Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2018

Những bài thơ hay 73

THÁNG TƯ VÀ NỖI NHỚ..!!
Tháng tư về nỗi nhớ vẫn đong đưa
Trăng lấp lánh trên ngọn dừa sáng lạ
Gió tháng tư có dạt dào hối hả
Hay nhẹ nhàng cùng biển hát tình ca
Tuần trăng về dịu ngot tiễn Tháng ba
Bên rào thưa gốc Xoan già vẫn nhớ
Tháng tư sang hạ oi nồng gõ cửa
Tiếng ve ngân tán Phượng giữa trưa hè
Ai mơ về..thưở ấy có lắng nghe
Sân trường xưa một ngày hè xa ngái
Chùm Phượng Vĩ trên tay lòng ngần ngại
Nửa trao rồi nửa còn lại phân vân
Tháng tư về đã qua tiết xuân phân
Trăng lặng lẽ cứ trôi gần đỉnh nhớ
Chùm Phượng xưa ép mãi vào trang vở
Nhớ trường xưa bạn cũ đã xa vời
Tháng tư về nỗi nhớ lại đầy vơi
Đêm buâng khuâng trăng buồn nơi sông vắng
Sử Quân thơm bên thềm xưa yên lặng
Xoan tím bên rào biết..? có lẫn vào nhau..
Sưu tầm

KHÚC NHẠC LÒNG
Trót đam mê giăng mắc giữa đời thường
Như muốn trút đường nhiễu nhương về cõi
Hương dào dạt dang đôi tay mòn mỏi
Vẽ trăm màu mắt trông dõi say sưa
Rồi lang thang nghĩ bừng mở cho vừa
Đàn lướt lả chiêu hồn chưa thoả ý
Ngày lưu giữ đêm chứa chan thi vị
Góc âm thầm thương tri kỷ trào khơi
Vốn tương tư sóng sánh ngả say ngời
Như thoát tục lòng buông lơi tinh khiết
Đang trào ứ  điểm phấn màu diễm tuyệt
Mộng ảo huyền thơ mải miết ngất ngư
Khéo gieo chi để ngơ ngẩn ngồi thừ
Cung trầm bổng thầm vang từ thánh thót
Đem từng phút nối vần thơ dịu ngọt
Khúc nhạc lòng khẽ gọt gửi về ai !
Sưu tầm

NÓI VỚI EM
Giữa tháng Tư, mà sao trời trở lạnh
Sợi buồn nào khe khẽ lén vào tim
Ly cafe rớt chậm từng giọt đắng
Nỗi nhớ ai,  theo mưa trắng về tìm
Có phải nay, nắng hờn nên đi trốn
Để mưa về, khóc cho nỗi cách xa
Ta và em, mỗi người theo một hướng
Để nhớ thương theo bóng nước, vỡ òa
Ừ, phải chăng,  những tháng năm mùa cũ
Nên ngủ quên trong ký ức ngọt ngào
Nhưng mỗi độ, nhìn mưa rơi trắng xóa
Lại trở về, nhức nhối, biết làm sao??
Em giận dỗi,  với ngày xưa kỷ niệm
Ừ, đúng thôi, con gái dễ ghen hờn
Khi ta cứ, thương một dáng hình xa khuất
Dẫu em buồn, ta biết phải sao hơn!
Em có biết? Cả một vùng ký ức
Là một phần cuộc sống mỗi con người
Nếu có thể dễ dàng buông bỏ
Ta cũng thành đá sỏi, cỗi cằn thôi.
Nếu đã thương, thương cả thời xa ấy
Để cho ta, được sống thực với mình
Ta sẽ gom, những dấu yêu ngày cũ
Để mang về, bù đắp hết cho em
Nếu bắt ta phải vùi chôn quá khứ
Thì tương lai, ta là kẻ dối gian
Ai cũng có, một thời để nhớ
Giữa dòng đời, bao chuyện hợp rồi tan.
Tháng Tư về,  trời đổ rét nàng Bân
Cơn mưa gợi, câu chuyện lòng thuở trước
 Nếu có thể, xin em đừng hờn trách.
Mà hãy cùng chia sẻ có được không?
Mưa tháng Tư như trút những nỗi lòng
Xin em hiểu,  những gì ta muốn nói
Câu thơ thay, biết bao điều bối rối
Nhưng ta biết rằng,  chẳng thể nói hết đâu!
Sưu tầm

