Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2018

Những bài thơ hay 85

Rơi chiều
Tóc em bung dưới nắng tròn
Rối lên những sợi đang còn thanh xuân
Hình như nắng cũng phân vân
Sóng đôi với gió tần ngần vai em
 Rồi chiều vắt những dịu êm
Luống mây trải lá vàng thêm cuối ngày
Phù sa đắm bãi sông này
Thấm mềm môi mắt thấm ngây má hồng
 Bước em trượt nắng chênh chông
Hoàng hôn gọi những tiếng lòng loay hoay
Rơi chiều mảnh nắng vụt bay
Kéo sương vướng cả tơ ngày bay lên.
Sưu tầm.
 ntst20180540_500.
Nói với Xuân
Tình xuân sao cứ mong manh
Yêu xuân tôi viết chưa thành câu thơ
Xuân đi không đợi, không chờ
Để thơ tôi cứ ngẩn ngơ tìm vần
Mặc xuân cứ mãi mãi xuân
Tôi còn vật lộn gian truân cuộc đời
Giờ tôi chẳng phải là tôi
Nhởn nhơ xuân lặng lẽ trôi vô tình
Ngàn năm xuân vẫn lung linh
Trăm năm nào thấy bóng hình tôi đâu.
Sưu tầm.
 ntst20180464_500
Cổ tích Nắng và Mưa
Chuyện kể rằng cổ tích thật xa xưa
Nắng và mưa yêu nhau nhiều nhiều lắm
Ngày qua ngày nắng, mưa cùng tay nắm
Cùng bên nhau đi đến mọi chân trời
Bỗng một ngày trời nổi gió chia đôi
Đẩy nắng, mưa về phương trời hai ngả
Lòng nắng đau tim mưa buồn nghiệt ngã
Mưa khóc rơi tầm tã suốt đêm ngày
Trách ông Trời chia duyên phận đổi thay
Để nắng ngày còn đêm về mưa khóc
Vì yêu mưa lên nắng chịu cực nhọc
Phải nép mình khi học cách xa mưa
Chính vì nắng vì nắng quá yêu mưa
Lên đôi lần nắng để mưa lẫn át
Trời đang nắng bỗng mưa về dào dạt
Mang hơi mát tặng nắng một chân tình
Những hạt mưa bé bé nhỏ xinh xinh
Là từng ấy tình yêu dành cho nắng
Nắng yêu mưa vì thế mà nắng tặng
Tặng cho mưa 7 sắc nắng cầu vồng
Mong muốn mưa nhìn 7 sắc mà trông
Có màu hồng, màu đỏ và màu tím...
Như tình yêu trong nắng luôn ngọt lịm
Và tô thêm một màu tím chung tình
Nắng càng yêu thì nắng càng lung linh
Và muốn đêm sau mỗi lần mưa tạnh
Nắng long lanh đọng trên mưa những ánh
Sưởi ấm lòng không muốn lạnh cho mưa
Cứ như thế từ rất là xa xưa
Có ai biết chuyện tình mưa và nắng
Tuy xa nhau nhưng nắng, mưa ban tặng
Một tình yêu một khoảg lặng cho đời
Tuy nắng mưa phải cách biêt buông nơi
Đã mưa rồi thì không thể có nắng
Tình nắng, mưa mang đến ta lời dặn
Xa nhau rồi chưa phải là hết yêu
Sưu tầm.

Nguyên Tiêu bến sông Hàn
       Nguyên Tiêu xa cách quê nhà
Lung linh nhung nhớ buồn xa là buồn
         Câu thơ muôn dặm nhớ thương
Vầng trăng hao khuyết còn vương tơ lòng
          Người đi xa núi cách sông
Bến tầm dương ai ngóng trông hững hờ
          Nguyên tiêu nay, với trăng xưa
Ấp iu ta giữ cho vừa lòng nhau
          Sông trăng nước chảy về đâu
Đôi bờ đê đã nhuốm màu thời gian
            Nơi đây sóng gió sông hàn
Vọng xa dáng nguyệt nghiêng vầng trăng khuya
          Nghe xa xăm sóng Sơn Trà
Một vầng trăng thức bao la giữa trời
         Gửi về cố quận đôi lời
Cho thêm nhung nhớ cho vơi ưu phiền
          Nguyên tiêu dáng cũ liêu xiêu
Thôi thì xưa cũ yêu kiều làm chi
          Trăng khuya rủ bóng hàng mi
Nguyên tiêu lẻ bóng người đi muộn phiền.
Sưu tầm.

