Thứ Ba, 10 tháng 3, 2020

Những bài thơ vần với iY 01


Đúng quy trình
Học ít leo cao được mấy người
Không tài, có sắc vẫn êm xuôi.
Mèo đâu biếng cá thèm đồ bẩn
Chó chẳng chê riềng khoái món tươi.
Vãi khoác cà-sa đầu phú trọc
Quan choàng com-lét mặt đười ươi.
Tình, tiền tiến cử xưa nay vẫn
Luôn “đúng quy trình” ở mọi nơi.
Dân ca.

Thân phận
Thuở trước siêng năng chỉ giúp người
Tuổi già tuy yếu chẳng ham chơi.
Sao đành lóc thịt, da ngâm muối
Lại nỡ phơi sương, nắng ngập trời.
Đến lớp thầy trò ra sức đánh
Vào chùa chú tiểu chẳng buông lơi.
Buồn thân tủi phận sao lầm lũi
Bảo bọc hai thân(*) trả nợ đời.
Dân ca.

Lễ hội tình thơ
Ba miền bạn quý đã về đây
Gặp gỡ là thêm kỷ niệm dầy.
Bà Rịa hoa ngời trong dải nắng
Vũng Tàu biển rạng dưới làn mây.
Chào anh, tiếng nhạc tưng bừng trỗi
Đón chị, lời ca rộn rã bày.
Đủ thấy, thơ Đường trên cõi Việt
Thăng trầm, vẫn một chí: cùng xây!
Dân ca.

Niềm vui lan tỏa
Đất nước giao hòa tại chốn đây
Tình thơ bạn hữu với chiều dầy.
Niềm vui rộn rã tràn trong nắng
Phấn khởi tưng bừng vượt ngàn mây.
Nghĩa mặn lòng say như rực trỗi
Ân nồng dạ luyến tựa khơi bày
Đường thi tỏa sáng mang hồn Việt
Vững bước đồng tâm mãi dựng xây...
Dân ca.

Nhớ...!
Lễ hội Đường thi bế mạc rồi
Lòng ta xao xuyến mãi không thôi…
Chia tay thầy giáo lần sau gặp
Tạm biệt thi nhân ước tái hồi.
Khoảng vắng cồn cào cay khóe mắt
Cuối ngày bịn rịn mặn làn môi.
Yêu thơ tha thiết trong tâm khảm
Bà Rịa – Vũng Tàu thật khó nguôi!
Dân ca.

Huế
Hỡi người áo tím tóc buông lơi
Mới gặp mà thương ngỡ một đời.
Vời vợi dòng Hương câu mái đẩy
Mênh mang bến Ngự giọng à ơi!
Hoàng Thành trầm mặc sương mờ phủ
Đại Nội mơ màng nắng nhạt rơi.
Bát ngát xa trông chiều Vọng Cảnh
Bâng khuâng non nước một khung trời.
Dân ca.

Muốn...
Canh khuya lệ tủi tràn loang gối
Giấc điệp bay theo làn gió thổi.
Liễu biếc yêu kiều nhớ khóc than
Tim hồng khắc khoải buông hờn dỗi.
Chờ mong kẻ sĩ chắn mưa dồn
Ngóng đợi tình quân che bão nổi.
Muốn tựa bờ vai thỏa cõi lòng
Yêu thương sáng rạng trời đêm tối.
Dân ca.

Mỏi...
Lễ hội vừa tan còn mỏi gối
Nàng ơi! Rực cháy ai đành thổi.
Làm trai há dễ để hờn ghen
Phận gái thôi mà đừng dận dỗi.
Ta tựa tảng băng, tảng đá chìm
Nàng như con cá, con thuyền nổi.
Bờ vai đâu nỡ cứu người dung
Thương ánh trăng rằm chìm bóng tối.
Dân ca.

Trẩy hội phương Nam
Xuân này bạn hữu hẹn cùng đi
Ngoạn cảnh khung trời đậm sử thi.
Côn Đảo đất thiêng còn vẫy gọi
Vũng Tàu biển sáng mãi thầm thì…
Em dâng hoa ngát lòng tâm niệm
Chị thắp hương trầm dạ khắc ghi.
Khấp khởi đầu năm xuyên nước Việt
Về nơi tụ hội: đức – thi – kỳ…
Dân ca.

Đến Bà Rịa – Vũng Tàu
Bà Rịa – Vũng Tàu giục chuyến đi
Điểm về ngày hội của Đường thi.
Ba miền chuẩn bị đang vào dịp
Một tỉnh khai trương đã đến thì…
Hương tỏa Hàng Dương lưu dạ nhớ
Hoa dâng chị Sáu tạc lòng ghi.
Tưng bừng phấn khởi bao tao khách
Du lịch, thăm quan, viếng tứ kỳ.
Dân ca.

Vịnh ông đồ!
Ông đồ khỏa bút tuyệt vời thay
Đã tỏ thần uy trí lực đầy.
Chỉ mỗi đường tô vừa phượng múa
Thêm vài nét vẽ đủ rồng bay.
Đầu xuân chữ “LỘC – BÌNH” mong trải
Giữa hội từ “NHÂN – QUẢ” muốn bày.
Nguyện gửi tâm hồng cho xã tắc
Ông đồ khỏa bút tuyệt vời thay!
Dân ca.

Lưu luyến Vũng Tàu
Vũng Tàu đẹp lắm bạn lòng ơi!
Nước biếc mây xanh lộng đất trời.
Nghĩa cũ phá thừa tâm chẳng đổi
Tình xưa thực luận chí khôn dời.
Bãi Sau nhớ mãi thơ Đường luật
Bãi Trước thương hoài sóng biển khơi.
Sánh bước chung dù vui dã ngoại
Xiết bao kỷ niệm chẳng hề vơi...!
Dân ca.

Gửi người Xứ Nhãn
Xứ Nhãn quê anh nghĩa nặng đầy
Vũng Tàu vẫn đợi bóng anh đây.
Hẹn ngày gặp mặt thầm vui sướng
Đón buổi tay cầm dạ ngất ngây.
Bãi Sậy, Hưng Yên vang muôn hướng
Bãi Sau, phố biển dậy bao ngày.
Cho ta nhắn gửi lời thân thiện
Có dịp hôm nào sẽ tới ngay.
Dân ca.

