thắm màu
Mà xưa ta đã buộc nhau giữa đường
Anh về đốt nhớ chôn thương
Quay lưng với giấc miên trường ngày xưa!
Lặng nghe nước mắt cũng vừa...
Giọt rơi từng giọt theo mưa... cuối chiều.
Sưu tầm.
vntst20183031_500
EM VỀ LỐI NHỎ CHIỀU NAY
Em về nơi ấy có hay
Thu tàn Đông mãn tháng ngày đã trôi
Bao nhiêu hoang phế để rồi
Lâu đài thành quách mồ côi tủi hờn
Xót thầm kỷ niệm nào hơn
Mùa qua lối cũ cung đờn phím loang
Ta buồn đốt cháy hôn hoàng
Còn đây một mớ toang hoang bóng tà
Chắc giờ em ở nơi xa
Đâu mơ chút nắng lụa là ngõ xưa
Duyên tơ đứt đoạn đành thừa
Mà chiều rưng rức như mưa trong lòng.
Thơ tunguyên

BUỒN VƯƠNG
Bao ngày chờ đợi trông mong
Khát khao trông đợi một vòng tay mơ!
Tàn đêm khắc khoải mong chờ
Nhìn trăng nửa mảnh ngẩn ngơ đếm sầu
Ngưu lang... chàng ở nơi đâu?
Để cho Chức Nữ bạc đầu nhớ thương!
Ngõ xưa chung một con đường
Chỉ còn ngọn cỏ leo sương... bên lề
Bây giờ muôn dặm sơn khê
Sông sâu trăng rụng... câu thề nhạt phai!
Mắt my giọt lệ lăn dài
Thiên đường... xưa đã... chia hai...nẻo tình.
Bài tg Phi Lệ Ngọc
 vntst20182956_500
GẦY THÂN ( Thể 7768 Thuận , Nghịch )
Thương nhớ chạnh lòng đau mộng vỡ
Mảnh trăng hờn giấc trở nồng ân
Vương thềm trải gót mong cần
Tàn phai hương sắc phủ thân loan phòng
Ân nồng trở giấc hờn trăng mảnh
Vỡ mộng đau lòng chạnh nhớ thương
Cần mong gót trải thềm vương
Phòng loan thân phủ sắc hương phai tàn .
Tg : TDDK

MỘT CHUYỆN TÌNH
Tận cùng hối tiếc, tận cùng đau
Ta đã gặp nhau tự kiếp nào
Kiếp này gặp lại, tình dang dỡ
Cũng bởi mẹ cha chắn bức rào
Khiến cho hai đứa cùng đau khổ
Em phải sang ngang biết làm sao ?
Số kiếp gì đâu anh vẫn chờ
Bỏ cả công danh, sống vật vờ
Ba bốn mươi năm anh vẫn đợi
Cô lẻ mình anh sống đến giờ
Anh đã vì em mà theo đạo
Ôm mối tình si, vẫn đợi chờ
Em cả một đời đầy đau khổ
Sống với chồng con cũng vật vờ
Em có biết đâu anh thủy chung
Xứ người cô lẻ, sống lạnh lùng
Vẫn dõi theo em từng giây phút
Âm thầm giúp đở em tới cùng
Thế rồi chồng em cũng ra đi
Em làm góa phụ lắm sầu bi
Những tưởng đời anh đà yên phận
Ngờ đâu vẫn sống với tình si
Ta gặp lại nhau, biết nói gì
Xứ người, hai đứa biết làm chi
Gặp lại nhau chi khi đầu bạc
Sao anh cứ mãi nỗi tình si ?
Chưa kịp cùng nhau ôn kỷ niệm
Em về, anh đột ngột ra đi !
Quê nhà đau đớn biết tin anh
Đã bỏ trần gian, thế sao đành ?
Ân nghĩa cả đời em mang nặng
Đau thương chỉ biết trách trời xanh !
Đau đớn, em quỳ trước mộ anh
Tha thiết dập đầu van xin anh
Kiếp này không trọn tình đôi lứa
Kiếp sau không dám hứa cùng anh
Thôi nhé ! Anh về với Chúa thôi
Trần gian sầu khổ lắm anh ơi !
Trở lại làm chi nơi đày ải
Em sẽ cùng về với Chúa thôi !!!
Sưu tầm.
 vntst20183070_500
NHÓC À
Nghĩ được gì trong một chút hồng phai
Ngoài kia đó trang đài luôn hứa đợi
Nhóc đừng bảo tình yêu này tiến tới
Khổ tim nhau vì bởi khó chung đường
Thoáng qua rồi chẳng đáng để vấn vương
Lời tuyệt mỹ ta nhường cho kẻ khác
Nhóc hãy trách dù chưa từng bội bạc
Ôm nỗi sầu man mác của thế nhân
Đừng luyến lưu hình bóng của dương trần
Ta chủ nghĩa độc thân, đời bỏ mặc
Nhóc sao phải xây cõi lòng quặn thắt?
Chạm vết thương và đặt giữa ân nồng
Chữ duyên này ta trả lại tình không
Gặp lần nữa má hồng trao tròn vẹn
Tim Nhóc dẫu nghẹn ngào khi kìm nén
Kiếp luân hồi EM hẹn sẽ YÊU ANH !
Khánh Ngọc
vntst20183746_500

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com