Thứ Năm, 24 tháng 5, 2018

Những bài thơ hay 88

MUỐN TỊNH YÊN
Muốn tịnh yên .. mưa lệ từng phiên rớt
Tâm mệt nhừ ! Đau từ thớt tim tan
Mây trên cao ...nhởn nhơ uống trăng vàng
Nghe câu hát.. ru mình đời nghiệp chướng
Vòng tròn đau.. càng tránh lại càng vướng
Thơm ngọt đâu.. chẳng nhường chỗ cho ta
Nếu có thể ..gom hết mảnh trăng tà
Trôi sầu đi  ! Xót xa xuôi vùng tịnh
Sông vẫn xanh.. mạch buồn chảy quanh mình
Phận lục bình ..mong hoài chi sóng cả
Đời cứ gieo ..vào ta điều mệt lả
Chỗ nào còn.. ngủ ngã chẳng bận tâm
Cố leo qua ..hết mấy nẻo thăng trầm
Không thể nữa ! Vết chân không thể xóa
Muốn vô thường.. nợ vẫn còn để đó
Nửa đời người  ! Mà chẳng rõ lối đi
Sưu tầm
 hinhdong063_500
HẾT KIẾP TRẦN
Kể như tình có bằng không
Chị đi lấy chồng buồn lòng biết mấy
Mây chiều bên sông hờn lẫy
Gió buồn hiu hắt lạnh tấy bến đò
Chị đi vỡ lỡ câu hò
Lục bình trôi dạt bên bờ hư không
Liễu mày , mắt biếc da hồng
Thôn trên , xóm dưới trai làng đua chen
Lấy chồng như cửa cài then
Như chim vào lồng chẳng thẹn vu quy
Một lòng một dạ khắc ghi
Nhớ lời cha dặn phải vì tào khang
Bao năm đau khổ ngập tràn
Tình yêu không có lệ chan từng ngày
Một chiều cơn gió heo may
Giông bão ập đến chẳng may sẩy tình
Lạy mẹ mắt lệ rung rinh
Xin cha đừng khóc con mình bạc duyên
Lội qua mấy dặm truân chuyên
Cuối đời mây trắng cửa thiền xin neo
Sưu tầm
 ntst20180207_500
ĐÊM NHỚ MẸ
Mới đây mà mấy mươi năm rồi nhỉ
Ngày mẹ thường năn nỉ con ăn đi
Cơm còn nóng ! Cá ngon con lựa gì
Giờ nghĩ lại ! Mẹ đi đâu còn nữa
Hái mồng tơi trong vườn xưa một bữa
Mắm kho khô ăn với hoa mướp vàng
Đêm nay buồn nhớ mẹ nước mắt chan
Lòng bùi ngùi xót xa thương gọi mẹ
Ngày xa quê ! Bóng chiều nghiêng đã xế
Dáng mẹ gầy ! Con trể đáp hiếu sinh
Xa quê hương con mang cả bóng hình
Thân dầu dãi ! Dầm mình trong mưa bão
Thời gian ơi ! Vết tích còn vai áo
Tim xót đau nước mắt con lưng tròng
Bút viết nào tả hết nỗi trông mong
Mẹ chờ con ! Trông cả mòn con mắt
Ngày mẹ mất ! Nổi khổ con chồng chất
Trể chuyến tàu không thấy mặt mẹ ơi
Nước mắt rơi ! Con khóc biết kêu trời
Đành bất hiếu ! Giấu đi đời phận bạc
Sưu tầm

VỌNG TƯỞNG
Một thời phong sương áo con bạc màu
Vó ngựa phi chiều nghiêng hun hút gió
Có mùa xuân nào tràn qua ngõ nhỏ
Vai mẹ gầy ! Bóng đổ phố liêu xiêu
Tất tả ngược xuôi chạy bữa cơm chiều
Đời mòn dần ! Vết chân trần trên cát
Mồ hôi cõng gian nan tình mặn chát
Khát ầu ơ ! Thèm tiếng võng ru hời
Khách ly hương xấp ngửa chạy tơi bời
Đường trắng tóa , núi đồi rung gieo hạt
Chạm thăng trầm một lần con được khát
Ngắm mây hồng , thả tóc ngắn như xưa
Trở lại đêm rằm ! Lối cũ ! Giậu thưa
Bình minh lên mắt đong đưa lóng lánh
Hái trái me chua ! Thèm roi mẹ đánh
Mùa chiêm bao ! Gió lạnh ngát hương đồng
Sưu tầm
 ntst20180730_500
VẪN CHỈ LÀ ẢO ẢNH
Chỉ là cơn gió thoảng qua tim..
