Thứ Ba, 1 tháng 5, 2018

Những bài thơ đặc sắc 08

CÂY KHÔ ĐÂU DỄ ĐÂM CHỒI
MẸ GIÀ ĐÂU DỄ SỐNG ĐỜI VỚI CON
CÂY  che bóng cho đời tươi mát
KHÔ  cằn rồi là mất tất thôi
ĐÂU đây vẫn dáng mẹ ngồi
DỄ mà tìm lại cái thời xa xưa
ĐÂM  chồi biếc con vừa khôn lớn
CHỒI  chưa xanh chưa ổn trong lòng
MẸ  hiền mấy bận long đong
GIÀ  nua bóng xế con không bên người
ĐÂU còn  nữa lúc thời son trẻ
DỄ  gì mà được mẹ bên con
SỐNG  sao tình vẹn nghĩa tròn
ĐỜI  cha mẹ đã mỏi mòn vì ai
VỚI  con dại mẹ hoài lo lắng
CON  nên người lẳng lặng mẹ cười
CÂY KHÔ ĐÂU DỄ ĐÂM CHỒI
MẸ GIÀ ĐÂU DỄ SỐNG ĐỜI VỚI CON
Sưu tầm

ĐÀ NẴNG QUÊ EM
Em mời anh một lần thăm Đà Nẵng
Giữa miền Trung nắng gay gắt ngày hè,
Về thành phố của cuối sông đầu núi
Nơi con tàu vươn ra biển khơi xa.
Thành phố em không lộng lẫy xa hoa
Mà bình dị, hiền lành như biển cả
Luôn ôm ấp những con người giản dị
Biết yêu người, và biết sống thứ tha...
Anh về đây, đi bán đảo Sơn Trà
Thăm phố Hội và ghé hang Âm Phủ,
Rồi cùng em lên Bà Nà mây phủ
Khám phá mình trên đỉnh núi Hải Vân...
Anh về đây, nhìn ngắm con sông Hàn
Đẹp lung linh khi màn đêm buông xuống
Ngắm biển xanh rộn ràng khi chiều muộn
Đón đoàn thuyền sau chuyến ra khơi.
Đẹp lắm anh ơi, quê em, Đà Nẵng
Mời anh một lần hãy ghé thăm quê!
Sưu tầm

CHIẾN TRANH
Khói súng qua đi cuộc chiến tàn
Bao nhà ly biệt nỗi sầu đan
Dân công hỏa tuyến già nhăn trán
Lính chiến tiền duyên cỗi giọng khàn
Người đi di tản tầu bè nạn
Kẻ ở gom về xác thịt tan
Trách bọn sài lang gieo lửa đạn
Dân nghèo phải gánh nỗi lầm than.
Sưu tầm

NHỚ MẸ
Hoàng hôn phủ tím chiều buông
Lòng sầu tưởng nhớ mãi luôn Mẹ hiền
U buồn một nổi niềm riêng
Mênh mang thương nhớ Mẹ hiền không thôi
Người về đất lạnh nằm rồi
Để đàn con dại đơn côi ở đời
Đau lòng con lắm Mẹ ơi…
Nghĩa ơn chưa đáp đã rời trần gian
Âm dương chia cách hai đàng
Mẹ đi con ở lòng mênh mang buồn
Chiều trời nay đổ mưa tuông
Trong lòng càng nhớ nổi buồn Mẹ tôi
Bâng khuân trong dạ bồi hồi
Mẹ ơi sao Mẹ xa rời chúng con
Từ nay mãi mãi chẳng còn
Tình thương của Mẹ héo hon lòng buồn
Sưu tầm

