Thứ Ba, 1 tháng 5, 2018

Thơ tình còn mãi 67

MÙA ĐÔNG KHÔNG LẠNH!
 ntst20171000_500
Đêm hiu hắt gió lùa qua khe cửa
Lòng khát khao hơi ấm một vòng tay
Bởi áo cơm khắc khoải mấy canh dài
Trăng cũng lạnh nên ngủ hoài chưa thức
 Đêm xa chồng, đêm tối đen như mực
Ngày không anh cây cỏ cũng buồn lây
Em yêu anh, yêu tháng tháng ngày ngày
Yêu mải miết, con tim gầy quên ngủ
 Giữa mùa đông, ánh dương hồng đang nhú
Xua màn sương mang hơi thở tái tê
Từ phương xa anh quay bước trở về
Em vui sướng, đôi môi hồng rạng rỡ
 Hai đứa mình đã nên duyên chồng vợ
Xin ghi lòng câu nhân nghĩa thủy chung
Dẫu đói no gian khổ sớt chia cùng
Mặc nhân thế thay đen đổi trắng.
ntst20171003_500
Sưu tầm.

MƯA SẦU
Mưa vô tình phủ kín cả vầng trăng
Cơn gió lốc bủa giăng đầy con phố
Hồn giá lạnh bởi màng sương vàng võ
Nén trong lòng những hơi thở buồn tênh
Cơn mưa sầu khóc hạnh phúc chênh vênh
Bao nhung nhớ mông mênh buồn da diết
Bến sông vắng bởi người đi biền biệt
Lệ tuôn tràng tình tha thiết nhớ mong
Mưa ướt mèm hoen mi mắt bên song
Mây vần vũ tan cõi lòng nhân thế
Trời trở gió tràn đắng cay dâu bể
Biệt ly rồi tình dễ chóng tàn phai???
Chốn yên bình em còn nhớ tên ai
Nhớ một thuở đôi hình hài quyện chặt
Em hờn tủi ai lau dòng nước mắt
Hay quên rồi những khoảnh khắc bên nhau???
Cảnh đoạn trường ai hiểu nỗi đớn đau
Ngồi trầm mặc uống men sầu tê tái
Hoài niệm cũ khóc cuộc tình khờ dại
Nên nỗi buồn gọi mãi chẳng thành tên!!!
Sưu tầm

THÔI ĐÀNH VẬY
Có lẽ ta không chờ nữa
Mỏi mòn tựa cửa ngóng trông
Vô tình lấy dao tự cứa
Từng lát vào trái tim hồng?
Đợi hoài chỉ là vô vọng
Con sáo qua sông chẳng về
Chiều nay thấy lòng xáo động
Tôi buồn đâu bởi tiếng ve
Lắng nghe lắng nghe lắng nghe
Hè về trở mình rất lạ
Chợt thấy thương mình bởi lẽ
Bao lần giọt lệ chảy rơi
Ngoài kia phượng đã nở rồi
Bướm ong lả lơi tìm mật
Sao ta hết đứng lại ngồi
Tiếc về mối tình đã mất?./.
Sưu tầm

CHUYỆN TÌNH
Chuyện hôm nào em còn cất nơi đây
Vẫn nhớ mãi buổi hẹn đầu tiên ấy
Áo trắng thướt tha em hồn nhiên đến vậy
Anh lặng thầm ghi sổ một bài thơ.
Rồi những ngày sau đó cứ ngẩn ngơ
Anh thấy nhớ, thấy thương tà áo trắng
Trong tim anh bỗng dưng. Một nốt lặng.
Nghe hồn mình biết xao xuyến bâng khuâng.
Rồi một chiều trời ngả nắng đầu sân
Cành hoa tím anh cài lên mái tóc.
Tay run run nắm tay em ngà ngọc
Thật khẽ khàng anh bảo:"bé yêu ơi".
Và thế là tự sâu thẳm xa khơi
Đôi tim ấy tìm đến nơi gặp gỡ.
Buổi đầu yêu ôi sao nhiều bỡ ngỡ
Nét thẹn thùng còn quanh quẩn đâu đây.
Vào một chiều trời u uất nhiều mây
Cơn mưa đến chừng như không kịp báo.
Em chờ anh nơi công viên đầu phố
Trễ hẹn rồi sao chẳng thấy anh đâu.
Và thế là ta đã mất- mất nhau
Em chờ mãi từ anh một lời nhắn
Một cú phone hay là một cuộc hẹn
Nhưng chờ hoài cũng chẳng thấy tin anh.
Em bỏ bên mình những tháng ngày xanh
Lặng lẽ mãi nuôi một niềm hy vọng.
Anh ra đi để em sầu lẻ bóng,
Cuộc tình đầu như bọt biển tan nhanh.
Em cố tìm lại một thuở xuân xanh
Để quên hết nỗi nhớ anh da diết.
Bóng mây qua, em nhìn như chợt tiếc.
Tình yêu là gì sao cứ tợ phù vân.
Sưu tầm