Đảo là quê hương
Chiều nâng cánh hải âu chao
Hoàng hôn đổ xuống rì rào biển khơi
Lung linh tia nắng nghiêng trời
Núi in bóng nước xa vời chân mây
 Lẫn màu xanh ngắt rừng cây
Ráng vàng vạt nắng óng dây tơ hồng
Giữa trời bát ngát xanh trong
Những con sóng bạc trập trùng bao la
 Vững vàng trước biển khơi xa
Vẫn mầu xanh mướt, quê nhà đấy thôi
Súng kê ba, ghé vai cười
Những chàng lính với biển khơi là nhà
 Ngóng con tầu phía sương xa
Vững vàng trên sóng đảo là quê hương.
Sưu tầm.

Trà sen
Nửa khuya Nhấm tách trà sen
Nghe mùi bùn đất nước phèn đồng quê
Nhớ nhung Những ánh sao khuê
Bao giờ ta lại được về ngắm trăng?
Nửa khuya Nhấm tách trà sen
Lập lòe ký ức ánh đèn dầu hôi
Má ngồi têm vỉa trầu vôi
Quạt ru con ngủ à ơi lưng còng
Nửa khuya Nhấm tách trà sen
Gật gù Tấm tắc tự khen…mình già
Ngày xưa Vạt áo hoa cà
Phất phơ làm hiệu giờ là của ai?
Trà sen Hòa giọt sương mai
Ngấm ngầm huyết quản chảy dài hơn đêm!
Sưu tầm.

Nét Xuân
Mùa xuân gõ cửa mọi nhà
Lay vào tiềm thức, kẻ xa, người gần
Nắng gieo vàng xuống đầy sân
Bồ câu nhặt nắng - chuyên cần chải lông
Góc vườn: cau với trầu không
Dục xuân biêng biếc ngóng trông người về
Nặng lòng với nẻo xuân quê
Kẻ xa thao thức lời thề xuân xưa.
Sưu tầm.

Tình khúc sông và biển
Biển giờ… đã hiểu lòng sông
Vì đâu nước lớn, nước ròng... biển ơi!
Vì đâu lòng biển rối bời
Vì đâu trăng cứ bồi hồi, thẩn thơ...
Muôn đời biển cứ mộng mơ
Triều mênh mang sóng ru bờ nôi xanh
Trăng mơ điệu khúc dỗ dành
Mơn man gió gọi long lanh biển chiều…
 Đời sông chìm nổi, phiêu diêu
Lắng trong lòng biển ít nhiều phù sa
Biển ru sông…sóng hiền hòa
Sông ru biển… bàn tình ca dạt dào...
Sưu tầm.

Chuyện tình hoa cỏ may
Một lần giặt áo dùm tôi
Cỏ may vương lại thành lời vấn vương
Ví mình bông cỏ dễ thương
Tôi mang theo suốt dọc đường chiến chinh
Dọc chiến hào vẫn bên mình
Cỏ may vương áo nhắc hình bóng ai
Dáng gầy hòm đạn trên vai
Dạn dày như chính bông may hỡi người
Hòa bình tìm lại em tôi
Triền đê hun hút bồi hồi nghe tin
Tên em Tổ quốc tôn vinh
Mộ em cỏ mọc bông xinh dạn dày...
Gió ơi! Xin gió đừng lay
Để em ghim mãi tình này trong tim!
Sưu tầm.

Vô đề
Đừng đặt tên nỗi nhớ làm chi
Đưa em về bên giấc mơ xanh
Khờ dại thế, cỏ vẫn xanh màu cỏ.
Có nỗi buồn lang thang như ngọn gió
Cuối con đường mưa trắng không em?
Mưa xuân quên làn tóc em bay,
Đừng ướp mật cho những lời gian dối.
Nỗi buồn không tên nỗi buồn mắc tội
Thánh ca làm thương nhớ nỗi rêu phong.
Không còn màu xanh, chỉ còn mình anh
Vi vút bóng đổ dài loang loáng ướt
Câu thơ không tên câu thơ bất diệt.
Có lẽ là thơ viết dưới cơn mưa
Em không về phố vẫn như xưa.
Bàng đỏ lá như mùa xuân vẫn thế
Viễn xứ xa xôi em như là có thể
Có thể về, có thể sẽ ra đi.
Đừng đặt tên nỗi nhớ làm chi
Hãy để gió ru em vào cõi mù.
Giấc mơ xanh, giấc mơ xanh đến thế
Có khi nào em chợt nhớ tên anh?
Sưu tầm.
 ntst20180453_500
Niềm vui năm tháng
Thế là bụi phấn thôi rơi
Xa bao ánh mắt nụ cười thân thương
Bảng đen phấn trắng mái trường
Nhớ nhung gửi lại con đường đã qua...
Dấu yêu năm tháng vỡ òa
Bao nhiêu kỉ niệm giờ xa thật rồi
Quờ tay chạm những buồn vui
Còn đâu trang sách bến đời đò đông!
Bao năm đắp đập khơi dòng
Mồ hôi em trộn với bông lúa vàng
Bấm tay đếm chuyến đò ngang
Lại rưng rưng phút mi tràn lệ rơi!
Ôi bao năm tháng cuộc đời
Vẫn mơ ước chở hiền tài sang sông...
Sưu tầm.