Anh yên nghỉ
Thôi gom mất mát vào góc khuất
Từ thưở vai còn nặng súng gươm
Một túi hành trang đầy lửa máu
Đời trai gởi lại với sa trường
Mấy nấm mộ hoang đời tử sĩ
Hồn còn quanh quẩn với ngàn sương
Đêm nghe gió thổi sầu lau lách
Mộng cứ bay về nơi cố hương
Ta như người lính khi xung trận
Một chuyến ra đi một khúc hành
Đâu là tráng sĩ qua sông Dịch
Mà được lưu truyền với sử xanh
Thế cuộc qua rồi thôi vận nước
Kẻ còn nằm lại chốn sa trường
Người về sống sót đời lang bạt
Một giọt lệ sầu cho cố hương .
Anh đã thiên thu tròn giấc ngủ
Núi sông nợ ấy đáp đền xong
Ngàn năm danh tạc dòng dân Việt
Chẳng hổ thân trai giống Lạc Hồng
Thôi anh yên nghỉ anh yên nghỉ
Chiến trận đừng màn chuyện thắng thua
Chỉ biết anh đà tròn nhiệm vụ
Nấm mộ vùi sâu đã mấy mùa
Tôi kẻ bên trời còn ở lại
Hành trình tiếp tục bước chân đi
Nghe lòng gậm nhấm buồn thiên cổ
Được mất đời ta có những gì ?
Thôi anh yên nghỉ anh yên nghỉ
Đã trả xong rồi nợ kiếm cung
Những nắm xương tàn sao hận mãi
Trách ai xử sự chẳng anh hùng .\
Anh giờ giấc ngủ miên trường
Kẻ còn ở lại vô thường mãi đi ...
Sưu tầm.

Mai anh về
Mai anh về , em có về không
Về lại vườn xưa với cánh đồng
Về thăm mái lá trời quê mẹ
Mà đã lâu rồi luôn nhớ mong
Mai anh về em có về không
Nhìn lại mùa sang lúa trổ đòng
Gió tận bên sông lồng lộng thổi
Nghe chiều rơi nhẹ giữa mênh mông
Mai về tìm lại bóng hình quê
Dưới nắng hoàng hôn khói quyện về
Bên mái lá nghèo mùi gạo mới
Thơm lừng tuổi ngọc một tình quê
Bến nước dòng sông mái lá xưa
Thời gian xa lắm đã bao mùa
Chim kêu một tiếng lòng nghe nhớ
Của một miền quê yêu dấu xưa
Mai anh về , em có về không
Sẽ kể em nghe chuyện của lòng
Một chuỗi đời thơ đầy kỷ niệm
Theo suốt cả đời trong nhớ mong !
Sưu tầm.

HỮU DUYÊN ... !
Có những chiều Mây dịu dàng thủ thỉ
Dưới vòm trời diệu vợi chỉ màu xanh
Khẽ phiêu du nghe gió hát ru cành
Cất những thứ mong manh mình em hiểu
Mưa lệ thả giọt sương vin cành liễu
Vẫn ngô nghê với dáng điệu chính mình
Gạn lòng đêm hớn hở đón bình minh
Bao cắc cớ.. chỉ riêng mình thấu tỏ
Có những điều chẳng cần chi ràng rõ
Bởi vẫn còn đâu đó chút niềm tin
Ta là ai ? Không phải mục đích tìm
Người muốn trốn cứ lặng im mà trốn
Bởi chân thành em riêng mang làm vốn
Mãi sẻ san giữa bề bộn biển đời
Chỉ cần nhớ một điều giản đơn thôi
Đừng bao giờ dối gạt người bên cạnh
Đừng ôm mãi những chấp mê nặng gánh
Đừng vội vàng đừng hờn trách người ta
Còn gặp nhau hữu duyên chốn Ta Bà
Hãy trọn giữ đừng nhạt nhòa ai nhé
Kiếp nhân sinh chỉ như làn gió nhẹ
Ta chỉ là hạt bụi giữa trần ai...
Sưu tầm