Mãnh tình nhỏ
Mãnh tình nhỏ....xếp vào đâu cho tiện
Những lúc cần ....khi nhớ hiện ra ngay
Ngồi nghĩ hoài....thôi thì gấp vào tay
Sợ rủi may....lỡ tay làm rơi mất
Mãnh tình kia....tạm thời ta giữ cất
Cất vào lòng....giữ mãi nó trong tim
Bão giông gì...ở yên đấy lặng im
Đừng tìm cách....thoát ra ngoài này nhé
Ở ngoài kia...không ít chi nhiều kẻ
Săn đón ngươi...sẽ quên lối quay về
Lời mật đường....phù phiếm ngươi si mê
Ngươi ngốc nghếch....chẳng thể làm chi được
Rủi nhở khi....mưa gieo giông gió ngược
Tấm thân kia...tan trước trận mưa rào
Lỡ vậy thì....biết phải tính làm sao
Lại còn bao....rủi ro chưa lường trước
Mãnh tình ơi...bên ta đừng ngắm ngước
Ngược xuôi tìm....nơi chốn khác biết chưa
Ta mãi là....ta của thỏa ngày xưa
Mặc bão giông...vẫn ôm ngươi thiếp ngủ
Bao nhiêu lâu...mới được cho là cũ
Bởi riêng ta...quen ấp ủ ngươi rồi
Sưu tầm

Nhớ
Nhớ lắm người ơi có biết không
Nhớ khi tương ngộ mắt môi kề
Vòng tay người đã ghì siết chặt
Nhớ nụ hôn nồng ai đã trao.
Ánh mắt người cho ta đắm say
Ngất ngây đắm đuối bỏ tháng ngày
Làn hơi, tim thở như chung nhịp
Trái đất quay cuồng say lắc lay.
Nhớ lúc chiều buông tay nắm tay
Bên dòng sông vắng ai tỏ bày
Nhớ câu thệ ước rằng yêu mãi
Vật đổi sao dời chẳng hề phai.
Nhớ lắm người ơi có biết không
Gìn khắc ghi tâm mãi trong lòng
Dẫu rằng xa cách hoài thương nhớ
Mơ buổi tương phùng trọn ước mong.
Sưu tầm

TRẢ LẠI TÌNH NHAU
Ta trả nhau về với những tháng ngày xưa
Trả cái dửng dưng khi tình chưa kịp trổ
Hai kẻ lạ xa không vui buồn, thương nhớ
Không có giận hờn, không đau khổ vì nhau
Hạnh phúc bây giờ mình gửi lại người sau
Khi giữa chúng ta đã bắt đầu lạnh nhạt
Cuộc sống của anh và em ai cũng khác
Sứt mẻ bao lần, hàn gắn cũng lìa tan
Kỷ niệm bao ngày rêu phủ bởi thời gian
Khi nửa yêu thương vội buông bàn tay níu
Tình ở trong tim người suốt đời không hiểu
Thôi cứ đi tìm ta chẳng giữ người đâu
Tạo hóa trêu đùa nên duyên nợ chưa sâu
Lặng lẽ quay lưng nhịp cầu chia đôi hướng
Phận số an bày mình xin thôi miễn cưỡng
Trả lại cho nhau những ngày tháng chưa từng.
Yêu đủ rồi mình quên nhé người dưng..!
Sưu tầm

MÃI NHỚ VỀ  NGƯỜI
Xa người vẫn nhớ mãi hằng đêm
Gió thoảng vờn bay nhẹ trước thềm
Ánh nguyệt bừng lên  thương xứ ấy
Ân tình khắc dạ lại.buồn thêm
Chờ ai đã nguyện mùa thu trước
Ngóng đợi từng giây phút hởi em
Cứ độ  mưa về anh lại đếm
Từng cơn buốt giá quá êm đềm ...
Sưu tầm