Gửi về Hà Tĩnh...
Hưng Yên nghĩa thắm vẫn ươm đầy
Hà Tĩnh tình nồng tiếp đắp xây.
Xứ bạn câu chèo vang đất nước
Quê mình điệu lý vọng trời mây.
Thơ trao tiếng ngọc mời qua đó
Phú gửi lời vàng gọi đến đây.
Hạ tới chờ huynh trà hội tụ
Thu sang đón muội rượu sum vầy
Dân ca.

MONG ĐỢI
Sương trắng ngoài kia đã kín trời
Nao lòng mỏi mắt vẫn hoài trôi
Bên rèm dán mắt con đường đất
Sát cạnh nhà bên bóng đã mờ
Xa cách một ngày sâu đằng đẳng
Chờ vơi hết tháng nặng lòng côi
Xa rồi mới thấy ngàn mong đợi
Nỗi nhớ u hoài vạn ước đôi
Dân ca.

LẠC MỘNG
Cuộc sống u buồn ảm đạm thay
Tình yêu bạn hữu đã bao ngày
Tim đầy vết rạn vì thương tổn
Sẹo lõm mi tràn bởi hận may
Vạ thảm từ đâu ai thổi lại
Hồn oan tại lỗi kẻ phơi bày
Vần thơ lỡ nhịp đành buông bỏ
Ảo mộng đi tìm phải trốn ngay .
Dân ca.

Nói thầm...
Chỉ nói thầm thôi nhớ giữ lời
Đừng đem chuyện phiếm giả làm rơi…
Thương nhau mới tỏ tình khai hứng
Quý bậu nên mài chữ ghép chơi.
Bút trổ tài văn sâu nghĩa cả
Thơ khai giỏi luận rõ tâm ngời.
Hai ta kết mối duyên hàn mặc
Nhỏ nhẹ bên tai vách mạch đời.
Dân ca.

Nghe thầm...
Thính tai tỏng mắt nhỡ đâu lời
Một chuyện hai người chắc ít... rơi...
Bài xướng ân tình tâm khởi hứng
Tứ hòa nhân nghĩa bụng nài chơi.
Chả cần khách sáo câu ngoa ngụy
Chỉ thích bình dân chữ rạng ngời.
Thiên hạ rèm pha thời cũng mặc
Thơ Đường tớ họa vẫn vui đời.
Dân ca.

Âm vang
Rộn rã hồi chuông vẳng đất trời
Thơ Đường đất Việt trổ vần khơi.
Ngày đông tháng hạ tình sâu dõi
Cuối biển đầu sông nghĩa rộng vời.
Trí tuệ chan hòa vui mỗi tuổi
Tâm hồn lắng đọng trải cùng nơi.
Chờ tri kỷ đến say mùa hội
Ướp vị lồng hương khoản đãi đời.
Dân ca.

Đến hội thơ
Cờ sao rực rỡ sáng khung trời
Lễ hội say nồng lửa nắng khơi.
Vẽ mộng miền quê làn gió khởi
Tầm hoa xứ biển giọt trăng vời.
Thi đàn kết nghĩa ươm ngời cội
Bạn hữu giao tình trải ngát nơi.
Ước nguyện dâng trào tri kỷ hỡi
Dòng thơ ủ mật ướp hương đời!
Dân ca.

Đất cội nguồn
Linh khí non sông tụ chốn này
Giống nòi Lạc Việt phát từ đây.
Lúa xanh vua dạy tươi đồng ruộng
Trí sáng trường khai rạng chữ thầy(*)
Trăm họ đồng bào cùng một bọc
Muôn dân con cháu giỗ chung ngày.
Tháng Ba xuôi ngược về xum họp
Lăng miếu đời đời hương khói bay.
Dân ca.

Cũng tại.. Trời
Theo lối Đường thi được mấy người
Ta cùng kết lại tạo sân chơi.
Tâm hồn thư giãn quên già yếu
Trí tuệ bồi chăm nhớ thiếu thời.
Xướng họa sum vầy khi gặp mặt
Giao lưu tâm đắc lúc trao lời.
Đã mang lấy nghiệp yêu thơ mãi
Lỡ dại bao năm cũng tại... Trời.
Dân ca.

Tung cánh bay
(Kính tặng Nhà thơ Hoài Yên.)
Tôi đọc Hoài Yên mãi vẫn say
Thơ như châu ngọc sáng đêm ngày.
Đường thi trăm ngón chơi tao nhã
Lục bát đôi vần dạo ngất ngây.
Thế sự, luận bàn câu cũ mới
Nhân sinh, trao đổi chuyện đông tây.
Tâm tư xuân trí còn minh mẫn
Ngọn bút tài hoa tung cánh bay.
Dân ca.

Tuổi tám mươi
Đã tám mươi xuân vẫn rạng ngời
Mừng cây Cổ Thụ gốc hoài tươi.
Gia đình hạnh phúc bền sông núi
Sự nghiệp công danh rạng biển trời.
Dệt chuỗi Thi Đường mong giải trí
Thêu vần lục bát thỏa vui chơi.
Tâm hồn rộng mở đầy nhân ái
Trí huệ cao siêu gửi tặng đời...!
Dân ca.

LUNG LINH ĐẤT MẸ
Tung hoành trục khoán.
“Mai đào rực rỡ ngày xuân mới
Đất Mẹ tưng bừng ánh nụ tươi”
........................................
Mai nở hoe vàng khắp mọi nơi
Đào khoe sắc lá rạng lưng trời.
Rực màu nắng rủ trên triền núi
Rỡ áng mây lèn chốn biển khơi.
Ngày giữ hồn xưa dìu phận tới
Xuân yêu lối cũ níu duyên mời.
Mới cài nghĩa ấy êm từng buổi
Đất Mẹ tưng bừng ánh nụ tươi.
Dân ca.

Xuân
Mai vừa trổ nụ rỡ ràng nơi
Đào nảy chồi non én liệng trời.
Rực sắc bằng lăng xòe cạnh ngõ
Rỡ màu muống biển mọc thềm khơi.
Ngày ươm hạnh phúc bờ duyên khởi
Xuân trải bình yên bến nghĩa mời.
Mới mẻ tâm hồn vui cuộc sống
Tưng bừng đất Mẹ ánh hồng tươi.
Dân ca.