Sao nghe đau đớn đắm chìm tảng băng
Một lòng một dạ khăng khăng..
Tại sao trời chẳng công bằng với ta..
Hỏi mây mây ở quá xa..
Hỏi cuội , cuội bảo hằng nga trả lời..
Chỉ là một thoáng nửa vời
Cung tương tắt phím rã rời kêu oan..
Đờn kêu tích tịch tình tan ..
Ai gieo thương nhớ vội vàng lìa xa..
Ừ ! Thì cơn gío thoáng qua.!
Ừ ! Thì trăng nhão tràn qua khe tình..
Vô tình lá chạm rung rinh ..
Trái sầu rớt xuống nên mình mất nhau..
Em yêu có phụ anh đâu..
Bởi vì ảo ảnh nên đau suốt đời..
Sưu tầm
 hinhdong078_500
MƯA ĐÊM
Đêm nghe mưa rơi...như tiếng thở than.!
Lẫn trong bụi ngàn gió cuốn,
Chập chùng mây giăng...ru đọng nỗi buồn,
Em xa quá...hoài vọng mông lung.!
Ai dạo cung đàn...Đêm khuya vắng.!
xót thương người, ở tận phương xa,
Đàn lạc, dây chùng...Đêm tỉnh lặng,
Phố trở mình...rất khẽ, gọi...em ơi..!!
Hạt mưa nghiêng...gió xô khát vọng,
Mơ ước bên đời...được gần nhau.!
Chân Lữ khách...đêm mưa rong ruổi,
Em đâu rồi...tìm mãi...chỉ mưa rơi.!
Xác lá rụng...trôi theo dòng nước,
Mắt em buồn...sóng dạt trôi xa.
Mưa Thu giăng...giọt  sầu hai ngã,
Mưa phủ tình xa...Giấc mộng già.!
Mưa đến ru ta...Đêm buồn Hạ.!
Nơi đâu một cỏi...để ta về.??
Lạc giấc mơ đêm...yêu tình muộn.!
Ta mượn men nồng...ru tình say...!!!
Sưu tầm

EM VẪN THẾ
Đã bao năm rồi em vẫn thế đó thôi
Cũng chẳng ai sánh đôi một mình lẻ bóng
Tim đã chết thôi không còn trông ngóng
Mộng làm gì khi lòng chẳng nghĩ suy
Em vẫn thế chẳng hơn thua hay so bì
Mặc cho đời phán những gì cũng kệ
Em là em ! Nhìn cuộc đời ngạo nghễ
Sóng gió cận kề chẳng thể bước lui
Bởi cuộc đời bạc trắng tợ như vôi
Thì làm sao có tình yêu chân thật
Có chăng là nỗi sầu đau chất ngất
Mớ tro tàn vỡ vụn thật nhiễu nhương
Rất sợ rằng ai bày chuyện yêu đương
Đời pha sương ! Đoạn tình trường cay đắng
Chiều tàn phai tìm đâu ra giọt nắng
Gom hết tình ! Đã vứt hẳn từ lâu
Hồn phiêu diêu chảy trong chén men sầu
Để dập tắt nỗi đau nơi trần thế
Xin cảm ơn đời tặng nhiều dâu bể
Cảm ơn người ! Ta đã trễ mùa yêu
Sưu tầm
 ntst20180705_500
VỀ VƯỜN XƯA
Em vẫn thường tìm về nơi xa ấy
Nơi có vườn lan đẹp nhất trong đời
Vén rào gai em vào đó rong chơi
Nâng từng cánh tưởng chẳng rời xa được
Vườn em đến gai đâm đầy vết xước
Đau thật nhiều nước mắt chảy ngược xuôi
Lỡ mê say ong nhả mật ngọt bùi
Mà quên mất người trồng hoa chăm bón
Em thầm trách thân bọt bèo nhỏ bé
Dạo vườn hoa lại thích cảnh sinh tình
Vô tư như ! trời chỉ có bình minh
Đôi mắt gặp những hạt huyền lóng lánh
Vườn Lan cũ vẫn còn ! Tình chóng vánh
Trả vườn anh về ôm lạnh bốn mùa
Đêm nay buồn nhớ lại khu vườn xưa
Em ghé thăm ! Khóc thừa bao nước mắt
Biết còn đó một bóng hình lay lắt
Cố mà vui em sợ tắt hơi tàn
Nuốt niềm đau ! Dẫu thương nhớ chẳng tan
Bước ra đi ! Lệ chan từng phiến lá
Sưu tầm
 hinhdong068_500
MƯA LỆ THÁNG TƯ
Này em  !
