Thứ Ba, 1 tháng 5, 2018

Thơ tình còn mãi 68

GIỌT LỆ ĐÁ
 ntst20171254_500
Khi nước mắt kết thành sỏi đá
Tình thế gian như cái chợ hơn thua
Tâm hồn người mọc đầy gai thủ đoạn
Trái tim em là cạm bẫy điêu ngoa.
 Khi nước mắt kết thành sỏi đá
Hình hài em như một món đồ chơi
Chúa với Phật hết linh buồn chẳng ngó
Đạo đức tàn, nhân nghĩa rụng tả tơi.
 Hôm nguyệt tận vô tình anh đi lạc
Vào hồn em bất chợt...lạnh run người.
Trong góc khuất chất đàn ông từng đống
Vạn lời thề ngoẻo chết máu còn tươi.
 Không minh triết, không thủy chung...không hết.
Tiền tiền thôi. Và...khoái lạc u mê...
Anh bỏ chạy khỏi hồn em, hoảng loạn
Vung vải tình em rải  khắp trăng khuya?!
 Anh mấy độ vỗ về lau nước mắt
Mỗi khi em...rơi lệ khóc "vì anh" .
Những giọt lệ ...hiện nguyên hình đá sỏi.
Thì ra em là đá tảng dối gian.
 Sưu tầm

TIẾNG ĐÊM
Đêm lắng nghe tiếng thở sầu lốc cốc
Hình như là tiếng nhịp thở buồng tim
Từng hạt vĩ  tìm về đây hội ngộ
Len lén như sương hối lộ cuộc đời
Anh ngóng em đang cách một khoảng trời
Em ngơ ngẩn đếm sao rơi nhung nhớ
Trộn vào nhau đêm nghẹn ngào nức nở
Lỡ bên đời ! Bạc mùa vôi toát trắng
Đêm pha  tim ! Vào một chút thuốc đắng
Lặng thầm nhau tiếc mãi nửa mùa trăng
Giọt châu rơi trên vết má đã hằn
Em tội tình ! Anh đau nhăn vầng trán
Nghe tiếng đêm não nùng than với vãn
Chạm đời nhau giây phút cuối muộn màng
Sau lưng trần là bóng tối hoang mang
Dìu xiêu vẹo lăn thời gian đổ ngược.
Anh tỉnh mộng buông vội tay ra trước
Em nhạt cười lạc bước lỡ tình anh
Đêm rối ren ! đem tình phơi chẳng đặng
Ủ men nồng ! Đủ đắng để đêm trao
Quờ quạng tìm chỉ đêm trắng hư hao
Cùng chờ nhau cuối thu vàng lá rụng
Trang điểm thêm nỗi buồn vào lồng ngực
Khói miên trầm ta bó lại mùa thương
Sưu tầm

ANH ĐÃ THẬT LÒNG YÊU EM KHÔNG
Anh có thật lòng yêu em hay chưa
Người đàn bà cũ tính ưa ương ngạnh
Có chuẩn bị một tinh thần mạnh mẽ
Để cùng em đi đến hết cuộc đời
Đàn bà cũ ! Vui và buồn nhất thời
Họ đã trải qua bao lần sóng gió
Đau khổ nhiều ! Vết thương xưa còn đó
Trái tim yêu ! Đã cho mối tình đầu
Anh có thể lấp vá nỗi cái lỗ thủng đâm sâu
Hàn gắn lại và tô thêm màu cho đẹp
Khi cuối con đường chỉ là ngõ hẹp
Khơi được chữ tình khi họ muốn xếp chữ yêu
Anh đã đủ can đảm chưa biết tình xế chiều
Chưa hiểu nhau nhiều điều không thể tránh
Phải tập quen những suy nghĩ và bản tánh
Kỳ quặc vô cùng ! Lúc nọ lúc kia
Anh có yêu hay không thì hãy xẻ chia
Cho những miền yêu trôi về một phía
Cho tình muộn màng đủ đầy ý nghĩa
Trái tim đóng băng ấm lại từ đầu.
Sưu tầm

