Thứ Ba, 19 tháng 2, 2019

Thơ tình còn mãi 325

CON ĐƯỜNG XƯA
Em trở lại con đường xưa hoang vắng
Gót chân luồn vài hạt nắng xanh xao
Hàng cây nghiêng ngọn gió lẻ xạc xào
Để thương quá hôm nào mùa lá đổ
Một cánh bướm chập chờn qua lối nhỏ
Chỗ ngồi xưa vạt cỏ úa hoe vàng
Lòng chợt buồn nhớ kỷ niệm mênh mang
Mà xa thẳm cả vạn ngàn đêm lẻ.
Tiếng chiều buông nghe cứ dài khe khẽ
Hắt hiu sầu bàng bẽ bóng đơn côi
Dõi mắt mông lung,phía cuối chân trời
Trong tiềm thức còn dư âm ngày cũ.
Người vội bỏ tình xưa vào yên ngủ
Quên lối về trú ngụ trái tim xa
Sương mờ giăng hoàng hôn xuống vỡ òa
Mây ùa đến chân trời xa chệnh choạng
Em trở lại tìm mình trong dĩ vãng
Nhặt nỗi buồn năm tháng trót đánh rơi!
Thương Nguyễn.3/6/2018
 vntst20183364_500
NGANG VỀ LỐI CŨ
Em trở lại tìm người xưa thuở ấy
Góc sân trường còn đấy những hàng cây
Tiếng ai cười còn nghe vẳng đâu đây
Xao xuyến dạ... tim ùa về kỷ niệm...
Từng thước phim cứ dần dần tái hiện
Cánh phượng hồng bay liệng giữa không trung
Lá thư còn khép kín những nhớ nhung
Bởi khi ấy muốn trao mà lại ngại....
Để bây giờ cõi lòng ta tê tái
Anh đi rồi chẳng ngoái lại đường xưa
Vẫn sân trường cùng bóng nắng lưa thưa
Mà ghế đá... trống bên kia một nửa...
Muốn bước đi mà lòng sao lần nữa...
Nhớ một thời... chan chứa nỗi niềm yêu...!
5/6/2018Dung Nguyên
 vntst20190024_500
TÌNH KHÔNG.
Hoàng hôn phủ kín tận chân trời
Lạc bóng chim buồn giữa biển khơi
Khắc khoải mong hoài cơn gió lại
Nôn nao ngóng mãi cánh thư hồi
Tình yêu mấy độ giờ chia ngả
Hạnh phúc chưa từng đã cách đôi
Rong ruổi nhiều năm đường vạn lý
Khát khao chẳng được sánh bên người.
Thường Nguyễn6/6/2018

VỌNG CỐ NHÂN
Tối đã dần loang ở cuối trời
Trông về nẻo ấy tít mù khơi
Hồn đau nhớ cảnh hờn bao nỗi
Dạ đắng chờ duyên tủi mấy hồi
Bởi cứ mong tình luôn kết chỉ
Nên còn trách phận chẳng thành đôi
Hồng tơ sắc nhạt còn thương ngóng
Nguyệt Lão lầm hay tại ý người?
7/6/2018Dung Nguyên
 vntst20190030_500
HƯƠNG TÌNH
Tình ai đẹp đẽ tựa trời xanh
Rộn rã mùa yêu phả mát lành
Bậu giữ làn môi huyền ấm áp
Qua gìn ánh mắt rạng long lanh
Bâng khuâng ngõ trúc lòng chưa thỏa
Nao nức thềm hoa dạ muốn giành
Nguyệt lão xe tròn duyên thắm lại
Êm đềm luyến gửi trọn hoài canh!
Thương Nguyễn5/5/2018

NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI
Cảm ơn anh là điểm tựa trọn đời
Giữa thác lũ hay biển khơi sóng lạ
Mùa đông lạnh heo may sương buốt giá
Tấm thân gầy hứng cả nỗi gian nan
Cảm ơn anh tình thương ấy ngập tràn
Gần ấp ủ đem bình an phước hạnh
Là sao sáng cho ước mơ chấp cánh
Yêu được gần không ảo ảnh thực hư
Cảm ơn anh chấp nhận hổng chối từ
Chung bát đũa vậy ư là duyên nợ
Đưa tay nắm dắt em về cùng ở
Tháng qua ngày hết nhớ khắc khoải trông
Cảm ơn anh viết lên một chữ chồng
Em là vợ tang bồng theo anh đó
Dọn quần áo sang nhà bên ở trọ
Tới bạc đầu lọ mọ sún cả lưng
Cảm ơn anh muối mặn ướp vị gừng
Giữ ấm lửa nấu chưng lên hạnh phúc
Cây kết trái nụ tình yêu rạo rực
Giấc say mềm gom trọn nghĩa phu thê .