Nếu khóc được !  thì em hãy cứ khóc
Cho đỡ lòng mệt nhọc nắng tháng tư
Em đừng cố ! ghìm giấu kín tâm tư
Cất méo mó ! mượn nụ cười giả tạo
Tôi biết em ! Từ khi tôi ghé dạo
Cung đàn buồn ngoa đạo tiếng yêu em
Em cứ khóc ! Nếu được ! Khóc suốt đêm
Cho vơi nhẹ nỗi niềm đau xa xót
Xuân đã rụng ! từ khi em lỡ trót
Hiến tình tôi ! Một gã bước ngang đường
Tóc rối nhàu ! Môi lỡ nụ hôn thương
Má thôi hường ! Miệng cười nghe chua chát
Tôi ôm em ! Bằng câu từ bỏng rát
Phía sau lưng ngực tối lẫn thân tàn
Ve vuốt em bằng vũ điệu khô khan
Xoa nỗi đau bằng phím đàn lận đận
Em cứ khóc ! Cứ trút hờn trút giận
Che đậy gì ! Số phận của rong rêu
Trời không thương  ban em mùa trắng phếu
Đừng gượng cười ! Nếu khóc sẽ quên đau
Tôi chẳng thể cho em chung nhịp cầu
Không dám đâu ! Em ơi ! Tôi chẳng dám
Nếu lỡ về ! Chiều tháng Tư ảm đạm
Chỉ tạm xem ! Mưa lệ ướt thế nào
Sưu tầm
 ntst20180708
NHỮNG LÚC BUỒN
Nhiều lúc buồn em cảm thấy chơi vơi
Đến một nơi bình yên và vắng lặng
Tự khóc cười cho vơi niềm cay đắng
Vứt cho xong ! Những mặn ngọt một thời
Có nhiều lúc ! Lòng cảm thấy tơi bời
Mong ai đó bên đời cùng sánh bước
Trên bước đường lắm chông gai đèo trượt
Chênh chao lòng  ! Được ai đó quan tâm
Tìm góc nào ! Lặng lẽ khóc âm thầm
Khóc quá khứ ! Khóc tương lai mờ nhạt
Huyễn hoặc đời ! Mở miệng cười chua chát
Phút giây này ! ai đó nắm bàn tay
Khao khát nơi !không có tình trả vay
Ngày như đêm ! Trời vẫn không tồn tại
Quên cuộc đời điêu ngoa đầy khôn dại
Quên nỗi buồn tê tái bám đời em
Trốn nơi nào ! Đừng có người thân quen
Hét thật lớn chẳng thẹn thùng lo sợ
Phơi nỗi buồn ! Bày cuộc đời trắc trở
Thả ưu phiền ! Mệt mõi vào mênh mông
Sưu tầm
 ntst20180704_500
ĐỜI RU EM ĐI NHÉ
Lệ có ru em ướt đẫm môi mềm
Em trả đời bằng câu gian câu dối
Ai gánh giùm em bể đời trôi nổi
Bàn tay gầy ! Vùng tóc rối đêm đen
Cánh hoa trinh xếp khi gió vừa tràn
Tình bạc phết ! Hư không trầu không cánh
Hạnh phúc có ru đêm gầy guộc lạnh
Chạnh lòng khuya ! Hiu quạnh khắp tim mình
Đời nhuộm hồng ! Nắng trổ tý bình minh
Thay khối tình đóng băng màu tang chết
Lá có ru mắt nhìn hay đã hết
Khi tuổi xuân cạn kiệt nét môi hường
Ai vỗ hộ em nhịp khúc cũ yêu đương
Đường phố hẹp ! Bước chân người cũng hẹp
Ru tình hờ bằng đôi môi vừa khép
Phím tắt dần ! Đời cũng muốn tắt em
Có vệt sáng nào vừa đủ lén vào tim
Cánh nhạn lạc tìm hoàng hôn khơi nắng
Bên thềm hoa ! Ong vỡ òa mật đắng
Đời ghét em ! Đời tặng phiến tình buồn
Em hứng chiều ! Hứng muộn hạt mưa tuôn
Tưới đời em ! Khát khao mầm môi mới