MẸ ƠI!
   Mẹ ơi! con mất mẹ rồi
   Yêu thương còn đó mà người đi đâu?
              Ai đem cùng tận nỗi đau
  Nhẫn tâm phủ trắng nhịp cầu tử - sinh
              Không vay... mà trả nợ tình
     Tằm già rút hết ruột mình thoát siêu
              Từ nay bên cửa mỗi chiều
    Không còn nắng mẹ liêu xiêu bóng chờ
                Cau tươi bổ nửa vẫn thừa
      Trầu xanh để héo hững hờ răng đen
             Nghiêng đêm đổ cạn ánh đèn
       Giờ con thương mẹ! biết tìm ở đâu?
             Nhà nghèo hụt trước thiếu sau
      Nghĩa nhân mẹ góp làm giầu cho con
               Cho đời hết - nhận héo hon
 Nguyện làm đêm khuyết nắn tròn trăng vơi
              Còng lưng mẹ nặng gánh đời
    Đắng cay giấu kín không lời trách chê...
               Biết rằng sống gửi thác về
      Nuốt đau vẫn nghẹn tái tê lòng buồn
                 Vỡ trời sùi sụt mưa tuôn
        Nỗi đau kết lại giọt buồn sao khô
              Tháng ba đội trắng khăn sô
     Xuân tàn tiễn mẹ đắp mồ trong con…!
Sưu tầm

    TÌNH THÁNG NĂM
         Tháng năm thấp thoáng bóng hè
Cây bàng treo ngược tiếng ve sân trường
      Thoảng nghe màu trắng còn vương
   Mực như vẫn tím đoạn đường em qua
             Nụ cười chớm nửa... non hoa
     Nửa... bâng quơ nửa... như là tặng ai
            Xuân tàn ngơ ngẩn nhành mai
      Duyên khoe đã hết ra ngoài với xuân
            Ngày xanh gom ánh trăng ngần
    Đêm hồng thả nổi trắng đầm Sen xanh
          Ngắt chùm hoa nắng không cành
      Giấu trong nhung nhớ để dành chia xa
                 Hè nghe Cuốc gọi thiết tha
        Còn mang ước hẹn đi qua mùa nào
               Để dòng lưu bút chênh chao
       Mang theo kỷ niệm gửi vào tháng năm
                 Tiễn người về phía xa xăm
      Sắc hè lén Phượng em cầm trao ai?
               Chia tay tóc ngắn trâm cài
  Ngóng theo tà áo... trắng ngoài hạ thương!
Sưu tầm

  NẮNG XUÂN
             Nắng xuân chưa cởi yếm đào
Đã nhiều mắt chực liếc vào... chung chiêng
           Hoa cười chúm chím làm duyên
    Nắng luồn kẽ lá rơi nghiêng mép đường
              Nắng hôn môi đất cằn thương
        Cho cây cỏ dại cũng dường như yêu.
           Nắng buông vạt yếm xuống chiều
 Để xuân luống cuống chạm điều ước mong
                  Qua thời giáp hạt ăn đong
      Nắng còn quấn quýt bên bông gạo về
              Quên người bới nắng triền đê
        Ngẩn ngơ tìm lại lời thề... ngẩn ngơ
                  Yêu nhau đến độ dại khờ
        Đào say nắng đến ghen ngờ cả xuân
              Dù yêu nắng chẳng chừa phần
           Cũng xin cho hết một lần tương tư
                   Nếu như em có, nếu như...
       Cho anh một chút nắng từ lòng xuân...!
Sưu tầm

  XUÂN QUÊ!
          Xuân nồng để tặng riêng quê
  Nên xui cánh én liệng về... phương em 
            Hương đồng em lén ủ men
  Để xuân say bước lạ quen... dùng dằng
           Xuân quê phơi vạt nắng lành
   Tàu cau khua gió quét xanh trời chiều
              Cá vui giỡn bóng chân bèo
Giây trầu hóng chuyện ngọn trèo sang xuân
            Bánh trưng gói cả quây quần
Lửa hồng luộc chín chuyện gần chuyện xưa
             Mẹ già cười móm giao thừa
       Trẻ mong tết thuở đào chưa đến kỳ
              Xuân quê mơn mởn dậy thì
          Thả vào giêng nét nhu mì non tơ
           Nhớ đêm nhòe bóng sương mờ
    Gầu dây múc ánh trăng mơ cùng người
                 Em trao mới nửa nụ cười
        Duyên quê đã ngấm một đời tỉnh say
             Trả duyên em... tháng năm vay
         Để thôi mắc nợ tình ngày xuân quê!
Sưu tầm