VÌ CỚ LÀM SAO ?
Cớ sao trong dạ bần thần
Có gì để níu người gần lại ta
Nghĩ lại mà quá xót xa
Người đâu lại tới ném ta chữ tình
Chỉ là tim quả rung rinh
Đêm nhớ ngày nhớ rập rình cái thương
Cắn tim chưa nuốt còn vương
Tay chưa chạm được môi hường chưa trao
Cầu duyên ngửa nón chỉ chào
Hồn mê chết đuối lòng nao nao lòng
Đến đây gieo mớ bòng bong
Nhớ sao là nhớ ngồi trông đứng chờ
Vật vờ trong dạ vật vờ
Trái tim quằn quại thẫn thờ vì đau
Bắt thang leo hái trái sầu
Đem về bẻ nửa thêm thâu chia buồn
Cớ sao chỉ tại mưa tuôn
Dội ngang qua ngõ , ướt buồn không đi
Lỡ rồi đã trót ngu si
Đem tình đi hiến xuân thì.. mất tiêu
Hình như hoang hoải bóng chiều
Lá khô rụng xuống liêu xiêu chân trần
Chỉ là sương khói phù vân
Khóc cười nghịch cảnh tấm thân hao gầy
Gieo mầm hạnh phúc trồng cây
Mơ hoa ước trái là đây hỡi trời ?
Muốn gào muốn khóc muốn đòi
Vung vãi nỗi nhớ mệt nhoài ...vì sao?
Sưu tầm

EM BIẾT RỒI
Em biết rồi đây anh sẽ quên nhanh
Những phút yêu xa vành môi chưa ẩm
Những thoáng đam mê những giờ đắm thắm
Chẳng thể nào giữ nỗi trái tim anh
Em trả cho anh tình yêu quá mỏng manh
Kỷ niệm tròng trành lúc vơi lúc nhặt
Trả dấu yêu đêm trường rơi nước mắt
Trả dỗi hờn từng làm quặn thắt con tim
Mai anh về mù mịt theo bóng chim
Không còn nữa phút tìm nhau mỗi tối
Anh là mây trên bầu trời rong ruổi
Áo em sương mỏng quá đỗi mau tàn
Trả cho anh lời yêu mến chứa chan
Dìu dặt câu yêu ngập tràn mộng ước
Số em bạc trời ban phần vô phước
Chạm vào đâu nước mắt cũng lưng tròng
Yêu thương nhiều gạn đục bến chẳng trong
Một lần yêu là cả đời đau khổ
Dấu yêu ơi ! Chiều tàn sầu lá đổ
Cố mà chi ! Như nước cuốn hoa rồi
Sưu tầm

Anh ! Người đàn ông cũ mèm
Sao lòng em vẫn xôn xao khi nhìn ánh mắt
Kể từ khi em bắt gặp
Cái nụ cười nghiêng đổ cả vầng trăng
Cũ đến mặt nhăn , da mồi tóc bạc
Cả cuộc đời đầy bão giông nắng táp
Trái tim loạn cuồng bỏng rát tuổi già nua
Anh ! Người đàn ông em yêu có thừa
Yêu tuổi xế chiều vẫn chưa lần hạnh phúc
Nửa đời người buồn và đau chen chúc
Cô đơn đêm về ! Nhẫn nhục với quá khứ trôi qua
Hạnh phúc hờ ! Đêm lẻ dưới trăng tà
Những cuộc tình đầy phong ba đi đến
Cũng yêu thương chân thành cảm mến
Buồn vẫn đeo buồn khi giậu đổ bìm leo
Anh ! Người đàn ông em yêu không kể giàu nghèo
Cái bóng chiều vắt ngang  ! sương khuya héo hắt
Trái tim em bị anh đánh cắp
Thân cũ mèm ! Tình vẫn thắp sáng trong em
Sưu tầm