THƯƠNG MẸ
Thương đời mẹ lưng còng vai nặng gánh
Con phố buồn cũng chạnh bước chân qua
Tuổi cao niên như ngọn cỏ gió đùa
Chiều lẻ bóng qua mùa còn sót lại
Bàn chân mẹ nghe ngập ngừng tê tái
Quá đời người còn phải gánh hàng rong
Nếu mai kia con hẻm nhỏ nghẹn lòng
Đôi gánh âý không mong ngày gặp nữa.
Đêm đã tàn người đi lại dần thưa
Tiếng rao đêm như nữa thừa nữa thiếu
Đau xé lòng bao người mua có hiểu
Tuổi già nua điêu đứng một kiếp nghèo
Mẹ có buồn khi cuộc sống gieo neo
Tôi hỏi nhỏ qua nẻo đường tối sáng
Mẹ mỉm cười trong lòng như tự mãn
Vì thương con đâu nản bước đường cùng
Cũng có hôm trời mưa gió bão bùng
Thân mẹ ướt rồi chùng trong ánh mắt
Giữa đêm khuya ta nhận ra thời khắt
Mẹ mất rồi nước mắt vẫn còn cay
Sưu tầm

CHỈ MONG BÌNH YÊN !
CUỘC đời này ví như một trường đua
SỐNG bon chen khiến ta hoài mệt mỏi
NÀY bạn ơi ! Có bao giờ tự hỏi
CHỈ thật tâm mà khổ đến vậy à ?
MONG đợi gì giữa xã hội bao la
ĐỦ cảm thông đã là điều rất khó
BÌNH thường sống chỉ mong niềm vui nhỏ
YÊN phận mình là đã thật biết ơn
VÌ ngoài kia người ta cứ dỗi hờn
KHÔNG bao dung, không mở lòng san sẻ
ĐỘNG một tí là sẵn sàng xâu xé
ĐẾN cao xanh cũng chỉ biết ngậm ngùi
AI trong đời chẳng muốn được an vui
CŨNG như nhau... cùng một dòng máu đỏ
GIÔNG ập đến sao không cũng gắn bó
BÃO tan rồi nắng ấm mới lên cao
LẮM lúc bản thân không ngớt càu nhàu
RỒI phút cuối lại chính mình tự nhủ
CUỘC SỐNG NÀY CHỈ MONG ĐỦ BÌNH YÊN
VÌ KHÔNG ĐỘNG ĐẾN AI, CŨNG GIÔNG BÃO LẮM RỒI !
Sưu tầm

GIỌT ĐẮNG TÌNH ĐỜI
Giọt đắng thanh thản rơi
Như đời người nếm trải
Hồn vào nơi ma quái
Xác vào chốn hư vô
Tình đời cứ mịt mờ
Bến bờ đâu ta thấy
Có ai mà trông cậy
Níu bàn tay gầy lên...
Tiếng cười hay tiếng rên
Mà đôi môi méo sệch
Mà đôi mắt trắng bệch
Đếm giọt đắng tình đời....
Hỏi người...người quay mặt
Hỏi trời...trời xa ngắt
Nước mắt lại tuôn rơi
Nhấp ngụm đắng cuộc đời...
Hồn rơi nơi vực thẳm
Với cuộc đời thầm lặng
Với cái bóng đơn côi
Tình đời là giọt đắng...!!!
Sưu tầm

TƯƠI  HỒNG  NGÀY MỚI  YÊU THƯƠNG
 Sương  lắng  đọng  dịu  êm hôn phiến lá
Em  dịu dàng  trao anh cả  trời  thương
Hoa vườn   ươm  hờn ghen nét  môi hường
Thêm rạng rỡ tỏa hương nồng  ngào ngạt
Ôi ! Tuyệt mỹ  bản  tình ca em  hát
Bầy chim xinh đang phổ  nhạc trên cành
Đẹp mĩ miều  trên khóe mắt  long lanh
Ngày mới  đến  trong lành yêu  đến  vậy
Dấu  yêu  hỡi xem  kìa anh có  thấy
Cảnh  quê mình  khơi dậy  những  tơ vương
Ai tô thêm  duyên dáng đến  lạ thường
Tháng  tư  tới  gọi mùa  thương  mở  cửa
Như  nhắc  lại  lời  thề xưa đã  hứa
Khúc nhạc tình chan chứa  bến  trăm  năm
Em xinh tươi  tựa  như ánh trăng  rằm
Lưu  luyến  mãi  dấu  thăng trầm  hạnh phúc.
Sưu tầm