BÀN TAY ANH VẪN NẮM
Em bảo rằng sẽ giữ chặt lấy anh
Không buông tay vì những điều nhỏ nhất
Không vô cớ giận hờn khi đối mặt
Nở nụ cười cho tan biến lỗi lầm
Anh cũng hứa chẳng thể nào buông
Đi hết đời bàn tay em anh vẫn nắm
Dù ngày mai ta xa nhau mãi mãi
Trong tâm hồn anh vẫn nắm chặt tay em
Nhưng chưa hết đoạn đường em đã buông
Lên xe hoa làm cô dâu xứ lạ
Em bảo rằng chữ hiếu em phải trả
Còn chữ tình em xin nợ kiếp sau
Ngày đám cưới rồi cũng sẽ đến mau
Thời gian bên nhau chỉ còn đếm ngược
Anh vẫn nắm tay em âm thầm bước
Đi hết đường dù thật ngắn hôm nay
Rồi mai này em sẽ mãi xa anh
Nhưng bàn tay em không một lần buốt lạnh
Chỉ có anh không còn ai bên cạnh
Lệ vương mi, anh tự lau khô bằng nỗi nhớ của mình
Em sẽ tay nắm tay với người chồng lạ
Anh còn gì đâu để khắc khỏi xót xa
Chỉ cần nhìn thấy em cười vui hạnh phúc
Mặc áo cô dâu – Anh tự nắm chặt tay mình.
Sưu tầm

NHỚ NHÉ
Nhắn tin cho ai đấy,
Mãi không thấy trả lời,
Thì đừng nhắn thêm nữa,
Mà tự mình đến nơi,
Mặt đối mặt, hỏi thẳng.
Yêu thì yêu lâu dài.
Không yêu thì cứ nói,
Rồi vui vẻ good-bye.
Nếu có ai bất chợt
Làm bạn thấy đau lòng,
Hãy tìm một góc kín
Khóc thật to, khóc xong,
Hãy lắc đầu đứng dậy,
Như không gì xẩy ra.
Khó, nhưng có thể thắng
Thói ủy mị đàn bà.
Nếu một hôm tỉnh dậy,
Không thấy ai bên mình.
Đừng hốt hoảng, đừng sợ.
Hãy là người thông minh
Biết lấp chỗ trống ấy
Bằng nghe nhạc, lên Phây…
Sống một mình thực sự
Cũng có nhiều cái hay.
Nếu ai đó không tốt,
Muốn ngăn bạn đi lên,
Đừng hỏi, chỉ đơn giản
Lặng lẽ né sang bên
Nếu bạn yêu ai đó
Thầm kín và chân tình.
Đừng vì ngại xấu hổ
Mà giấu kín lòng mình.
Điều ấy cần dũng cảm,
Có thể làm bạn đau.
Nhưng đau chỉ một chốc,
Chứ không phải dài lâu.
Cuộc đời luôn vẫn vậy,
Có lúc vui, lúc buồn.
Thường vì bạn cho phép
Ai đó làm bạn buồn.
Tình yêu có duyên số.
Đừng vì sợ cô đơn
Mà lấy đại ai đó.
Sau còn đau khổ hơn.
Khi trong lòng bực dọc,
Tức giận muốn phát điên,
Hãy đánh một giấc ngủ.
Ngủ là phương thuốc tiên.
Đừng bao giờ tự hỏi
Người ấy yêu mình không?
Nếu yêu, chính người ấy
Sẽ tự mình trải lòng.
Sự đời, các cụ nói,
Như bèo dạt mây trôi.
Thì để nó trôi, dạt.
Rồi mọi việc tốt thôi.
Đừng quan trọng thái quá
Cả với ai, với gì.
Cái phải đến sẽ đến.
Cái phải đi sẽ đi.
Bạn có ngốc một chút,
Cũng đừng tự trách mình.
Không một ai có thể
Lúc nào cũng thông minh.
Tất nhiên cần suy nghĩ.
Nhưng bạn suy nghĩ mười,
Cũng chỉ nên nói một.
Mà cũng còn tùy người.
Không nói xấu người khác.
Điều ấy là hiển nhiên.
Nhưng như thế chưa đủ.
Đừng tiết kiệm lời khen.
Nói nhiều rất nguy hiểm.
Hãy học lắng nghe người
Hãy nghe nhiều, nói ít
Và đừng quên mỉm cười.
Khi quyết định thay đổi,
Thì lẳng lặng mà thay.
Cho đến khi người khác
Thấy sự thay đổi này.
Tốt hơn đừng che giấu
Tình cảm thật của mình.
Sớm muộn rồi cũng lộ,
Vì người đời rất tinh.
Thật cần mới góp ý,
Mà cũng chỉ với người
Quen thân và tử tế.
Không thì chỉ phí lời.
Cuộc đời đầy qui ước.
Nhưng ít ra đôi lần,
Dẫu chỉ để cho biết,
Hãy thử sống bất cần.
Sưu tầm