Thanh Tâm
 vntst20190033_500
SÁO ĐÃ SANG SÔNG
Người về hoa nở trắng ngần
Người đi ôm cả mùa xuân đi cùng
Người ta bỏ chữ tình chung
Tôi về lẻ bóng thẹn thùng với trăng
Bâng khuâng nhắn hỏi chị hằng
Nhân tình thế thái mần răng hỡi người
Lặng ngồi ngó cánh hoa rơi
Cuốn theo dòng nước cuối trời xa xăm.
Nhiều năm dệt mối tơ tằm
Mấy lần hờn dỗi mặt ngăn cách lòng
Người đi phiên chợ vẫn đông
Tôi về trễ chợ tìm không thấy nàng.
Một chiều sáo đã sang ngang
Một chiều pháo nổ lòng tan nát buồn..
THƯƠNG NGUYỄN17/5/2018
 vntst20190011_500
DUYÊN XƯA BẼ BÀNG
Chia tay mấy thủa trăng cười
Còn không? nhung nhớ một trời gọi tên
Cành khuya thao thức từng đêm
Gió đùa khe cửa qua thềm ngó lơ.
Ngày xưa ai nhặt nắng chờ
Ai nghiêng nón hứng để hờ con tim
Mùa đông mê mải đi tìm
Mầu hoa thôn nữ cài lên tóc nàng.
Ngày em lên phố bỏ làng
Hương đồng gió nội ngỡ ngàng bay xa
Áo xưa tim tím hoa cà
Cổ cài khuy bấm nguyệt hoa xiêu lòng.
Nay về áo cưới thong dong
Xe đưa người rước má hồng đong đưa
Để ai lặng lẽ sao vừa
Giơ tay vớt giọt duyên xưa bẽ bàng...
1/5/2018Thương Nguyễn
 vntst20190071_500
MỘT CHÚT LÃNG ĐÃNG TRONG NGÀY 14.02.
Em chạnh lòng bước qua lễ tình nhân
Ngược quá khứ em trở về với biển
Nghe sóng vỗ bước chân trần lưu luyến
Biển chết rồi từ ngày đó anh đi
Lễ tình nhân em mắt ướt bờ mi
Biển và anh xa dần trong nỗi nhớ
Sóng xô nghiêng chuyến đò tình tan vỡ
Chìm xuống lòng biển biếc giữa ngàn khơi
Ngày anh đi biển đã chết thật rồi
Cánh hải âu giữa chiều kêu lạc giọng
Chạm tim đau biển buồn không tiếng sóng
Chim lẻ bạn hai hướng ngược chiều nhau
Ngày anh đi biển nặng nỗi thương đau
Sóng vương mang chuyện tình đầy trăn trở
Biển khóc thầm sóng xô bờ tan vỡ
Em một mình gom nhặt kỷ niệm xưa.
Hoa Tigon ...ngày 14.02.2019
 vntst20190076_500
HOA QUÊ..
Chẳng biết tự khi nao
Rồi tình cờ ta thấy
Nơi cằn khô chốn ấy
Em vươn mình lớn lên
Thân gầy đét buồn tênh
Lá non mau già cỗi
Nắng trưa nồng lắm đỗi
Gió cát xoáy tung trời
Em một mình chơi vơi
Khát khô vùng cội rễ
Tiết trời, ôi thật tệ
Chẵng có chỗ nép mình
Trong tận cùng im thinh
Môi em dần hé nụ
Chút gì nghe quyến rũ
Tim tím và mong manh
Một ít nước ngọt lành
Một thoáng cơn gió thổi
Một nụ cười hé vội
Nhẹ nhàng và .. lung linh..