Thú vui
Xướng họa thơ Đường, đẹp thú chơi
Bâng khuâng, rạo rực, thấy say đời.
Anh tìm chữ khéo, sâu đằm nghĩa
Em chọn từ hay, thắm thiết lời.
Bạn thích thiên nhiên, hồn đắm đuối
Tôi vui thế sự, dạ chơi vơi.
Giao hòa thi hữu, tình thân ái
Tri kỷ cùng ai, nở nụ cười…
Dân ca.

Sân chơi
Bạn thơ Đường luật lập sân chơi
Đàm đạo sâu xa mọi việc đời.
Tao nhã giãi bày hồn quyện tứ
Uyên thâm gửi gắm ý ngoài lời.
Tình yêu chiêm nghiệm hằng không cạn
Thế sự suy tư mãi chẳng vơi.
Xướng họa giao lưu nâng trí tuệ
Khổ đau, cay đắng lẫn vui cười.
Dân ca.

Đôi gà ở Hạ Long
Đôi gà âu yếm giữa trùng khơi
Làm chứng thiêng liêng có biển trời.
Mãi mãi cùng xem triều vỗ nhịp
Đời đời chung thưởng gió ru hời.
Mơ màng để sóng chiều ve vuốt
Ngơ ngẩn nhìn trăng nước lả lơi.
To nhỏ đắm say ngàn thứ chuyện
Đôi ta chỉ có một trên đời!
Dân ca.

Hòn Trống Mái
Sừng sững trơ gan giữa biển khơi
Sớm chiều nghe tiếng sóng ơi hời.
Chân dầm vô tận mênh mông biển
Đầu đội bao la bát ngát trời.
Câu chuyện ngàn năm không dứt đoạn
Lời nguyền vạn thuở chẳng hề lơi.
Mặc cho trời đất xoay vần mãi
Cứ đứng bên nhau suốt cuộc đời.
Dân ca.

Dòng thơ bác học
Những tưởng thơ xưa đã lỗi thời
Nào ngờ phát triển mãi sinh sôi.
Thi nhân thuở trước gieo vần đẹp
Bạn hữu ngày nay dệt ý tươi.
Bản sắc luật Đường lưu vạn thuở
Tinh hoa tứ Việt tạc muôn đời.
Tự hào vật báu hồn dân tộc
Ngọc quý nên thơ vẫn rạng ngời.
Dân ca.

Đường thi sống mãi
Đường thi sống mãi tự bao thời
Bút pháp tròn niêm thực luận sôi...
Bảy chữ sáu thanh gieo tứ đẹp
Tám câu năm vận giữ vần tươi.
Vốn dòng bác học vang nghìn thuở
Bản sắc dân gian vọng suốt đời.
Noi bước Hàn Thuyên khuôn ý ngọc
Nếp xưa đất Việt tỏa hương ngời.
Dân ca.

Theo bước Đường thi
Đường thi khép luật đã bao thời
Việt ngữ ươm mầm nảy sục sôi.
Gắng học tiền nhân nền gốc vững
Năng rèn hậu thế lá cành tươi.
Hồng tâm chọn chữ lưu muôn thuở
Sáng đức tu văn để vạn đời.
Chẳng dễ đi theo dòng bác học
Dày công khổ luyện hướng trong ngời.
Dân ca.

Sắc cờ tươi
Đường thi nhập tịch bấy nhiêu thời,
Chín kỹ như là nước đã sôi!
Phát triển nâng tầm câu tứ đẹp,
Ngợi ca chắt lọc nét quê ngời.
Ngàn xưa Quốc Sử lưu hồn sách,
Mới đó Nguyên Tiêu dụng việc đời.
Học Bác trau rèn tâm đức thiện…
Con Hồng Đất Việt sắc cờ tươi!
Dân ca.

Dòng thơ bác học
Đường luật tưởng như chỉ nhất thời
Vậy mà lưu giữ đã bao đời.
Người xưa vốn cổ ngôn từ sáng
Thi hữu thời nay ý tứ ngời.
Tiền bối gieo mầm cây tốt lá
Hậu sinh chăm chút nụ hoa tươi.
Thất ngôn bát cú hằng ưa thích
Dào dạt trào dâng tựa sóng sôi.
Dân ca.

Đường thi rất đẹp
Đường thi nước Việt trải bao thời
Vẫn được lưu truyền vẫn sục sôi.
Lãng tử trời Nam gieo ý đẹp
Thi nhân đất Bắc thả hồn tươi.
Sơn hà Nam Quốc ghi nghìn thuở
Kim hạ Nguyên Tiêu giữ vạn đời.
Độc lập tự do hòa sắc tộc
Vinh quang hạnh phúc mãi cao ngời
Dân ca.

Vọng mãi ngàn thu
Đường thi “bác học” đã bao thời
Chất xám ngôn từ vẫn sục sôi.
Tô điểm tình người luôn tốt đẹp
Ngợi ca nhân loại mãi xinh tươi.
Nâng tầm văn hóa nguồn chữ
Chắt lọc tinh hoa của cuộc đời.
Phản ảnh tâm hồn dân tộc Việt
Vững bền bản ngã Việt Nam ngời.
Dân ca.

Thơ Đường Đất Việt
Đường thi nổi tiếng lúc đương thời
Tưởng sẽ nguội dần tựa nước sôi.
Chẳng nghĩ tinh hoa thùa điệu thắm
Đâu ngờ vốn cổ dệt vần tươi.
Tiền nhân tiếp nhận khai hồn chữ
Hậu thế truyền lưu tỏa trí đời.
Gìn giữ nâng tầm văn học quý
Phát huy bản sắc Việt thêm ngời.
Dân ca.

Vọc vạch
Hòa thơ với bạn thuở sinh thời
Ý tứ câu từ chẳng thấy sôi…
Cố chọn làm cho tình mãi ấm
Năng đề để khiến nghĩa thêm tươi.
Nào hay dĩ vãng mờ nhân ảnh
Lại thấy giờ đây rõ tuổi đời.
Thất thập dư niên thành lão nhỉ?
Muốn ta thơ phú cũng tươi ngời!
Dân ca.