ĐỪNG YÊU CHỈ BỞI ...
Đừng yêu một người chỉ vì quá cô đơn
Chỉ vì muốn có một bờ vai để tựa vào, dựa dẫm
Khi ở nơi nào đó tận cùng, sâu thẳm
Là một bóng hình vẫn vương vấn khôn nguôi…
Đừng yêu một người chỉ để mẹ cha vui
Mà trái tim yếu mềm chưa tự mình đứng dậy
Người ta có tội tình chi sao bắt họ nhận lấy
Những tổn thương… cố chấp bởi do mình?
Đừng yêu một người sau mỗi sớm bình minh
Nhìn ra ngoài kia thấy bạn bè cưới hết
Gượng ép bản thân càng khiến lòng mỏi mệt
Có rất nhiều người một mình vẫn bình yên!
Nên nghĩa cau trầu cần đủ nợ, đủ duyên
Chưa đủ yêu thương muốn cưỡng cầu chẳng thể
Hãy yêu một người khi tháng ngày xưa cũ
Đã ngủ yên rồi, không nhung nhớ, không đau…
Hãy yêu một người, yêu mãi mãi về sau...
Sưu tầm

HẠNH PHÚC
Có một thứ hạnh phúc
Là khi mình cho đi
Chẳng cần đợi đến khi
Người ta trao tặng lại
Hạnh phúc là nghoảnh lại
Có một người phía sau
Chẳng cần bước thật mau
Vẫn chờ ta lặng lẽ
Một bờ vai mạnh mẽ
Che chở lúc thương đau
Dù chẳng thuộc về nhau
Vẫn gọi là hạnh phúc
Giữa dòng đời trong đục
Đủ nhẫn lại chờ nhau
Để xoá hết niềm đau
Đôi khi là hạnh phúc
Là sẽ có nhiều lúc
Ta đủ lòng vị tha
Mọi lỗi lầm bỏ qua
Để lỏng ta thanh thản
Hạnh phúc là khi nản
Vẫn có một bàn tay
Bên ta mãi từng ngày
Nắm chặt tay cùng bước
Xin cho một điều ước
Hạnh phúc về quanh đây
Yêu thương mãi đong đầy
Cho cuộc đời hạnh phúc.
Sưu tầm

  NỖI NHỚ...
Có nỗi nhớ ngày đêm không nghỉ
Tháng năm dài thủ thỉ đợi mong
Dấu yêu in đậm tim lòng
Ước mùa đông đến ấm nồng bên nhau.
Có nỗi nhớ mang mầu hạnh phúc.
Thắm duyên hồng như Trúc với Mai.
Trọn đời chẳng có phôi phai
Yêu thương trao gửi mắt nai rạng ngời.
Có nỗi nhớ đượm lời ấm áp
Vượt qua ngàn bão táp phong ba.
Niềm tin tỏa sáng sắc hoa.
Nghĩa tình vẹn mãi quyện hòa niềm vui.
Sưu tầm

Vợ yêu
Lòng anh, hai tiếng “vợ yêu!”
Ngân lên! từ thuở phiêu diêu xuân thì.
Trải bao chìm nổi khắc ghi!
Giúp anh đứng vững những gì phong ba.
Sớm khuya tần tảo tề gia
Giữ cho mái ấm, chan hòa đôi bên.
Dạy con, đâu chút lãng quên
Nhờ em! chúng được xứng tên cháu rồng.
Mỗi xuân má bớt phần hồng
Mà tình như thể càng nồng nàn hơn!
Thơ người trau chuốt tình hờn
Hoặc chăng nhấm nháp bông lơn một thời.
Còn anh, mộc mạc đôi lời
Cám ơn cha mẹ! Ơn trời ghép đôi!
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com