Hoa nắng về
Cây thay áo xuân phập phồng hơi thở
Ai bồi hồi mùa hoa cỏ tháng ba
Ong dạo phố hút hương hoa làm mật
Bướm ngập ngừng trong cái rét nàng Bân
Nghiêng mắt ngọc nắng trao lời tình tự
Sương buông hờ, xuân do dự bước đi
Thoáng bối rối gió hôn lên nhành cỏ
Kẻ thẫn thờ, thổn thức những lời yêu
Bông gạo nở tháng ba mùa say nắng
Thắp lửa trời son đọng ở bàn tay
Xuân đi vội, lời yêu chưa kịp ngỏ
Hoa nắng về thương góc phố bâng khuâng...
Sưu tầm.
 ntst20180456_500
Em nào giận anh đâu!
Em có là gì để giận anh đâu,
Bởi chúng mình không là chồng là vợ,
Bởi chúng mình không là duyên là nợ,
Và bởi chúng mình không thù oán gì nhau.
Em có là gì để giận anh đâu,
Chỉ buồn thôi một nỗi buồn vô cớ,
Nếu cao xanh đừng cho mình gặp gỡ,
Thì đâu mình phải khổ mãi vì nhau.
Có là gì để em giận anh đâu
Chút buồn ấy em gửi vào trong gió,
Chút nhớ thương gửi theo con sóng vỗ,
Kiếp trước không thành mình chẳng có kiếp sau.
Hỏi chi hoài, em chẳng giận anh đâu,
Biển vẫn xanh và cát thì vẫn trắng,
Cánh cò vẫn bay về khi chiều nhạt nắng,
Anh vẫn là anh và em vẫn là em...
Sưu tầm.
 ntst20180405_500
NHỚ MỘT DÒNG SÔNG
Có hai dòng sông quê
Chảy hoài trong nỗi nhớ
Dòng sông của quê anh
Mềm như là dải lụa
Chảy giữa hai bờ lúa
Xanh mượt mà nương dâu
Bây giờ người đã về đâu
Sông còn ở lại một màu khói sương?
Dòng sông của quê em
Nước trong vắt êm đềm
Sau những ngày mưa lũ
Mây đã thôi vần vụ
Bồng bềnh nơi đáy sông..
Em cất bước theo chồng
Phiêu bạt miền đất lạ.
Những đêm hè khô khát,
Lại mơ về dòng sông…
Nỗi nhớ cháy trong lòng
Có ai mà đong được?
Chiều nao ngắt chiếc lá
Thả lên trời gió bay…
Sưu tầm.

CUỐI CHÂN TRỜI SAO VÀ BIỂN HÔN NHAU
Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ
Là nồng nàn hôn cát đâu em
Vâng, em hiểu ngoài khơi kia trăm gió
Đưa sóng về rồi đẩy sóng xa thêm
Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
Khắc khoải bởi hải đăng còn thao thức
Thăm thẳm lạc giữa đại dương màu mực
 Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu?
Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc
Mai sóng về mỏi mòn và nặng nhọc
Thở bên bờ trong giấc ngủ vô tâm
Hoàng hôn ơi sao mắt bờ quầng thâm?
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng
Phiêu du mãi để hàng dương khô nắng
Sóng có bao giờ yên lặng đâu bờ yêu!
Đại dương xa gió rủ rỉ rất nhiều
Sao nhấp nháy từ ban chiều chờ đợi
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều- là cho cả bờ đâu...
Sưu tầm.
 ntst20180429_500
Riêng - chung !
Có một lần anh hỏi em cô giáo :
- Yêu anh nhiều, là tất cả không em ?
Em nhìn anh chỉ cười không nói...
Bao niềm yêu vẫn gói trong tim...
Yêu anh nhiều...đâu phải chỉ riêng anh
Là bến bờ gia đình hạnh phúc
Là tình yêu đôi lứa chúng mình
Và còn nữa... đời thường bên tổ ấm...
Anh ơi anh hàng ngày em vẫn chấm
Mỗi bài văn mang nặng ân tình
Bên trang sách, lật từng trang giáo án
Ánh mắt em thơ khao khát đợi chờ...
Em say đắm bởi em là cô giáo
Góp nhặt, nâng niu cho những tiếng cười
Bao điểm chín, điểm mười reo lấp lánh
Là niềm vui em dành tặng cho anh.
Như tình yêu thuở ban đầu nguyên vẹn
Ngan ngát hương đời tỏa mát trong anh
Yêu em nhỏ, say sưa trong lời giảng
Thoang thoảng tình anh chia sẻ ngọt ngào ...
Sưu tầm.