Thơ Đường luật Việt Nam
Đường luật ngờ đâu vẫn hợp thời
Thi đàn phát triển tưởng như sôi...
Anh truyền tứ đẹp ươm lời ấm
Chị kết trang hồng trải nhịp tươi.
Xếp trọn khuôn vần say tạo ảnh
Làm tinh ngữ điệu xứng lưu đời.
Tâm tình thấm đẫm hồn quê Việt
Khát vọng ngàn năm tỏa sáng ngời!
Dân ca.

Thơ Đường luật Việt Nam
Đường thi bác học mãi hưng thời
Lộng lẫy tao đàn sáng... nổi sôi.
Tự thuở ngàn xưa mà vẫn mới
Ngay hồi bát cổ lại càng tươi.
Tầm khai vốn cũ nhằm quang lối
Phát triển vần sơ trỗi đẹp đời.
Vận hảo Rồng mây rồi sẽ tới
Rừng thơ đất Việt tỏa xanh ngời...
Dân ca.

Ngõ yêu ngời
(Ngũ độ thanh; Bát vận đồng âm)
Vầng trăng rực rỡ tỏa muôn đời
Bể ái yên bình xõa mộng khơi.
Vẫn thỏa tâm nguyền không bị xới
Thường vui ý nguyện chẳng sao rời.
Tưng bừng lẽ sống tha hồ gợi
Rộn rã tinh thần thoải mái cơi.
Nghĩa thắm êm đềm bao nẻo đợi
Tình xuân phấn khởi ngõ yêu ngời.
Dân ca.

Giọt tương tư
Thả giọt tương tư mặc gió trời
Sao hồn lạc lõng giữa trùng khơi.
Nhìn trăng đoán Cuội tròn bao tuổi
Nếm rượu tìm men ngọt cả đời.
Mực thước đo hoài quên mặn nhạt
Duyên tình rót mãi biết đầy vơi.
Ngàn thương mấy khỏa niềm ân ái
Thổn thức hằng đêm chẳng cạn lời.
Dân ca.

Nỗi niềm với biển
Màn đêm bủa xuống kệ mây trời,
Lặng lẽ chong đèn giữa biển khơi.
Nguyệt nhạt sương mờ thuyền khó lối,
Buồm dong sóng cản việc bao đời.
Đang vùng nước quẩn sa không lắng,
Gặp cửa sông về muối lại vơi.
Bấn ruột ngư chài ngày bão nổi,
Thầm mong bến mặn… Gió êm lời!
Dân ca.

Biển và Thơ
Tàu anh cưỡi sóng thẳng trùng khơi
Rực rỡ vầng dương thật tuyệt vời.
Kìa áng mây bay vờn đáy nước
Kia đàn âu lượn ngắm khung trời.
Thi nhân hội ngộ gieo từ gửi
Bạn hữu sum vầy thả ý chơi.
Cảm tác Đường thi ngời vạn nẻo
Hồn thơ lắng đọng tỏa muôn đời.
Dân ca.

Biển và Thơ
Cưỡi sóng cùng em tít biển khơi
Vừng hồng sáng rực cả vùng trời.
Trên không cánh nhạn vờn mây trải
Dưới nước thuyền buồm lướt sóng vời.
Hội ngộ Đường thi vần nuột nổi
Sum vầy xướng họa luật êm trôi.
Tình thơ nghĩa bạn càng đằm thắm
Kỷ niệm tâm giao nhớ suốt đời.
Dân ca.

Cát bụi cuộc đời
Nhớ về quê ngoại Hải Lăng yêu dấu của tôi.
Quá nửa cuộc đời trở lại đây
Nhớ xưa một thuở lúc sum vầy.
Đi câu ngoài ruộng nơi đồng nước
Về tát trong ao dưới áng mây.
Giỗ chạp đầu làng chuông mõ đánh
Ma chay cuối xóm trống chiêng bày.
Tiền nhân truyền lại đời con cháu
Cát bụi cuộc đời... thoảng gió bay.
Dân ca.

Tình Phú Yên
Lộng lẫy Đà giang, núi Nhạn ngời
Hữu tình non nước Phú Yên ơi!
Trăng nâng bút vẽ lòng thi sĩ
Gió khảy đàn ngâm nghĩa bạn đời.
Những suối sông hồ xao xuyến mộng
Bao gành vịnh đảo hẹn hò chơi.
Hoa vàng thảm cỏ đồi nương rẫy
Xứ Nẫu ngàn thương hiếu khách mời.
Dân ca.

Đọc sách Quách Tấn cảm tác
Đêm lần sách cũ, mực lòng phơi
Cụ Quách trồng hoa giữa thế thời.
“Giấc mộng Ngân Sơn” nồng một kiếp
“Trăng mùa cổ điển” sáng ngàn khơi.
Từng trang giấy ngọc gìn hương phấn(*)
Những bức thư thơ dẫn bước đời.
Tiếng quạ(**) thu nào vang vọng mãi
Riêng gì riêng thế lão vườn ơi!
(*) “Hứng phấn nâng hương” trong tập “Trường xuyên thi thoại”.
(**) “Đêm thu nghe quạ kêu” – Bài thơ tác giả thai nghén tròn một giáp (1927 – 1939) mới thành hình trong một đêm. Rồi 2 năm sau (1941) mới được sửa chữa lại.
Dân ca.

Bán thơ cửa Trời
Lại tính một phen đến cửa Trời
Theo chân Cụ Tản(*) bán thơ chơi.
Trước toàn món mới nên rằng lỗ
Nay rặt Đường thi hẳn sẽ lời.
Thắm thiết cốt mời nàng Ngọc Thỏ
Ngọt ngào để dụ lão Thiên Lôi.
Tặng luôn dăm cuốn cho Hoàng Đế
Ngài bảo Hằng Nga kết lắm rồi…
(*) Cụ Tản Đà
Dân ca.

Giá thơ
Bày thơ bán ở chợ tên Trời
Họ ngắm qua rồi bỏ dạo chơi.
Lục Bát đau lòng ngơ ngẩn chữ
Đường Thi mỏi miệng xót xa lời.
Năm đồng giảm xuống hai còn ế
Một quyển thêm vào bốn chẳng lôi.
Giấy vụn mua bằng lông vịt rối
Không sao bạn hữu thích vui rồi...
Dân ca.