KHÚC ĐAM MÊ
Trôi nhè nhẹ lụa là trên da thịt
Từng ngón tay anh cuống quýt, mân mê
Sợi lông măng cựa mình như thức giấc
Biển nơi đâu mà sóng vỗ tràn trề...
Cắn thật khẽ đôi quả bồng thơm mát
Uống từ nhau những giọt mật ngọt ngào
Mỗi khoảnh khắc là rạt rào, khao khát
Đêm buông màn, che mắt những vì sao
Lần thêm nữa, tìm động tiên lẩn khuất
Nghe cỏ hoa hoà điệu khúc nghê thường
Vén lá mỏng, rừng bật run, xào xạc
Mưa ùa về, ướt đẫm động yêu đương...
Cho anh hứng giọt ngất ngây, huyền thoại
Bằng đôi môi, bằng đầu lưỡi si tình
Tay em níu, vầng trăng kia chới với
Cả linh hồn, thể xác cũng chênh vênh...
Trả một nửa vào trong lòng một nửa
Giữ thật lâu giây phút ấy, tuyệt vời...
Nhắm nghiền mắt, tim dập dồn vó ngựa
Trái cấm dành cho nhau hết, tình ơi...!
Sưu tầm

MỐC SON
Bốn ba năm thống nhất Việt nam ơi
Dấu son đỏ xóa đi thời nô lệ
Nhuộm máu hồng cờ sao vàng ngạo nghễ
Ta sánh vai cùng bốn bể năm châu.
Đổi vinh quang bằng muôn triệu thương đau
Bằng máu xương vùi bùn sâu chiến địa
Lớp trước lớp sau xả thân vì nghĩa
Xiềng xích  gông cùm mới thấm thía tự do
Kháng chiến trường kỳ hai cuộc giằng co
Cuốc thuổng giáo gươm thay cho súng đạn
Gậy tầm vông, dựng thành đồng không nản
Ngọn ná chông tre quyết cản quân thù
Cháo bẹ rau măng chia sẻ chiến khu
Viên ký ninh nhường nhau dù đang sốt
Cùng đồng đội mong xóa tan đồn bốt
Để quê hương không ngạt ngột âm u
Dải Trường Sơn hùng vĩ quyện mây mù
B52 quân thù như mắt lưới
Tàu không số xé biển đêm lướt tới
Bao con người không thể đợi mùa xuân!
Mặt đất đạn bom ta độn thổ như thần
Đất Vĩnh Linh dấu chân người chiến sĩ
Xuất quỷ nhập thần Củ Chi kỳ bí
Máu nhuộm đỏ trời thành cổ Quảng Trị ơi!
Đồng Lộc lưu danh cô gái đất nước tôi
Mãi tuổi hai mươi rạng ngời trang sử
Giữa thị thành người giao liên thiếu nữ
Dâng hiến tuổi xuân gìn giữ quê hương.
Những trại tù giam người lính ngoan cường
Địa ngục trần gian, máu xương vụn nát
Trước cái chết, thản nhiên vang tiếng hát
Cho ngàn sau còn thơm ngát hương đời
Ba mươi tháng tư cờ đỏ rợp trời
Xin ghi tạc những hi sinh cho đời thay đổi
Bốn ba năm dẫu còn nhiều nhức nhối
Hãy chung tay xây xã hội yên bình!
Sưu tầm