Phố núi
Có một chiều phố núi mù sương …
Đường trãi rộng một mình em rảo bước
Lòng thênh thang không thể nào giữ được
Phố núi buồn,  phố núi chỉ mình em !
Hoa giai nhân chưa một lần khoe sắc
Cánh mỏng manh e ấp giữa trời chiều
Dã quì nhạt phai đâu vàng con phố nhỏ
Phố núi buồn, phố núi chỉ mình em !
Đồi thông cao, rì rào cơn gió thoảng
Em ngược dòng về phía ấy có anh
Nhưng xa lắm ... dốc núi cao thăm thẳm 
Mây gió ngẩn ngơ ... cây lá thẩn thờ ... !
Biết bao giờ đường phố hết rộng thênh
Ta bên nhau …
Chiều phố núi hoàng hôn dã quỳ đỏ lửa
Đêm cao nguyên … ấm áp ... đến lạ kỳ !
Sưu tầm.
 ntst20180570
Gặp lại em
Mùa hạ về bao nhớ nhung vời vợi
Nặng nề trôi bao ngày đợi đêm chờ
Phượng thắp lửa cồn cào bờ mắt biếc
Ve tần ngần còn tiếc buổi chia tay.
Gặp lại em, sân trường nay bừng tỉnh
Giấc mơ hồng nhường bước chân em
Còn đâu đó trên nhành cây phượng vĩ
Hoa vẫy chào cười đón em thơ.
Gặp lại em, nghĩ mình mơ hay tỉnh ?
Bao bồn chồn chờ ngóng bỏng lời thơ
Trang giáo án, tâm hồn luôn rộng mở
Nắng reo cười ngàn hoa nở trên môi.....
Sưu tầm.

Chiều Hội An
             Phố cổ chiều Nằm nghiêng bóng nắng.
            Lữ khách chen chân tìm quá khứ một thời
            Nắng miền Trung chơi vơi
            Trôi đi  những thành quách
            Lòng ta trôi, tình người buông lơi
            Mai rồi thành quá vãng
                        Những nẻo đường bằng lặng
                        Nghiêng ngả những hàng cau.
                        Phố cổ- xin đừng cổ
                        Thời gian trôi qua mau
                        Mong chẳng phai màu.
                        Đem chút phố về làm quà năm tháng
Sưu tầm.

Tự tình của muối
Cứ nghĩ mặn mòi là đủ để yêu thương
Nhưng lý của cuộc đời đâu dễ thế.
Em ngỡ là đường để lưỡi môi vò xé
Cho bất ngờ thời tiết đổi thay.
Cứ nghĩ mở lòng chân chất thẳng ngay
Là sẽ bình yên vô khen ,vô phạt.
Nhưng non thì nhạt mà già thì chát
Có dễ đâu hợp vị với đời !
Muốn trở về với lòng mẹ biển khơi
Nhưng đâu được ! Bởi hiện thân là muối .
Đành phải hát với đời lời cuối :
Hạnh phúc lẽ đâu không cần chút mặn mòi.
Sưu tầm.

Vô tình
Gió vô tình cứ hát
Xuân vô tình cứ ca
Em vô tình bước qua
Cho đời tôi mặn chát.
Nghe Ánh trăng Xô - nát
Mộng du hồn phiêu dạt
Bến bờ trôi ước vọng
Vô tình - ai ngóng trông ?...
Sưu tầm.

Rượu Bắc Hà !
Anh đã từng lên Bắc Hà huyền thoại ?
Xứ sở điệu xòe bốc lửa ngày xuân
Những cô gái Mông thướt tha ngần trắng
Men rượu nồng say nhớ mãi không quên
Cây Hồng My quyện hương ngô rừng núi
Tươi rói cùng em rượu Bản Phố - Bắc Hà
Mùa xuân về dập dìu trong ngây ngất
Khèn đong đưa theo nhịp múa tưng bừng
Hồng đôi má em cười duyên lúng liếng
Chung rượu nồng anh say đến ngả nghiêng....
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com