SAO ANH VÔ TÌNH
Em biết anh luôn muốn vô tình
Lòng luôn hờ hững với hoa xinh
Dù cho hai đứa duyên tiền định
Anh mãi thờ ơ chuyện chúng mình
Bao tháng năm dài em nhớ mong
Buồn cho duyên phận gái má hồng
Ngày nhớ đêm mơ hình với bóng
Em xót xa nhiều anh biết không
Thức suốt đêm dài em nhớ ai
Chờ anh nói được tiếng yêu đầu
Thao thức đêm thâu em khó ngủ
Tình mình không biết sẽ về đâu
Những nụ hoa tình đang nhởn nhơ
Tình em sao luôn quá dại khờ
Kiếp bướm đa tình sao chẳng nỡ
Nhớ người con gái tuổi mộng mơ
Chiều xuống thêm buồn đêm nhớ ai
Sầu thương em khóc suốt đêm dài
Lệ tình không dứt sầu tuông mãi
Em khóc cuộc đời chẳng ngày mai
Trăng đã sắp tàn đêm nhớ nhung
Khi nao mình mới được tao phùng
Người yêu viễn xứ còn trong mộng
Muốn gửi tình nồng nỗi nhớ mong
Đời em như bến vắng đò ngang
Duyên thắm cùng ai đã muộn màng
Lữ khách năm xưa đành quên lãng
Người tình có nhớ nghĩa tào khang
Anh mãi vô tình chốn ngàn hoa
Tình em luôn nhớ chẳng nhạt nhòa
Tìm ghi hình bóng không mờ xoá
Thầm trách riêng đời một kiếp hoa
Ước nguyện một lần đẹp nợ duyên
Bến xưa không còn vắng bóng thuyền
Khách nhớ sang sông lòng lưu luyến
Để người trao gửi phận thuyền quyên
Sao nở vô tình anh hỡi anh
Hoa kia sầu héo lúc xa cành
Tháng năm mang nỗi buồn canh cánh
Dang dỡ cuộc đời phí tuổi xuân!!!
Sưu tầm

TUỔI DẬY THÌ
Một chút màng mơ vẽ dáng kiều
Đem lòng thổn thức động tình phiêu
Vờ như sóng gợn cho mà hiểu
Cố giữ hồn vương chẳng giám liều
Xáo lộn tâm dồn nhưng phải liệu
Thay vì dạ mót nén kìm yêu
Do rằng cảm nhận đằng kia thiếu
Vẫn muốn người ta để ý nhiều...
Vẫn muốn người ta để ý nhiều
Bao lần dậy sóng bởi tình yêu
Dường như nghĩa cảm e còn thiếu
Bởi vậy hồn sôi hổng giám liều
Sắc đẹp luôn ngời tâm cũng diệu
Hương nồng diễm thắm dạ bừng phiêu
Xuân ngàn sắp hết mùa bay bổng
Một chút màng mơ vẽ dáng kiều...
Sưu tầm

ĐÊM MƠ THÁNH NỮ
Thân em như ngọn cỏ mềm
Như sương mỏng mảnh tựa đêm dại khờ
Ngâm đôi khúc hát vu vơ
Trả rong một chút tơ trời dưới trăng
Đưa em lên đỉnh Phù Vân
Hồn bay nghiêng ngã mây lần tóc mai
Chuông rung đổ suốt đêm dài
Muốn ôm nhưng ngại bờ vai nhũng mềm
Dìu em qua thánh đường đêm
Hôn môi mọng chín sợ em thẹn thùng
Trãi thềm gấm lụa hoa nhung
Mời em gắn chặt đôi chung cho gần
Lỡ mơ gót ngọc chân trần
Du dương ngang nốt bổng trầm ngại ghê
Giáo đường hương thoảng áo the
Mơ đêm thánh nữ đê mê dại khờ
Áo nào em kết vần thơ
Áo nào cúc hở tôi chờ kết duyên
Trầu xanh sánh với câu nguyền
Thề chung nhan sắc mỹ huyền đêm nay
Cho tay nằm trọn vòng tay
Thơm mùi da thịt ngất ngây men nồng
Lật trang cựu ước thinh không
Nghìn năm đá tạc đêm hồng khó phai
Cho tôi ngắm chút hình hài
Ru tình em hát trong bài thánh ca
Cho tôi ngắm chút kiêu sa
Chuông ngân vọng đổ mơ hoa đêm này
Sưu tầm

ĐI QUA VÙNG TỐI SÁNG
Ta đi đến tận cùng của nỗi nhớ
Đâu đó có anh trong nhịp thở hòa cùng
Bầu trời này vẫn có bóng hình chung
Em vẫn thấy nụ cười anh trong góc khuất
Em lang thang quanh vùng tìm ký ức
Nửa muốn quên lại thổn thức đêm về
Khước từ hết trò tiêu khiển đam mê
Riêng với anh ! Lòng hướng về không đổi
Cuộc đuổi bắt theo mối tình đắm đuối
Bỏ rơi sau những nuối tiếc muộn màng
Nửa nụ cười còn lại nước mắt chan
Nửa hào quang ! Nửa địa đàng bóng tối
Em  bơ vơ giữa khoảng không cô đọng
Lỡ yêu rồi bên lề một chiếc bóng
Khát đam mê kêu đến khàn cả giọng
Chợt ê chề ru lòng tuyết đóng băng
Môi nào ngọt cho nỗi buồn ngậm đắng
Nhạt lời yêu nhưng muốn vẹn câu thề
Muốn nắm tay lỡ buông nẻo sơn khê
Vùng tối sáng ! Đến đi hoài không nghỉ
Sưu tầm