LỠ DUYÊN
Người ơi ! Ta nhớ đêm ngày
Tình như mây khói tình bay đi rồi
Ngang đời để lại lệ rơi
Ngang đời để lại một trời nhớ thương
Hỏi rằng người có còn vương
Bên lề chiếc bóng đêm trường lắc lay
Âm thầm nhìn chiếc lá bay
Nhìn mùa thu chết ! Nhìn ngày hóa đêm
Gieo chi đôi tiếng ngọt mềm
Sương rơi kẽ lá sầu thêm từng giờ
Bến nào đò chở vần thơ
Chở giùm  chữ nhớ , chữ chờ sang sông
Gom cho tôi chút nắng hồng
Gom tình tuyệt vọng khơi nồng con tim
Qua sông bến lạnh im lìm
Lỡ rơi con chữ biết tìm ở đâu ?
Sưu tầm

ĐIỀU CÓ THỂ
Ta gặp nhau khi nắng chiều đã muộn
Tóc bạc màu còn mang nặng chữ yêu
Hai trái tim rách nát đã ít nhiều
Đời xô đẩy hai mảnh buồn gặp gỡ
Anh vẫn yêu dẫu biết tình trắc trở
Em đuối thương khi lỡ đã yêu rồi
Từng đêm buồn cùng con chữ sánh đôi
Môi và môi ! Gắn qua lời nồng thắm
Giữa cuộc sống bon chen đầy bụi bặm
Ngần thời gian ! Năm tháng cũ héo mòn
Gặp được em anh ngỡ như còn son
Em trở mình ! Xôn xao thời xuân trẻ
Câu chuyện tình dẫu chẳng còn mới mẻ
Lời yêu thương ! Tô vẽ cũng ngại ngùng
Yêu thật lòng mong ước được đi chung
Đêm giá lạnh cùng chung chăn chung chiếu
Không nói ra nhưng cả hai đều hiểu
Tránh nhắc nhau điều chẳng thể làm tròn
Chỉ khát nhau ! Nụ hôn nóng cỏn con
Và yêu thương khi mình còn có thể
Sưu tầm

CÓ LẼ NÀO ?
Có thể nào em lại lạc mất anh
Cho lá không xanh cho cành khô héo
Cả tháng tư ! Cả mùa hè chết ẻo
Nẻo đi về ! Một bóng chẳng người đưa
Gió có chiều sao gió thổi lưa thưa
Cuộc tình mây mưa vội tan vội biến
Chiều hoàng hôn lịm hồn mình chết điếng
Trăng neo sầu ! Trăng hiến bóng Hằng Nga
Có thể nào mùa chưa đến vội qua
Cho tháng Tư xa vàng bông hoa cải
Em và anh ! Tìm bến bờ hoang dại
Mắc nợ gì ! Ngậm trái đắng nhớ nhung
Chỉ cho yêu thương cho đến tận cùng
Chỉ nhớ mông lung phương trời xa lạ
Yêu lắm lắm ! người còn trong bóng lá
Ái ân về ! chắc trời đã sang thu
Có lẽ nào ! tình chỉ là sương mù
Cho lời ru đêm thêm buồn dịu vợi
Một người thương ! Một người chờ người đợi
Vặn mình yêu ! Nhớ xấp ngửa tơi bời
Sưu tầm

VÌ EM LÀ PHỤ NỮ
Đẹp đến đâu em cũng là người cũ
Không còn sức quyến rũ như ngày xưa
Vẫn mặn nồng ! Vẫn duyên dáng đong đưa
Anh chẳng còn ! Mây mưa như mới gặp
Lạc hồn em ! Trái tim bị đánh cắp
Phận đàn bà thẳng tắp một đường đi
Anh đừng chê em cũ là bởi vì
Ai cũng thế ! Xuân thì rồi cũng cạn
Khi mới yêu ! Tặng lời thương ngàn vạn
Cảm xúc nồng.. sáng lạng như ban mai
Chạm bờ vai ! Sẽ trượt bước đường dài
Thì mấy ai ! Không mê say người mới
Là con gái ! Chúng em luôn nghĩ tới
Khi yêu anh ! Là yêu mãi trọn đời
Dẫu ngăn sông ! Biển cách núi có dời
Em vẫn thế ! Một lời không thay đổi
Phận đàn bà ! Con nước ròng nước nổi
Gởi thân mình mong cập bến bình yên
Xúc cảm mà ! ai cũng có ! Tất nhiên
Mong các anh bình tâm mà nghĩ kỷ
Mới các anh có xem là hoàn mỹ
Thì một thời đã vâng dạ người ta
Cũng là thân ! Là xác như nhau mà
Tâm hiền lành ! Mới thật là trân quý
Sưu tầm