Chiếu bán thơ
Hằng Nga trải chiếu bán thơ Trời
Thượng Đế nghe đồn có lộc chơi.
Vế đối tài, nhanh chừng Nhữ lão(*),
Nhiều hơn Lã thị(**), vốn sinh lời.
Tròn năm sáu chữ mua làm phúc
Giữa bốn bảy từ thách đả lôi.
Cảm thọ Đường thi là bệnh “nẫu”
Rằng nay sĩ tử bén duyên rồi.
(*) Nhữ Trọng Thai: nhân sĩ triều Tây Sơn (đi sứ nhà Thanh)
(**) Lã Bất Vi: thương nhân người nước Triệu (tể tướng nước Tần)
Dân ca.

Buôn thơ
Vác thơ bán tận cửa ông Trời
Cụ Tản xưa từng đã tính chơi.
Bát cú vài trang đâu sợ lỗ
Đường thi mấy tập chắc luôn lời.
Nhanh chân Bắc Đẩu xông vào kéo
Chậm nghĩ Nam Tào xấn lại lôi.
Lướt đọc Hằng Nga gài chữ Đế
Thiên Hoàng quyết định, phải mua rồi...!
Dân ca.

Hóa thơ
Hóa thơ theo khói gửi lên Trời
Hạ giới thời nay chẳng thích chơi.
Mấy gã buôn thơ đều lỗ vốn
Trăm thằng bán thánh cứ sinh lời.
Đường thi nhập cảnh Hằng Nga kéo
Lục bát thăng thiên chú Cuội lôi.
Ngọc Đế đăng đàn liền phán quyết
Thể thơ truyền thống quá hay rồi…!
Dân ca.

Thế sự
Thở vắn than dài hỏi được chi?
Đời đâu dễ tưởng liệu mong gì?
Rằng mang phép thử so kè tới?
Hay chọn trò đùa vứt bỏ đi?
Khúc chiết đôi lần sao lại phủi?
Nhân sinh một kiếp có nên bì?
Cưỡng cầu nhất thiết mà xem nhẹ...?
Biết đến khi nào tỏ những khi...?
Dân ca.

Buông bỏ
Gác trọ trần gian ngẫm sự đời
Bao điều muốn gạn đục trong khơi.
Rèn công giũa chữ tâm cần rạng
Luyện khí dùi câu dạ muốn ngời.
Phật niệm từ bi hồn gắn chặt
Kinh cầu hỷ nộ xác buông lơi.
Phồn hoa bỏ lại tìm chay tịnh
Cát bụi đừng vương một góc trời!
Dân ca.

Vầng thơ tương tư
Có những vầng thơ bất chợt hồi
Nghiêng vào ký ức lững lờ trôi.
Tìm đôi mắt mọng bờ xuân tỏa
Thấy một niềm riêng góc cũ ngồi...
Nó hỏi ai cùng song bước vậy?
Kia rằng tớ chỉ độc hành thôi!
Tương tư dại lắm đêm đêm vụng
Chửa biết thiên thai khóa mộng rồi.
Dân ca.

Hoa cỏ may
Cứ chợt nhớ về hoa cỏ may
Cảnh thu với bạn mái đê này.
Trời cao anh hát lời mơ mộng
Môi thắm em cười dáng ngất ngây.
Sắc tím nghìn bông chiều tím ngợp
Nụ hôn một thuở hoàng hôn say.
Ngày xưa! Thương lắm thời xa ngái
Chợt cứ nhớ về hoa cỏ may.
Dân ca.

Gánh tương tư
Một nét môi ngời giữa nắng mai
Duyên đâu chạm đến cõi lòng này.
Ve kêu phượng nở đùa nghiêng hạ
Gió giễu chân khua nghịch bước hài.
Dáng liễu thanh xuân lơi áo trắng
Tao nhân mặc khách chạnh lòng trai.
Tương tư một gánh sầu chưa thể
Mộng ước xa rồi dạ khó phai…
Dân ca.

Sắc hạ
Nắng đã cho em một góc trời
Để thương để nhớ trút về nơi...
Phượng hồng rực rỡ tình đơm nụ
Lựu thắm thướt tha mộng hé cười.
Sóng gọi chiều xanh mơn dáng ngọc
Gió đưa trưa đỏ quyện hình người.
Bên tê đứng ngắm hồn bừng cảm
Dệt những vần thơ đẹp tặng đời.
Dân ca.

Hoàng hôn lấp lánh
Hoàng hôn lấp lánh Vũng Tàu đây
Ánh bạc lung linh biển cuối ngày.
Họa bích thần kỳ long nhả ngọc
Rồng thiêng ẩn hiện nhật vờn mây.
Thời cơ đã định trao thiên ấn
Vận hội về tay giữ đất này.
Non nước vươn tầm vui hội nhập
Hòa bình, độc lập quyết chung xây.
Dân ca.

Vui nghiệp Thiền – Thơ
Tặng chú Nhật Minh nhân dịp Sinh nhật tuổi 58.
Vui nghiệp Thiền – Thơ quả tuyệt vời
Tuổi “tri thiên mệnh” một sân chơi.
Ngày giao lưu mạng câu Đường luật
Tối dưỡng sinh tâm giới tuệ ngời.
Chẳng thiết giàu sang, ăn đạm bạc
Không ham phú quý, sống ưa ngồi...
Giúp người an tịnh “Trường Sinh học”
Vui nghiệp Thiền – Thơ quả tuyệt vời.
Dân ca.

Giã từ
(Ngũ độ thanh; Bát vĩ đồng âm)
Âm thầm nhỏ nhẹ biết cầu ai
Giã biệt lòng như ngớ ngẩn hoài.
Kỷ niệm năm nào đâu đã tái
Tơ hồng thuở trước lại nhàu phai.
Đường xưa nỗi nhớ tha hồ trải
Nẻo cũ niềm thương mặc sức cài.
Phượng vĩ bao tình luôn khắc khoải
Ve sầu réo gọi... hỏi chờ ai...?
Dân ca.