BẢY ĐIỀU CẦN HỌC SUỐT ĐỜI ..!
Làm người sống ở trần gian
Học không ngừng nghỉ luận bàn ai ơi
Bảy điều nên học trong đời
Bạn ơi hãy nhớ, chớ thời bỏ qua !
Thứ nhất, "NHẬN LỖI" của ta
Việc này quan trọng, nhận ra lỗi lầm
Xin đừng giấu diếm lặng câm
Học nhận lỗi ấy làm tâm hiền hoà.
Thứ hai là học "NHU HÒA
Lưỡi luôn mềm mỏng chỉ là thường thôi
Đi đến đoạn cuối cuộc đời
Răng thì rụng hết, lưỡi thời dẻo dai
Thứ ba ""NHẪN NHỤC" học dài
Nhẫn đi một chút chữ "tai" giảm nhiều
Trời yên bể lặng bao nhiêu
Ta dùng chữ nhẫn làm điều nội tâm
Thứ tư "THẤU HIỂU" học thông
Thông hiểu tình cảm nội tâm bạn mình
Cảm thông và giữ chữ tình
Cuộc đời vui vẻ, do mình người ơi
Thứ năm học "BUÔNG BỎ" thôi
Lúc cần buông bỏ giảm vơi nỗi lòng
Thả đi muôn sự đục trong
Trường đời muôn dặm tấm lòng thẳng ngay.
Thứ sáu, học "CẢM ĐỘNG" đây
Học theo tâm Phật tối ngày chớ quên
Vui với những việc ở hiền
Thấy buồn trong dạ khi phiền ai ơi !
"SINH TỒN" bài học cuối rồi
Bài này thứ bảy, bạn thời chớ quên
Thân thể, sức khoẻ giữ gìn
Hành vi hiếu đễ phải tìm người thân.
Đời người xin hãy tu thân
Công bằng, liêm chính, rất cần bạn ơi !
Bảy điều nên học ở đời
Thật là cần thiết, bạn ơi hãy làm ..!
Sưu tầm

GHEN
Đã biết là em ghen
Sao anh đa tình thế
Nụ cười anh quyến rũ
Đâu dành riêng cho em
Đã biết là em ghen
Sao anh tài hoa thế
Si mê bao nhiêu kẻ
Đâu mình em ngẩn ngơ
Người đàn bà làm thơ
Giữa yêu ghen giằng xé
Gối bao đêm đẫm lệ
Ghen cả trong giấc mơ
Người đàn bà làm thơ
Ghen như con hổ cái
Gầm gừ như man dại
Canh ánh mắt nụ cười
Chỉ vì yêu anh thôi…
Sưu tầm

Trách Triêu Hổ
Xướng
Này anh đồ tỉnh, anh đồ say
Sao anh gẹo nguyệt giữa ban ngày?
Này này chị bảo cho mà biết
Chốn ấy hang hùm chớ mó tay.
Chiêu Hổ hoạ lại
Này ông tỉnh! Này ông say!
Này ông ghẹo nguyệt giữa ban ngày!
Hang hùm ví bẵng không ai mó,
Sao có hùm con bỗng chốc tay
Xướng
Sao nói rằng năm lại có ba?
Trách người quân tử hen sai ra.
Bao giờ thong thả lên chơi nguyệt,
Nhớ hái cho xin nắm lá đa.
Chiêu Hổ hoạ lại
Rằng gián thì năm, quý có ba
Bởi người thục nữ tính không ra
Ừ rồi, thong thả lên chơi nguyệt
Cho cả cành đa lẫn củ đa.
Xướng
Những bấy lâu nay luống nhắn nhe.
Ngắn nhe toan những sự gùn ghè
Gùn gè nhưng vần còn chưa dám
Chưa dám cho nên phải rụt rè.
Chiêu Hổ hoạ lại
Hỡi hỡi cô bay tố hão nhe
Hão nhe không được, gậy ông ghè.
Ông ghe không được, ông ghè mãi,
Ghè mãi rồi lâu cũng phải rè.
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com