Có loài cây khô nào không cần bàn tay vun xới
Có tình yêu nào không mơ tới tương lai
Ru em đi ! Đời hỡi dấu phôi phai
Thân úa tàn ! Xác cũng gần cũ mục
Ru em đi ! Dòng đời trong hay đục
Xuân cạn mùa ! Cỏ dại muốn phục sinh
Sưu tầm
 ntst20180736_500
CHỊ BỚI TÌM GÌ GIỮA ẢO ẢNH XA XÔI
Chị đi tìm ai khi bóng xế chiều tà
Giấc mơ hoa còn xa xôi vời vợi
Ước mộng ngàn năm tình không với tới
Chị lặng buồn ! Nước mắt lại tuôn rơi
Trốn mình trong góc khuất thân rã rời
Thả nỗi sầu qua bên hàng song cửa
Chị biết mình không còn hy vọng nữa
Sức đã tàn ! Hoài vọng rớt tả tơi
Tìm đâu ra ! Hạnh phúc chỉ nửa vời
Tâm sự ngổn ngang thề không gian dối
Những ngày yêu nhau thật nhiều đắm đuối
Duyên nợ bẽ bàng ! Người hứa vội quên
Chị đi tìm gì ! Chỉ là cái bóng đêm
Tiếng thở dài chìm sâu trong khoảng vắng
Miệng nhạt cười ! Lòng ngậm ngùi cay đắng
Say nắng chiều ! Mơ tổ ấm người ta
Cố gồng mình ..giấc mộng kéo dài ra
Bới tìm kiếm mơ hoa lần sau cuối
Mùa thu rơi ! Cô đơn cứ đeo đuổi
Cuối mặt  về ! Chị thương kiếp đa đoan
Sưu tầm

SIM TÍM HOÀNG HÔN
Hành quân qua tắt, nửa lưng đồi
Nắng nghiêng thăm thẳm, bóng chiều trôi
Dừng chân anh hái cành sim tím
Lòng bỗng bâng khuâng, nhớ một người.
Có phải chúng mình còn cách trở
Đất cảm nên nở cánh hoa sim
Để anh giữa những chiều biền biệt
Hoàng hôn, sim tím...nhớ thương em
Gió núi theo sang, giũ bụi đường
Nâng cành sim tím chợt bâng khuâng
Hoa bỗng như cười, như xao xuyến
Dịu nhẹ như em, giữa dặm trường.
Lưng đồi, mây trắng, nét hoang sơ
Trông xa, thăm thẳm, khói sương mờ
Nhớ em, tím cả hoàng hôn tím
Cùng màu sim tím, viết thành thơ
Sưu tầm
 ntst20180472_500
CHIỀU NGHIÊNG NỖI NHỚ
Nắng chiều nghiêng trên những dải đồi hoang
Phía cuối trời, thiên di nghiêng đôi cánh
Đường hành quân, nghiêng nghiêng nhành sim tím
Ngọn gió chiều qua dốc núi cũng chao nghiêng
Vần thơ anh nghiêng về phía có em
Nét chữ cũng nghiêng theo chiều dài nỗi nhớ
Phía xa xa, nghiêng nghiêng cành phượng đỏ
Tháng Năm về, nghiêng nỗi nhớ người thương
Tiếng ve chiều nghiêng nhịp bước hành quân
Hoàng hôn nghiêng, tím cả trời nỗi nhớ
Bài thơ anh, nét chữ nghiêng về nơi em đó
Bởi trái tim nồng, nghiêng cả phía yêu tin
Sưu tầm

CẢM XÚC MÙA HẠ
Phượng nở rực hồng đẹp ngẩn ngơ.
Bằng lăng quyến rũ đến không ngờ.
Ve sầu ra rả bài mong nhớ.
Cơn gió vi vu khúc đợi chờ.
Lưu bút ghi vào trong cuốn vở.
Tình đầu đọng lại giữa trang thơ
Bao nhiêu hoài niệm còn giang dở.
Hạ tới nồng nàn tựa giấc mơ.
Sưu tầm
 ntst20180489
ĐÁM CƯỚI CỔ TÍCH !