Mưu sự
Lảng tránh vì đâu lảng tránh vì...
Cố quên đi hẳn cố quên đi...
Lời trao phải lẽ lời trao phải...
Nghĩa kết tùy cơ nghĩa kết tùy...
Dai dẳng bận ghim dai dẳng bận...
Hững hờ khi phủi hững hờ khi...
Mưu cầu thế sự mưu cầu thế...
Cứ mãi bì so cứ mãi bì...?
Dân ca.

Yêu gì...?
Trà đậm tình nồng cảnh trúc mai
Rượu tràn hạnh phúc cũng nhân hai.
Trăng soi má phấn người hồi khứ
Hoa dậy hương lòng bạn đáo lai.
Bút lặng chờ ai – ai chợt đến
Nghiên khô đợi mực – mực toan mài.
Thơ hay ý đẹp tâm hòa quyện
Tiên nữ hiện trong giấc điệp dài.
Dân ca.

Giữ trọn lời yêu
(Ngũ độ thanh; Nhất vận; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)
Một chữ tình yêu thoảng đất trời
Bên hàng phượng ấy hỡi mình ơi!
Rồi mai tiếng hẹn dâng ngàn cõi
Để mốt hồn thương nghĩ vạn đời.
Nghĩa dịu ru lành hương buổi tới
Duyên hồng dỗ thắm nụ ngày lơi.
Niềm ân mãi ghép tim người đợi
Muốn cảnh nồng say giữ trọn lời.
Dân ca.

Vòng hoa giáp
Loanh quanh đã sắp sáu mươi rồi
Nghe tiếng thời gian lặng lẽ trôi.
Biển đó khi đầy rồi lúc cạn
Sông kia phía lở lại bên bồi.
Xuân về xót bóng hoài đơn lẻ
Hạ tới thương hình mãi cút côi.
Hoa giáp một vòng dần khép lại
Nỗi buồn viễn xứ khó phai phôi.
Dân ca.

Ngẫm sự đời...
Buồn vui lật lại những trang đời
Mới thấy cuộc trần thú vị ơi!
Kẻ cứ lăng xăng mong chặt túi
Người thì thoải mái mặc cho vơi.
Đường đời trăm dặm còn bao quãng
Một kiếp nhân sinh thoắt đến rồi.
Được mất cuối cùng ai cũng rõ
An nhiên cuộc sống nhẹ nhàng thôi...
Dân ca.

Giỗ Tổ Hùng Vương
Tháng Ba rục rịch tiễn Xuân rồi
Giỗ Tổ Hùng Vương đã đến nơi.
Khách lạ trăm miền về tấp nập
Người quen bốn biển tới đông vui.
Hương dâng nghĩa nặng tràn sông núi
Lễ tạ tình sâu ngập đất trời.
Tổ quốc tôn thờ Vua vạn kiếp
Nhân dân giữ nước đẹp muôn đời.
Dân ca.

Tôi với chú...
Anh đà vượt ngưỡng “cổ lai hy”!
Sinh hoạt Đường... nay mới gặp kỳ...
Qua ảnh nhìn đây râu bạc trắng
Nhòm hình ngó đó tóc đen sì.
Cách nhau con giáp, mùa xuân hưởng
Cùng đến hội thơ, tiết hạ đi...
Tay bắt mặt mừng vui phải biết!
Nụ cười nói hộ... hý hy hy...!
Dân ca.

Thế sự – Nhân sinh
“Thế sự, luận bàn câu cũ mới
Nhân sinh, trao đổi chuyện đông tây”
…………………………..
Thế trần những chuyển biến từng giây
Sự cố sinh sôi mãi chất đầy.
Luận cứ áng thi soi nỗi đắng
Bàn sâu đoản nhạc dõi niềm cay.
Câu khơi gìn thuận lưu tình đấy
Cũ khởi giữ hòa quyện nghĩa đây.
Mới hiểu cao nhân dành hiến thảy
Nhân sinh trao đổi chuyện đông tây!
Dân ca.

Lời của lá
Thế là hết thọ... xác em bay
Về cội hoàn ngoan trọng trách này.
Nuôi nấng đời cây, vinh dự lớn
Sinh sôi hoa trái, vẻ vang đầy.
Đã ai hiểu biết nâng niu chứ
Còn kẻ dày vò ngán ngẩm thay.
Vẫn cứ truyền nhau đem sức mọn
Làm xanh vũ trụ, chẳng mong ngày…
Dân ca.

Duyên số
Giấy bút làm sao tỏ nỗi này
Vô thường biến đổi áng mây bay.
Đôi câu danh lợi khôn vời vẽ
Mấy tiếng kim ngân khéo đặt bày.
Tình đã đoạn rồi không bớt đắng
Nghĩa còn níu lại chỉ thêm cay.
Buông tay thuận với câu duyên số
Cõi tạm nào đâu được bấy chày.
Dân ca.

Chân tu
Thiền tự lâu nay đã bén mùi
Quên niềm sân hận cửa chùa vui.
Đắng cay khéo quyện hồi chuông mõ
Dưa muối càng tăng vị ngọt bùi.
“Kinh Phật chữ không là chữ sắc
Kệ người ai tiến với ai lui”(*).
Gió trăng tất thảy đời thôi mặc
Bạn với hư vô hết ngậm ngùi.
Dân ca.

Bùi ngùi
Nhân gian thật giả ngậm và ngùi
Ngọt đấy mà cay rặt những mùi.
Tĩnh trí tâm thiền thêm phấn khởi
Tham sân phận bạc lấy gì vui.
Gian manh sảo trá giàu sang tiến
Chính đạo ngay lòng hạnh phúc lui...
Chữ nghĩa tao đàn nên bỏ sắc
Vì thơm hữu xạ tự nhiên bùi.
Dân ca.

Tu
Thiền định chân tâm giũ sạch mùi
Trần ai phiền não, chẳng buồn vui.
Hư tâm tỉnh giác, lìa chuông mõ
Đạm bạc nhu cầu, xả ngọt bùi.
Phật đạo vô ngôn – không tức sắc
Dòng đời huyễn hóa – tới hoàn lui.
Trời trăng mây gió luân lưu mãi
Nhất quán hư tâm hết ngậm ngùi.
Dân ca.

