MƯA SÁNG
Sáng cuối tuần mưa giăng ngang nỗi nhớ
Thu vẫn còn trăn trở lắm người ơi
Em đi tìm ký ức cũ đánh rơi
Trĩu nặng suy tư nổi trôi vô vọng
Chiếc lá khô giữa dòng đời lóng ngóng
Mắc kẹt ngang trên võng ghế ven đường
Gió mùa sang nhòa nhạt nỗi vấn vương
Ô che nghiêng cũng dường như chẳng kín
Có phải đông vẫn còn đang bịn rịn
Kéo thu tàn nhường nhịn chẳng chịu qua
Để tóc mây bờ vai ướt buông xòa
Con đường vắng mùi hoa xưa thoang thoảng
Sáng cuối tuần bình minh còn nhập nhoạng
Sương mờ giăng thấp thoáng cuối trời xa
Cúc Họa Mi vừa mới hái đêm qua
Chờ góc phố tưởng như là lâu lắm
Cơn mưa sáng vẫn còn đang chìm đắm
Người xa rồi .... Muôn dặm .... Nẻo tình si !
Sưu tầm.
ĐỪNG GHÉT EM NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI LẠC
Đừng ghét em người đàn bà đi lạc
Trái tim cằn ngơ ngác giữa dòng trôi
Đã đôi lần nhặt nỗi nhớ đánh rơi
Vì ai đó chơi vơi niềm trăn trở
Đừng giận em người đàn bà lầm lỡ
Trót chênh chao vài câu nhớ lời thương
Trót vì ai mà vấn vấn vương vương
Lạc bước chân trên con đường tình ái
Đừng ghét em người đàn bà khờ dại
Nửa cuộc đời trót mê mải đắm say
Trót vì ai chịu trăm đắng ngàn cay
Bởi miệng lưỡi thế gian đầy chua xót
Đừng giận em người đàn bà đã trót
Sa bước chân trong mật ngọt ái tình
Lỡ một lần nào đâu dám biện minh
Đành cam chịu trách phận mình cay đắng
Đừng ghét em giữa cuộc đời trống vắng
Tấm thân gầy .... Nào thắng .... Được đam mê !
Sưu tầm.
GIÓ MÙA LẠNH ĐẤY
Gió hắt hiu mưa phùn giăng kín lối
Đông dường như đã vội ghé qua thềm
Chiếc ô che có khỏi ướt vai mềm
Trời lạnh đấy màn đêm buông ngõ vắng
Anh chẳng gần để bên em lo lắng
Thương thân gầy lệ thấm đắng bờ mi
Nhớ rất nhiều mà chẳng biết làm chi
Thân cô lữ đường đi đầy khốn khó
Anh giận mưa và ghét trời trở gió
Khiến môi em bớt đỏ tái tê lòng
Lối em về còn đầy rẫy đục trong
Cuộc đời vẫn long đong nhiều vất vả
Anh muốn được ghánh cho em tất cả
Những nhọc nhằn mà em đã trải qua
Để đông sang dẫu mưa gió nhạt nhòa
Bài thơ cũ vui hòa bên nốt nhạc
Trời trở lạnh lá vàng khô xơ xác
Gió hanh hao .... Lưu lạc .... Giữa dòng đời !
Sưu tầm.
ANH BIẾT
Anh vẫn biết anh là người có lỗi
Kiếp phận nghèo trót mang tội vấn vương
Nửa đời rồi còn nhớ nhớ thương thương
Muốn cùng ai được chung đường luyến ái
Bởi vì yêu nên con tim khờ dại
Cứ vẩn vơ mê mải với câu vần
Cuối thu rồi từng giọt nắng phân vân
Đắng đót cả gót chân người xa vắng
Bản tình ca bỏ quên trong trầm lặng
Cung đàn xưa yên ắng đến nao lòng
Đời vậy mà ai thấu hết đục trong
Duyên số cứ long đong hoài trăn trở
Nhưng em ơi kiếp này xin mang nợ
Biết làm gì cho khỏi nhớ hanh hao
Để cuộc đời lãng tử hết khát khao
Được say đắm ngọt ngào bên ai đó
Đông sắp về trái tim hồng vẫn đỏ
Xin trọn đời ..... Vì ai đó .... Ngẩn ngơ !
Sưu tầm.