 vntst20190140_500
ĐÊM VALENTINE"S
Lời thơ nào làm tim ngoan rơi lệ
Da diết lòng không thể nhạt mờ phai
Nén yêu thương giấu diếm một hình hài
Bao nhung nhớ trao nhau hoài không kiệt
Bản  tình ca ôi vô cùng diễm tuyệt
Liên khúc buồn mãi miết cuốn buồng tim
Ru lãng du theo giấc ngủ êm đềm
Bờ môi lạ nhấn chìm cơn khao khát
Ai trải hoa cung đường chiều bát ngát
Vướn nỗi niềm man mác đọng hồn thơ
Trút hương bay say ong bướm dại khờ
Mặc duyên kiếp trọn đời không thay đổi
Nắng thuỷ tinh chực chờ cơn nóng hỏi
Yêu thật rồi muốn bày tỏ đôi câu
Đêm tình nhân em lặng lẽ nguyện cầu
Mình yêu mãi ....thật dài lâu anh nhé.....!
ymt 14/02/2019
 vntst20183566_500
XUÂN MUỘN
Nghiêng nghiêng nắng nhạt chiều phai
Em xa từ độ vẫy tay đêm trường
Bao mùa tuyết lạnh phong sương
Mỗi người một ngả vấn vương chuỗi ngày
Hạ sang nhường lối thu phai
Đông tàn chợt thấy trang đài tầm xuân
Ngẩn ngơ dường thể rưng rưng
Cõi lòng man mác vì từng cách xa
Bâng khuâng vị ngọt lời ca
Dáng thon mắt ngọc mượt mà tóc xanh
Tình yêu có phải mong manh
Thương nhau biết mấy duyên lành về đâu
Cô miên xuân muộn chìm sâu
Tháng năm hoài vọng bóng câu lụi tàn
Sưu tầm.

VALENTINER BUỒN !!!
Lề tình nhân người ơi buồn quá
Gái trai cùng khắp ngã đường vui
Riêng em tìm một chổ ngồi
Nhìn người quấn quýt từng đôi hẹn hò
Mối tình em thành tro tan biến
Đã lâu rồi không biết ngày vui
Trời giăng mưa gió dập vùi
Giờ ngồi nghĩ lại sụt sùi lệ rơi
Valentines người ơi có biết
Đôi từng đôi tha thiết bên nhau
Còn em ôm nặng trái sầu
Nhớ về kỹ niệm mà nhàu ruột gan
Ngược thời dan muôn vàn cay đắng
Cứ ngỡ đời ban tặng hương yêu
Tình ơi như sợi chỉ diều
Lững lơ trong nắng theo chiều gió bay
t/lý
 vntst20183546_500
LÀ YÊU ĐÓ!
Nếu vạn lần Anh hỏi :  - Có yêu không?
Em vẫn nói: - Rất nhiều và tha thiết!
Ngày hôm nay trái tim yêu mãnh liệt!
Valentine ai biết sóng dâng trào?
Nhìn tranh người tô vạn sắc muôn màu
Tình yêu đó!Chao ôi !  Mùa diễm tuyệt!
Đan tay nhau dìu môi hồng mắt biếc...
Yêu thật rồi !.... Vờ hổng biết.... Là sao????
Nhạn Hồng!

NGÀY LỄ TÌNH NHÂN
Anh viết thơ tình gửi tặng riêng em
Ngày valentin kèm theo nỗi nhớ
Cũng bởi tình nhân nên mình trăn trở
Thơ viết ngọt ngào như hơi thở sôcôla
Ngày lễ tình nhân anh chẳng tặng hoa
Cũng chẳng có những phần quà đắt giá
Bởi với anh em chính là tất cả
Có món quà nào vô giá hơn em
Giữa cuộc đời còn đầy dẫy bon chen
Những dối gian lấn chèn trong khờ dại
Chỉ có con tim nồng nàn khắc khoải
Trót vấn vương rồi hoang hoải người ơi
Anh viết thơ tình ngày lễ mưa rơi
Từng câu chữ rã rời vì nhung nhớ
Có phải tình nhân chính là duyên nợ
Nên trọn đời này dang dở dở dang
Bài thơ tình anh viết đã sang trang
Giọt mưa rơi... Giăng hàng.. Vào nỗi nhớ!
14/02/2019 Hồng Giang.
 vntst20184368_500
NGƯỜI LỠ HOA CAU
Người dưng à … sao mãi chẳng về thăm,
Con đò xưa vẫn chờ người sang bến,
Xuân đã sang … người vẫn chưa về đến,
Cây gạo đầu làng … đã thắp lửa trên cao!