Quả đu đủ
Một quả dài cong đã đến ngày
Nằm ườn ở đó thật buồn thay.
Trông hình ngạo nghễ như khoe vẻ
Ngắm mẽ nghênh ngang muốn tỏ bày.
Mấy chị vừa nom lòng đã muốn...
Vài cô chợt thấy dạ mong vày...
Xin đừng mân mó mà rây nhựa
Tới độ đem dùng mới thấy hay...!
Dân ca.

Nghĩa sáng cơi(Ngũ độ thanh)
Dõi buổi tan trường nhé phượng ơi!
Mùa thương rạng rỡ níu khung trời.
Khi luồng gió thoảng hoài ươm cội
Lúc mảnh sương tràn mãi lộng nơi.
Giữ để duyên tình dâng hạnh phúc
Giằng cho kỷ niệm ghép hương đời.
Sông tìm khúc nhạc mừng ân khởi
Mộng trải tim hồng nghĩa sáng cơi...
Dân ca.

Nó nựng...
(Thủ nhất tự; Nhị bát điệp)
NÓ rằng NỰNG chút để cho vui
NÓ cắn vành môi NỰNG chỗ cùi.
NỰNG ngõ người qua NÓ mới sợ
NỰNG cầu thang chạy NÓ nào lui.
Ngày dê NÓ NỰNG mông vờn bé
Ngả thộn ai mong NÓ NỰNG đùi.
NÓ bảo luật nào ghim tội NỰNG
Ngơ lì NÓ cứ NỰNG không đui.
Dân ca.

Lẻ bóng
Giã biệt Đường thi mấy buổi rồi
Nay dường kỷ niệm bỗng trào sôi.
Người xưa có kẻ đành xa mãi
Mộng cũ còn ai chẳng khứ hồi.
Bến hẹn trăng về tơ liễu rủ
Hoa tình thắm nụ gửi dòng trôi.
Chiều nay biển hát êm vời vợi
Lẻ bóng hoàng hôn giữa rặng đồi.
Dân ca.

Thâm tình thi hữu
Núi Nhạn quê tôi khắc tuyệt vời
Trăng rằm đẫm sắc rải trùng khơi.
Đêm về đón khách cười đon đả
Sáng lại chia tay thấy rã rời.
Bà Rịa vần thơ ngời khắp chốn
Phú Yên điệu nhạc thắm vang trời.
Chiều êm biển gợi ngàn lưu luyến
Bạn hữu tình thân mãi sáng đời.
Dân ca.

Bút cạn lời
Cảm tác khi thấy tấm hình mẹ con quá tang thương trong chiến tranh Việt Nam.
Muốn viết dường như bút cạn lời
Kinh hoàng chi bấy... Việt Nam ơi.!
Mẹ vừa ngã xuống nguồn sinh tắt
Con vẫn trườn lên sự sống khơi.
Đau khổ chớ cho là tại đất
Chiến tranh đâu phải bởi do trời.
Vết thương biết đến mô liền sẹo
Chiến thắng sao mà lệ vẫn rơi.
Dân ca.

Vào hạ
Lửa phượng thắp hồng rực tán cây
Hồ bên thấp thoáng dáng sen gầy.
Nhởn nhơ trước giậu đôi nàng bướm
Lãng đãng lưng trời một áng mây.
Hoa dại đang khoe muôn sắc thắm
Rượu ngon tự thưởng mấy ly đầy.
Tiếng ve như cứa lòng ly khách
Dốc cạn men trần vỗ giấc say.
Dân ca.

Hạ sang
Phượng đỏ rơi đầy xuống gốc cây
Sân trường thấp thoáng dáng em gầy.
Tung tăng lả lướt như đàn bướm
Nhảy nhót tưng bừng dưới rặng mây.
Hạ tới rồi đây mùa phượng thắm
Xuân tàn chấm hết rượu vơi đầy
Chia tay bạn hữu thành như khách
Chẳng lẽ tan sòng chẳng uống say.
Dân ca.

Tâm sự hè
Nắng hạ ươm vàng quả trĩu cây
Ngày nao phượng đỏ rũ vai gầy.
Còn thương phấn trắng lưu tâm khảm
Mãi nhớ sen hồng tạc núi mây.
Tóc bạc khơi nguồn hương tỏa ngát
Đầu xanh nối nghiệp nghĩa vun đầy.
Đôi dòng mực tím nâng hồn trẻ
Một thuở nâu sồi vẫn cứ say...!
Dân ca.

Nắng lửa trưa hè cháy lá cây
Ve kêu ràn rạt xác khô gầy.
Trời im phăng phắc không làn gió
Đất bỏng râm ran vắng bóng mây.
Mâm cỗ bầy ra còn lắm món
Rượu bia thu lại vẫn nguyên đầy.
Đêm về con mắt giương giương thức
Dễ có ai nào ngủ được say?
Dân ca.

Hạ xưa...
Ve sầu vẳng vọng khắp nhành cây
Phượng đỏ cài hoa rũ dáng gầy.
Giã biệt trường xưa thời đuổi bướm
Xa rời lớp cũ thuở nhìn mây.
Theo chồng đại tỷ vơi tình thắm
Gạt gã bần cư túi chẳng đầy.
Lặng lẽ bên đường ngơ ngẩn khách
Dạ buồn uống mãi chẳng hề say...!
Dân ca.

Ngày đoàn tụ
Dồn nén bấy lâu, đến một ngày
Đường về phơi phới bóng cờ bay.
Qua sông Bến Hải còn ngờ mộng
Vượt bến Hiền Lương cứ tưởng say!
Bè bạn gặp nhau vui tấc dạ
Vợ chồng sum họp ấm bàn tay.
Thỏa lòng mong đợi bao năm tháng
Tủi tủi, mừng mừng... khóe mắt cay.
Dân ca.

Ba mươi tháng tư
Bao lâu khắc khoải đón chờ ngày
Thống nhất, cờ sao phấp phới bay.
Đoàn tụ hai miền lòng phấn chấn
Kết liên một dải dạ mê say.
Ngụy nhào buông súng, đành thua cuộc
Mỹ cút cuốn cờ, chịu trắng tay.
Khúc khải hoàn vang rền một cõi
Vui nhiều, sao mắt vẫn cay cay!
Dân ca.