Đám cưới diễn ra của cặp đôi Loan- Vượng
Đã lấy đi nước mắt biết bao người
Chị bàng hoàng lệ cứ chảy tuôn rơi
Khi biết mình bệnh hiểm nghèo nghiệt ngã
Trái tim đau đất trời như nghiêng ngả
Bão cuồng phong đổ ập xuống tâm hồn
Bao đêm trường gối đẫm lệ sầu tuôn
Nhưng vẫn ước một lần choàng áo cưới
Màu trắng tinh khôi khát khao mong đợi
Người em chơi thân cứ giỡn chị bao lần
Em nguyện làm chẳng do dự phân vân
Cho chị mượn thân em làm chú rể
Bế chị lên trên khán đài hôn lễ
Cả hội trường cảm động vẫy mừng vui
Chị xua tay lòng quặn thắt ngậm ngùi
Không ! không được em hãy còn trẻ lắm
Họ cười cho thêm não nề buồn thảm
Nhưng thời gian thước đo của tình yêu
Anh bên chị dù nắng sớm mưa chiều
Đón đưa chị vào nhà thương chạy chữa
Trái tim anh thắp cháy bùng ngọn lửa
Lửa tình yêu với sức mạnh phi thường
Hai tâm hồn gắn kết nối yêu thương
Bằng đám cưới như trong vườn cổ tích
Nhưng hạnh phúc nhỏ nhoi bỗng ngày kia lịm tắt
Anh rời xa trong tai nạn giao thông
Chị đớn đau gục ngã quặn thắt lòng
Đầu quay cuồng tấm thân tàn tan nát
Tình vợ chồng đang ấm êm chia cắt
Anh yêu ơi ! anh đi thật rồi sao?
Vĩnh biệt anh ! niềm hạnh phúc ngọt ngào
Dành trao em trọn đời sao quên quên được
Trời cướp anh chẳng cho tròn nguyện ước
Em hứa lòng mình sẽ không khóc đâu anh
Đêm hằng đêm giấc mơ đến ngọt lành
Đôi tay anh vẫn nhẹ nhàng xoa bóp
Vòng ôm em nụ hôn say muốn ngợp
Tỉnh dậy rồi đau đớn quá anh ơi
Chỉ mình em lòng hoang hoải chơi vơi
Nước mắt rơi em chẳng còn thiết sống
Mất anh rồi ngày đêm gieo ác mộng
Cuộc đời này em chỉ có mình anh
Anh là hào quang là ngọn gió mát lành
Nâng hồn em trong men say tình ái
Hãy đợi em đôi ta cùng nếm trải
Hạnh phúc ngọt ngào mình lại gởi trao
Ba tháng sau người thân chị nghẹn ngào
Khóc tiễn đưa chị về nơi chín suối
Về với anh đang dang tay đón đợi
Buông bỏ đường trần rũ sạch đắng cay
Vùi chôn sâu vĩnh biệt tháng lại ngày
Bệnh hiểm nghèo hoành hành trong đau đớn
Tình yêu anh chị như mach ngầm sóng cuộn
Dâng tặng đời sáng chói tấm lòng nhân
Sưu tầm.
 ntst20180502_500
VỀ ĐÂY
Gom từng nỗi nhớ trở về đây
Nắng lẫn vào mưa giọt nhỏ đầy
Bữa hẹn sương lùa bay mấy nẻo
Hôm chờ gió quyện thổi tầng mây
Tình vương ngọn núi mờ nhân ảnh
Nghĩa trải đầu non lạnh dáng nầy
Mãi gởi người xưa lời ước nguyện
Nên còn một bóng ủ niềm vây
Sưu tầm
 hinhdong066_500
MƯA MÙA HẠ.
Mưa xối xả ai mà không biết
Hạ đã về rõ thiệt rồi ư
Mây đen kéo đến từ từ
Rền vang tiếng sấm gầm gừ đằng xa
Rồi bỗng nhiên trời oà đổ nước
Từng hạt mưa nối bước tuôn rơi
Rừng cây vươn lá đón mời
Nuốt từng giọt rớt cho vơi khát thèm
Ta cứ đứng mà xem trời đất
Chợt nhận ra mình thật cô đơn
Mưa như đang oán trách hờn
Ào ào đổ xuống từng cơn não nề
Hạ đã về sơn khê miền bắc
Mưa lại cùng nắng gắt đan xen
Đâu đây vang tiếng dế mèn
Lòng tôi da diết nhớ em vô vàn.
Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com