Người biết không … chờ người đã là bao,
Đã bao mùa hoa đào thay áo mới,
Mãi đợi chờ … người vẫn chưa về tới,
Đã rất nhiều lần … én đến én lại đi!
Có nhớ chăng ngày ấy buổi chia ly,
Người cầm tay … dặn dò chờ anh nhé,
Má ửng hồng em gật đầu khe khẽ,
Trao cánh hoa đào … người hẹn nhé xuân sau!
Thời gian trôi như nước chảy qua cầu,
Người mãi đi … vẫn chưa lần gặp gỡ,
Gạo đầu làng … đã bao mùa hoa nở,
Đã lại bao mùa … để lỡ lửa chờ trông!
Người dưng à … người có biết hay không,
Lặng thầm tô trước gương hồng đôi má,
Lại xóa đi … sợ mắt nhìn người lạ,
Sợ tóc buông dài … sợ để gió bay hương!
Nếu một mai ở phía cuối con đường,
Có gặp lại … bình thường như không biết,
Đừng đắm chìm … đừng nói rằng anh tiếc,
Để lỡ xuân rồi … lại lỡ cả hoa cau!
Người dưng à … hẹn lại nhé kiếp sau…!
HD. 13/02/2019
 vntst20184372_500
TÂM_SỰ
Mong thời gian vùi sâu dĩ vãng
mây không còn lơ đãng buồn trôi
lặng nhìn chiếc lá vàng rơi
không còn ngấn lệ,đọc lời thơ xưa
khi xa nhau cơn mưa tầm tã
em đi rồi mình đã mất nhau
giờ đây em đã qua cầu
để tôi một bóng,ôm sầu thiên thu
Đêm vắng lặng ai ru em ngủ
ở bên người em đủ ấm không?
anh đây lạnh lắm cõi lòng
cô đơn một bóng,tình nồng..đã xa
Đời là vậy nhạt nhòa câu chữ...
n/sơn
 vntst20183545_500
HUẾ VÀ ANH LUÔN TRONG TIM
Đã lâu rồi em bỏ quên mất Huế
Tiếng dạ thưa được thể mãi chòng chành
Anh có biết trái tim này vẫn thế
Yêu nhớ nhiều sợ hạnh phúc mong manh ..!!??
Trong tâm tưởng trước sau luôn là một
Nói rằng quên, nhưng lại nhớ thật nhiều
Từng chiều vẫn ngóng trông về nơi ấy
Lòng thắt lòng với ánh mắt đăm chiêu.
Hạ đã đến phố hẳn vui nhiều lắm
Dòng Hương Giang say đắm những mái chèo
Áo tím về cho ai đó dõi theo
Nghe gió hát trong veo niềm hoan hỉ
Vuông thành nội tìm bóng người tri kỷ
Để hồn thơ không mộng mị khóc thầm
Con đường gạch quên đi những phù trầm
Huế và anh trăm năm cùng miền nhớ.
15.2.19 Lê Phạm Quỳnh Như
 vntst20184384_500
CHÚC MỪNG NGÀY TÌNH NHÂN
Lại..cũng lại mùa hoa mai nở,
Xuân ấm nồng hơi thở tình yêu.
Valentine gợi những bao điều
Con phố nhớ dập dìu dĩ vãng..
Đã buộc mình nhiều năm quên lãng,
Cứ chập chờn bóng dáng người thương.
Nợ với duyên chia lối rẽ đường
Đôi tim cũ dị thường nhịp đập?
Lòng hoang tưởng thời gian khỏa lấp,
Chốn quen xưa phố ngập đường yêu.
Những bước đôi ôm ấp chuộng chiều
Khơi kí ức đoạn yêu tuổi trẻ..
Chợt mỉm cười đường phây gọi khẽ,
Cuối phương trời duyên hé tình xuân.
Gửi ấm êm đôi lứa thêm gần
Chúc một ngày tình nhân thắm thiết..!
(Trích thơ Kimbang Du 14/02/2018).
 valentine_day_17
HÌNH KHẮC TRONG TIM
Tình nhân ơi … ta nhớ nhớ quên quên,
Khi ta nhớ ta gọi tên người đấy,
Ta hỏi trời vì sao thương đến vậy,
Vì sao trời nỡ chia cắt đôi nơi?