ĐÔNG BỀ BỘN
Nắng hanh hao cong chiều đông bề bộn
Gió ngả nghiêng lẩn trốn hắt hiu buồn
Em đi đâu để nỗi nhớ lách luồn
Xen vào những hạt mưa tuôn cuối phố
Mình quen nhau chẳng qua là duyên số
Trách ông trời sao đánh đố tình si
Để thu tàn em lặng lẽ quay đi
Đâu níu kéo được những gì xưa cũ
Chiều nhạt nắng hoàng hôn tìm chốn ngủ
Đêm co mình ấp ủ mối tình xa
Bao nhiêu điều em vừa nói hôm qua
Sao bỗng chốc nhạt nhòa như đông cuối
Ly rượu nhạt bỏ thêm đường hay muối
Tình xa rồi cũng nguội cả con tim
Còn chi đâu anh mải miết kiếm tìm
Cơn sóng xô lấn chìm đau bờ cát
Phút giao mùa vần thơ tình ngột ngạt
Biết tìm đâu .... Đắng chát .... Chén rượu sầu !
Sưu tầm.
BÂNG KHUÂNG
Nắng nũng nịu góp gom niềm trăn trở
Gió mơn man vờn nỗi nhớ nhạt nhòa
Tháng mười một dường như mới thoảng qua
Mà đã thấy như là đông đang đến
Chiều trĩu nặng con thuyền xưa nhớ bến
Sóng uốn cong hòa quyện giấc mơ hồng
Anh vô tình lạc giữa chốn hư không
Tìm đâu nữa mặn nồng ngày xưa ấy
Vòng tay xiết bờ vai trần run rẩy
Nụ hôn nồng còn bỏng giẫy đam mê
Hỡi tình si làm tim héo tái tê
Sao bỗng chốc tràn về hình bóng cũ
Chiều nhạt nắng hoàng hôn tìm chốn ngủ
Mặt hồ nghiêng ấp ủ những ân tình
Chút bâng khuâng nào đâu có dáng hình
Mà se sắt đinh linh câu thề hẹn
Phút giao mùa tìm vần thơ ứ nghẹn
Thu khẽ khàng .... Len lén .... Thoáng trôi qua !
Sưu tầm.
MONG MANH
Em cứ vậy mong manh như làn gió
Khiến tim anh ửng đỏ những khát khao
Anh muốn hôn bờ môi ấy ngọt ngào
Và đắm đuối chìm vào hương tình ái
Hỡi ái tình làm cho anh mê mải
Anh quay cuồng khờ dại với tình si
Bờ vai trần lạc bước kẻ sầu bi
Làn tóc rối ôm ghì miền hoang hoải
Này cô bé khiến tim anh khắc khoải
Em bồng bềnh hoang dại cháy đam mê
Em cuồng si cho tim héo tái tê
Anh như kẻ vụng về say trái cấm
Thiên đường yêu trải lụa là nhung gấm
Em mong manh mà thấm đẫm hương tình
Anh lần mò bóng tối đợi bình minh
Tìm cung cấm tưởng mình là hoàng đế
Này cô bé nếu một ngày có thể
Anh nguyện cầu .... Em cứ thế .... Mong manh !
Sưu tầm.
THÁNG MƯỜI MỘT
Tháng mười một đã về ngang qua cửa
Cây Bàng già nghiêng một nửa khẳng khiu
Lắt lay buồn gieo nỗi nhớ hắt hiu
Thu lặng lẽ tiêu điều xơ xác phố
Trời cuối thu thay áo mầu loang lổ
Phố rêu phong lỗ chỗ bụi giăng mờ
Đông vẫn còn chờ ai đó ngẩn ngơ
Heo hắt đợi vần thơ tình khắc khoải
Bởi vắng em nên câu thơ hoang hoải
Anh đi tìm chút khờ dại tàn thu
Ngõ xưa còn vang vọng mấy lời ru
Se se lạnh mây mù che lối cũ
Mối tình si tháng năm dài ấp ủ
Theo dòng đời lam lũ chợt chông chênh
Nắng cuối chiều từng sợi cũng cong vênh
Không hương sắc bồng bềnh theo hoài vọng
Tháng mười một người ơi còn trông ngóng
Chút hương thừa .... Vô vọng .... Buổi tàn thu !
Sưu tầm.
NGƯỜI DUY NHẤT
Em có biết em là người duy nhất
Người mà anh đã thật sự vấn vương
Cuối thu rồi giọt nắng vẫn ẩm ương
Xao xuyến cả con đường ta chung bước
Em ơi em làm sao em biết được
Bao nhiêu điều ao ước muốn gửi trao
Anh muốn đem cả thế giới ngọt ngào
Đến bên em đậu vào vành môi thắm
Anh muốn được từng phút giây nhìn ngắm
Được cùng em say đắm những khát khao
Tay cầm tay mà lòng thấy nôn nao
Hạnh phúc ấy tuôn trào theo ngày tháng
Cuối thu rồi mây mù giăng lãng đãng
Câu thơ tình quên lãng cũng mong manh
Hình bóng ai theo nỗi nhớ tròng trành
Se sắt cả con tim anh khờ dại
Em ơi em bao tháng ngày mê mải
Anh tìm hoài .... Trong luyến ái ... Đam mê !