CHIỀU NGANG QUA NGÕ NHÀ ANH
Chiều vương mấy sợi tóc mềm
Vướng tình anh trót dịu êm ngày nào
Đỉnh sầu còn ở trên cao
Phút giây trùi mến người trao đêm hồng
Gió lùa mây trắng bềnh bồng
Thương em phận gái duyên nồng anh chăm
Mịt mù ở chốn xa xăm
Nom em lời nhắn sương giăng đêm về
Trót yêu một nhánh Lan quê
Đò ngang đò dọc em chê đò đầy
Yêu anh chưa nắm bàn tay
Nhủ lòng chấp nhận mình xây tình hờ
Chiều nay sương khói phủ mờ
Em ngang qua ngõ tình thơ gọi mời
Ngõ anh Lan vẫn nở tươi
Thơ em héo úa giữa đời anh ơi !
Buồn lòng chỉ dám than trời
Nhớ nhung sao hết để chơi vơi lòng
Biết bao giờ hết trông mong
Chắc là trọn kiếp tình không đổi dời
Sưu tầm

LỜI TÌNH CHƯA TỎ
Nghe hương đồng gọi mùa hè trĩu hạt
Mầm yêu thương vừa mới nhú đâm chồi
Tóc em thơm ! Chùm bồ kết lả lơi
Anh cuối nhặt mảnh tình đời tinh khiết
Mắt long lanh đong đưa anh chẳng biết
Tỏ lời yêu da diết buổi ban đầu
Nhà anh trồng xanh ngát cả bãi dâu
Em nuôi tằm đợi mùa yêu cho kén
Ta lớn lên chẳng cùng câu ước hẹn
Lòng hiểu lòng e thẹn cứ nhìn nhau
Hè năm sau xây đắp chung nhịp cầu
Trầu nhà anh cũng vừa cho xanh lá
Dòng đời đưa con thuyền đi vội vã
Nhớ nhau nhiều rôm rả mùa ve kêu
Phượng rưng rưng đỏ thắm buổi ban chiều
Người em yêu ! Theo đò qua bến ngược
Mấy mươi năm hương lúa đồng vẫn mượt
Mùa ve kêu phượng nở trước hiên nhà
Gặp lại nhau qua ánh mắt thật thà
Lòng chua xót ! Nhận ra tình chưa tỏ
Sưu tầm

VÀNG BÔNG HOA ĐIỆP
Anh về buổi ấy nhạt nhòa sương
Đâu đây phảng phất một mùi hương
Con đường đến trường chiều tan lớp
Thoáng bóng hình em ở bên đường
Ô ! Hay năm tháng đâu xa nhỉ
Áo mỏng tà bay chẳng khác gì
Vàng bông hoa điệp rưng rưng nở
Bắt gặp nụ thương mắt chớp mi
Anh ghé thăm mùa hoa điệp nở
Vàng cả góc sân ! Vàng khoảng trời
Đàn ai rung phím cung reo nhớ
Hãy giữ hộ tôi nhịp khúc chờ
Trăng lên lối cũ vẫn chưa mờ
Rưng rưng chưa kịp viết bài thơ
Em gái ngày xưa không về nữa
Nhặt cánh điệp rơi dạ thẫn thờ
Sưu tầm

MÙA HOA LOA KÈN
Em trở về phố đổ bóng chiều đi
Tháng tư vẫn còn mùa hoa loa kèn nở
Ngang ngõ nhà anh kỷ niệm còn đó
Buổi yêu sơ thường hoa đỏ cài tim
Em trở về ! Dõi mắt xa kiếm tìm
Anh ở đâu ! Nỗi niềm in trên cát
Nắng  bỏng rát ! Nụ hôn nồng cũng rát
Hoa loa kèn ! Vẫn nở ngát ven đê
Em trở về ! Nức nở phía bên tê
Dòng sông Thu vẫn xanh màu nước biếc
Xa nhau mấy mươi mùa thu biền biệt
Hoa loa kèn biết còn nhớ hay quên
Em trở về gọi thầm một cái tên.
Bên khóm hoa kèn ! Bên tình mới chớm
Buổi chia tay vào mùa đông gió sớm
Mong tháng tư về hoa kéo chiều lên
Không biết bây giờ anh còn nhớ hay quên
Hoa vẫn xôn xao giữa miền yêu nhớ
Nụ hôn đêm dưới giàn hoa kèn nở
Thoảng hương tràn ! hơi thở của người yêu
Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com