Phút bên nhau ta đã chẳng muốn rời,
Phút chia li lại nghẹn lời không nói,
Người quay đi giấu lệ rơi rất vội,
Ngoảnh mặt nhìn … đường ngược hướng chia xa!
Bao nhiêu đêm tay gối ánh trăng ngà,
Ngỡ tay người hàng đêm ru giấc mộng,
Đếm sao rơi … trời ngoài kia quá rộng,
Ôm gối vào lòng … ngỡ gối ôm ta!
Lắng gió chiều nghe vi vút lời ca,
Có trong đó đậm đà hôn gửi gió,
Một góc riêng hai chúng mình nho nhỏ,
Em đã hóa thành … Hoàng Hậu riêng Anh!
Tự chúng mình … hai đứa đặt làn ranh,
Chẳng dám vượt qua … chẳng đành bỏ lỡ,
Đỉnh dốc đời … nụ hôn sao bỡ ngỡ,
Mi khép lần đầu … chạm đáy yêu thương!
Gọi mãi tên nhau suốt cả canh trường,
Không dám bước thêm … không lường lùi lại,
Tất cả cho nhau … tiếng đời lại ngại,
Hai tiếng Nhân tình … hình khắc trong tim…!
HD. 14/02/2019
 vntst20184901_500
BIỂN VÀ ANH
Anh và biển tình yêu luôn rộng mở
Biển trong hồn anh mãi ở trong tim
Bởi khát khao nên thổn thức kiếm tìm
Luôn dào dạt đắm chìm bao lượt sóng
Anh vẫn thế tim em hoài lắng đọng
Tiếng ai cười luôn cháy bỏng yêu thương
Ngát xanh xao gió lộng quện môi hường
Bao la biển em khiêm nhường thua thiệt
Để vẹn giữ những ân tình tha thiết
Lặng yên nghe bởi cách biệt thương chờ
Biển hiền hòa nên rất đẹp rất thơ
Như em dỗi lúc ngẩn ngơ chiều tím
Dấu nỗi nhớ khi hoàng hôn tắt lịm
Nghĩ miên man bịn rịn ánh dương tà
Nhớ dạt dào bởi người mãi cách xa
Tình em đó dẫu biết là bé nhỏ
VẪN MONG HOÀI NHỊP ĐẬP CÓ TRONG ANH.
HỒNG TÍM
 vntst20190208_500
NGƯỜI ĐI KỶ VẬT CÒN ĐÂY
Em giở hộp Sô cô la vỏ mốc
Xót cuộc tình lăn lóc tận đẩu đâu
Giữa xuân mà sao lại có mưa ngâu
Hay con tạo cũng vương sầu thế sự
Em không thể chơi đuổi hình bắt chữ
Theo ý người đoán thử đúng hay sai
Mải chạy theo nhưng vẫn cứ trượt dài
Tóc dựng ngược sợi mai chừng tơi tả
Em ghi đậm hình ảnh thân thương quá
Của những ngày áp má cặp kè đôi
Của những ngày chung chỉ một nắm xôi
Mà ai nỡ tách đôi thành hai nửa
Em vẫn chạy xung quanh tìm loại vữa
Gắn mạch yêu nứt vỡ tự bao giờ
Để gió lùa lạnh lẽo cả vần thơ
Hồn cố nhân vật vờ liêu trai quá.
15/2/2018-Nguyễn Minh Tuấn.
 ntst20180183_500
TỈNH CƠN SAY
Mang lệ đắng em hòa vào biển cả
Sóng xua tan bao buồn bã tháng ngày
Gió ngạt ngào vén lọn tóc màn mây
Đem xuân tới ngất ngây tim bầm dập
Hỏi tình vỡ còn nơi nào ẩn nấp
Như thấy dòng lũ ngập cản đường đi
Chẳng trách ai làm lỡ tuổi xuân thì
Nước cứ chảy một đi không trở lại
Đừng có hỏi khi bước vào cửa ái
Lỡ yêu rồi chắc tại ngấm men say
Thân xác còn mà hồn bỗng như bay
Mộng du suốt đêm ngày nào suy nghĩ
Vững chèo lại đừng cho mình nhụt chí
Cứ giong buồm cho phỉ hướng trời xa
Gặp niềm vui giọng hát sẽ hợp hoà
Hải âu lượn kết hoa bình minh tới.
12/2/2019-Nguyễn Minh Tuấn.
vntst20184672_500

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com