CHỈ RIÊNG ANH THÔI
Chỉ riêng anh em đắp đầy nỗi nhớ
Bờ yêu thương tan chảy đến tận cùng
Nhớ và thương ! Mong ước dệt tương phùng
Cơn thủy triều ! Đánh tung ghềnh sỏi  đá
Biển là anh ! Em lả lơi sóng cả
Ngực trầm yêu ! Vội vã kiếm an nhàn
Cơn gió chiều ban mây xanh lãng mạn
Là chim trời ! Gọi bạn chốn bình yên
Chỉ riêng anh em dành hết tình riêng
Nhớ và thương bao điều em muốn nói
Dựa vai anh những khi em mệt mõi
Muốn anh hôn ! Môi gắn chặt mặn nồng
Riêng với anh em muốn phải là chồng
Đêm màu hồng chỉ dành riêng anh đó
Bước anh về hoa thơm lừng đầu ngõ
Giấc nhũng mềm ! Đêm vò võ đợi anh
Tình anh trao nhè nhẹ và ngọt lành
Nghe nhịp đập yêu thương từ ngực trái
Lạ lùng chưa ! Với anh em ngây dại
Mê mãi chờ ! Chờ chỉ mỗi mình anh
Lúc yếu mềm dịu như ánh trăng thanh
Lúc hờn ghen ! Giận rung cơn bão tố
Hai phương trời ! Dẫu muôn trùng cách trở
Ôm bóng hình ! Và hơi thở riêng anh
Sưu tầm

NHỮNG LÚC BUỒN
Nhiều lúc buồn em cảm thấy chơi vơi
Đến một nơi bình yên và vắng lặng
Tự khóc cười cho vơi niềm cay đắng
Vứt cho xong ! Những mặn ngọt một thời
Có nhiều lúc ! Lòng cảm thấy tơi bời
Mong ai đó bên đời cùng sánh bước
Trên bước đường lắm chông gai đèo trượt
Chênh chao lòng  ! Được ai đó quan tâm
Tìm góc nào ! Lặng lẽ khóc âm thầm
Khóc quá khứ ! Khóc tương lai mờ nhạt
Huyễn hoặc đời ! Mở miệng cười chua chát
Phút giây này ! ai đó nắm bàn tay
Khao khát nơi !không có tình trả vay
Ngày như đêm ! Trời vẫn không tồn tại
Quên cuộc đời điêu ngoa đầy khôn dại
Quên nỗi buồn tê tái bám đời em
Trốn nơi nào ! Đừng có người thân quen
Hét thật lớn chẳng thẹn thùng lo sợ
Phơi nỗi buồn ! Bày cuộc đời trắc trở
Thả ưu phiền ! Mệt mõi vào mênh mông
Sưu tầm