Nhớ mãi ngày
Bốn bốn năm qua nhớ mãi ngày
Sao vàng cờ đỏ hả hê bay.
Nhìn binh lính họ hoang mang sợ
Thấy bộ đội mình phấn chấn say.
Phụ mẫu vui buồn đều nhỏ lệ
Đệ huynh sướng khổ cũng chung tay.
Người đi kẻ ở sao đành đoạn
Nghĩ lại bây giờ mắt vẫn cay...
Dân ca.

Mơ đến Vũng Tàu
Ước đến Vũng Tàu buổi sớm nay
Dọc ngang bãi tắm cảnh phô bày.
Rạch Dừa đón gió giăng buồm lướt
Bến Đá gọi trăng gợn sóng lay.
Đã mến quê anh chờ những tháng
Rồi thương đất mẹ đợi bao ngày.
Nối vòng tay lớn tình thêm thắm
Chung chén rượu nồng nghĩa đắm say
Dân ca.

Mùa sen xứ Huế
Bảy đóa hồng sen ánh đẹp tươi
Giữa mùa Phật đản ấm lòng người.
Sông Hương đằm thắm đêm huyền diệu
Núi Ngự uy nghi sáng tuyệt vời.
Tiếng mõ khơi trong truyền vạn nẻo
Hồi chuông lắng đục vọng ngàn nơi.
Từ bi nuôi dưỡng tình nhân ái
Tạo một niềm tin giữa cuộc đời.
Dân ca.

Chấm hỏi?
Trăm năm mấy chốc giữa dòng đời
Đối cảnh thu chiều xướng họa chơi.
Ý mượn lời vay câu đãi bạn
Vần nương tứ góp tiếng mua cười.
Duyên văn nghiệp nghệ sao còn vướng
Nợ bút nghiên tình thật khó vơi!
“Ngữ quáng ngôn lòa” kèn thổi ngược
Làm sao viết lách hỡi ông trời(?)
Dân ca.

Cách ở đời
Ăn ở sao cho trải sự đời
Vừa lòng cũng khó há rằng chơi.
Nghe như chọc ruột, tai làn điếc
Giận dã căm gan, miệng mỉm cười.
Bởi số chạy đâu cho khỏi số
Luỵ người nên mới phải chiều người.
Mặc ai chớ để điều ân oán
Chung cục thời chi cũng tại trời.
Dân ca.

Kẻ lưu manh
Ăn ở gian phi tiếng để đời,
Hỏi rằng láu cá, kẻ nào chơi?
Trách ai nghe rõ mà như điếc!
Giận kẻ thấy nhơ lại cứ cười!
Gặp bọn cường hào, đừng kết bạn
Biết vai nhân cách, hãy thương người.
Với quân lừa đảo cần trừng trị
Thánh địa lưu manh vẫn dưới trời.
Dân ca.

Tự mình
Sướng khổ giàu sang một kiếp đời
Đây thì tất bật đó rong chơi.
Bất công xã hội mong lên tiếng
Ngang trái gia tư chớ đứng cười.
Đường lối Đảng trao đi với Đảng
Chủ trương Người dẩn bước theo Người.
Đức trong tâm sáng đường minh bạch
Phấn đấu vươn lên chớ oán trời.
Dân ca.

Nhân quả
Tu tâm tích đức đẹp cho đời
Với kẻ bất nhân thật khó chơi.
Khẩu Phật tâm xà, nghe muốn khóc
Lòng lang dạ thú, thấy không cười.
Cưu mang bạn tốt là nền Thánh
Ủng hộ dân nghèo đáng bậc Người.
Xảo trá, tham lam dành hậu quả
Quý ân, trọng nghĩa thấu lên trời.
Dân ca.

Bến tàu cao tốc
Buổi sáng thư nhàn phút thảnh thơi
Cà phê Mũi Đá ngắm mây trời.
Đàn chim én lượn qua sườn núi
Một chiếc thuyền giăng giữa biển khơi.
Bến cảng tưng bừng vui cuộc sống
Nhà ga rộn rã thấy yêu đời.
Tàu đưa dẫn khách về Côn Đảo
Vượt sóng an toàn đến tận nơi.
Dân ca.

Chiều buông
Chiều buông nắng tắt thật thảnh thơi
Bát ngát bao la cảnh biển trời.
Gió mát thong dong chìm về núi
Mây lành thoải mái thuyền ra khơi.
Ngày thì rộn rã vui đời sống
Tối lại bình yên giấc mộng đời.
Bến cảng đưa bao khách viếng đảo
Tàu êm thoải mái đón nhiều nơi.
Dân ca.

Tự cảm
Ngày càng am hiểu lẽ huyền vi
Danh vọng kim ngân chẳng thiết gì.
Lớp bụi vô minh dù phủ kín
Phép màu trí huệ ắt xua đi.
Có hay thực tại là hư ảo
Mới hiểu chân như hóa diệu kỳ.
Triết lý cao siêu ai thấu tỏ
Vun bồi quả phúc đức từ bi...!
Dân ca.

Kỷ niệm dần xa
Duyên tình đã vụt khỏi vòng tay
Kỷ niệm dần xa giữa tháng ngày.
Chẳng dịu hồn thơ lời mãi đắng
Không giàu ngữ điệu ý hoài cay.
Người ôm phận rũ vào chăn gối
Nghĩa níu hình đau tủi mặt mày.
Hạ vắng tơ lòng thêm nẫu cảnh
Manh đời buốt nghẹn kể từ đây.
Dân ca.

Tuột rời tay
Tơ hồng chỉ thắm tuột rời tay,
Nghĩa nhạt tình phai xót cả ngày.
Cửa mộng ngờ đâu toàn lưỡi đắng,
Hiên chờ chẳng biết những điều cay.
Vì thương phận tủi châu đầy gối,
Bởi cực đời đau nước đẫm mày.
Quạnh quẽ đêm trường thêm héo cảnh,
Âm thầm sớm muộn đổ sầu đây!
Dân ca.

Còn gì nữa đâu
Luyến ái bây giờ tuột khỏi tay
Đôi ta gắn bó đã bao ngày.
Người đi xót dạ mang buồn tủi
Kẻ ở đau lòng chuốc đắng cay.
Héo úa lu mờ trên khóe mắt
Tàn phai lộ rõ dưới chân mày.
Thuyền tình nước cuốn dần xa khuất
Hạnh phúc không dừng ở chốn đây.
Dân ca.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com