ĐỪNG GIẬN NHAU NHÉ ANH
Em sợ nhất là lúc anh giận dỗi
Cứ lặng im không nói một câu nào
Em rất buồn rất muốn hỏi vì sao
Máy nằm im ! Không một dòng tin nhắn
Nắm chặt tay anh nhớ đừng buông lỏng
Dù giận hờn đừng thế nữa nhé anh
Chỉ một câu là cơn gió mát lành
Làm xoa dịu ! Nhẹ nhàng bao nghi vấn
Nếu yêu nhau ! Đừng để tình lận đận
Phải chuyện trò để hiểu rõ nguồn cơn
Động một tý anh lại trách lại hờn
Em cô đơn ! Buồn lòng không thể tưởng
Con gái là bản nhạc tình giao hưởng
Lúc hờn ghen vớ vẩn chuyện linh tinh
Là người yêu anh phải hiểu nội tình
Quan tâm tý ! Để mình còn nhau mãi
Em yêu anh ! Biết anh người từng trãi
Tính hiền lành ! Chỉ phải tội hay ghen
Hiểu lầm nhau ! Đau khổ đã nhiều phen
Đều thấy mệt sau mỗi lần im lặng
Khi giận em ! Chớ gieo lời cay đắng
Mà hãy hôn ! Nụ hôn gió mặn nồng
Hãy nói rằng em có nhớ anh không ?
Giận bao nhiêu ! Trong lòng cũng tan hết
Sưu tầm

YÊU HAY THÍCH
Nhiều lúc em... chìm vào trong suy nghĩ
Có phải  mình.. quá ích kỷ lắm không
Yêu một người ! Cũng chẳng phải là chồng
Nói người yêu .. mênh mông thì chẳng kém
Những lo âu ..tự mình phải giấu nhẹm
Lòng bảo lòng ! Gói ghém nó vào trong
Anh có yêu ! Hay chỉ thích trống không
Khát đam mê ! Yêu thương gì một bóng
Nhưng với mình ! Anh là nguồn hy vọng
Là tình yêu mình yêu thật trong đời
Không phải thích ! Hay mê muội nhất thời
Có người bảo! Anh yêu rồi sao khổ
Nếu là yêu ..đâu để mình lệ đổ
Từng đêm buồn.. hoen ố cả bờ môi
Nhịp tim run.. thân lạc lõng rã rời
Cả nụ cười ..chưa bao giờ trọn vẹn
Là tình yêu ..thì anh nên vun vén
Nhớ thương nhau.. đến hẹn khỏi phải chờ
Lòng rối rắm.. bao suy nghĩ vẫn vơ
Anh chỉ thích ! Yêu..! hững hờ nhạt nhẽo
Yêu và thich ! Cả đôi đều hiểu khéo
Khác nhau nhiều dễ móp méo tình yêu
Định nghĩa sao ! Cho vẹn cả hai chiều
Suy nghĩ mãi ! Những điều YÊU và THÍCH
Sưu tầm

MƯA LỆ THÁNG TƯ
Này em  !
Nếu khóc được !  thì em hãy cứ khóc
Cho đỡ lòng mệt nhọc nắng tháng tư
Em đừng cố ! ghìm giấu kín tâm tư
Cất méo mó ! mượn nụ cười giả tạo
Tôi biết em ! Từ khi tôi ghé dạo
Cung đàn buồn ngoa đạo tiếng yêu em
Em cứ khóc ! Nếu được ! Khóc suốt đêm
Cho vơi nhẹ nỗi niềm đau xa xót
Xuân đã rụng ! từ khi em lỡ trót
Hiến tình tôi ! Một gã bước ngang đường
Tóc rối nhàu ! Môi lỡ nụ hôn thương
Má thôi hường ! Miệng cười nghe chua chát
Tôi ôm em ! Bằng câu từ bỏng rát
Phía sau lưng ngực tối lẫn thân tàn
Ve vuốt em bằng vũ điệu khô khan
Xoa nỗi đau bằng phím đàn lận đận
Em cứ khóc ! Cứ trút hờn trút giận
Che đậy gì ! Số phận của rong rêu
Trời không thương  ban em mùa trắng phếu
Đừng gượng cười ! Nếu khóc sẽ quên đau
Tôi chẳng thể cho em chung nhịp cầu
Không dám đâu ! Em ơi ! Tôi chẳng dám
Nếu lỡ về ! Chiều tháng Tư ảm đạm
Chỉ tạm xem ! Mưa lệ ướt thế nào
Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com