Sưu tầm.
HỜN GHEN
Anh bỗng thấy con tim mình đau thắt
Khi trong lòng se sắt nhớ về em
Phải chăng là tại anh quá hờn ghen
Khi thấy em đi kèm bên người khác
Chiếc lá thu rơi bên thềm xơ xác
Câu thơ yêu ngơ ngác giữa dòng đời
Trái tim cằn bỗng chợt thấy chơi vơi
Bao luyến ái dã rời trong ghen tức
Có phải là vì yêu nên ấm ức
Hay chỉ là chút bực với người ta
Lời yêu thương em vừa nói hôm qua
Sao nay đã nhạt nhòa bay theo gió
Em bảo rằng tình em trao anh đó
Luôn nồng nàn ửng đỏ trái tim yêu
Mà chiều nay sợi nắng bỗng liêu xiêu
Anh hỏi em còn điều gì muốn nói
Thu cuối mùa gió hanh hao mời gọi
Chút tình si .... Mong mỏi .... Cũng xa rời !
Sưu tầm.
CÓ MỘT NGƯỜI
Có một người tôi luôn muốn kề bên
Muốn mãi được gọi tên vì rất nhớ
Bởi với tôi em chính là hơi thở
Trọn một đời trăn trở mãi người ơi
Thu sắp tàn nhặt hạt nắng đánh rơi
Đem xếp lại để rồi trao em hết
Cho em quên những tháng ngày mỏi mệt
Miệng người đời thêu dệt trắng thành đen
Có một người giữa cuộc sống bon chen
Giữa khốn khó lấn chèn vì duyên nợ
Tôi muốn viết vần thơ tình dang dở
Gửi đến em đem nỗi nhớ tỏ bày
Cuộc đời này còn đầy rẫy đắng cay
Tôi muốn em quên những ngày u ám
Những tủi hờn hằng đêm thường đeo bám
Hãy ngẩng đầu can đảm bước chân đi
Có một người làm tôi phải nghĩ suy
Muốn trao hết .... Những gì.... Tôi có thể !
Sưu tầm.
ĐÊM CUỐI TUẦN
Anh ngồi nhặt gom vần thơ nghiêng ngả
Thu sắp tàn hoa Sữa chả thèm thơm
Gió tủi thân vờn tán lá giận hờn
Trăng một mảnh chập chờn xa tít tắp
Mối tình si bao ngày ta vun đắp
Tưởng thu này cùng chắp chữ yêu thương
Nhưng ngờ đâu bỗng lạc khỏi cung đường
Chỉ còn lại vấn vương niềm mong nhớ
Ta và đêm hai kẻ cùng duyên nợ
Chẳng hẹn mà gặp gỡ vỗ về nhau
Cùng nhỏ to chia sẻ nỗi thương đau
Thời gian trôi nhạt màu mong trời sáng
Đêm cuối tuần đóa Quỳnh Hương lơ đãng
Tỏa hương nồng bảng lảng lúc sang canh
Dâng cho đời niềm hương sắc mong manh
Rồi lặng lẽ tàn nhanh như chưa có
Anh muốn gửi hồn thơ vào cơn gió
Đêm vô tình .... Ửng đỏ .... Phía hừng đông !
Sưu tầm.
ĐÊM MUỘN RỒI NƠI ẤY ĐÃ NGỦ CHƯA
Đêm muộn rồi nơi ấy đã ngủ chưa
Vầng trăng khuya treo nghiêng ngoài khung cửa
Trăng đầu tháng ai giấu đi một nửa
Nửa cong vênh nhớ một nửa đợi chờ
Anh nơi này ly rượu nhạt ngẩn ngơ
Làn khói thuốc thẫn thờ bay theo gió
Câu thơ viết giữa chừng đành bỏ ngỏ
Hình bóng ai mờ tỏ giữa đêm trường
Nửa cuộc đời bất chợt thấy vấn vương
Thấy xao xuyến nhớ thương người xa lạ
Trái tim cằn thêm một lần nghiêng ngả
Biết tìm đâu khi thật giả xoay vần
Ở nơi nào người có thấy phân vân
Thấy nhung nhớ một lần bài thơ cũ
Hay người đã say nồng trong giấc ngủ
Mặc cho ai ấp ủ giấc mơ sầu
Đêm muộn rồi thơ viết chẳng tròn câu
Vừng đông đã .... Ửng một mầu .... Tươi sáng !
Sưu tầm.
MÙA HOA CẢI
Em đừng hỏi vì sao thơ anh viết
Cứ nồng nàn da diết nhớ nhung ai
Thu qua rồi sợi nắng vẫn giằng giai
Bến sông xưa vàng hoài mầu hoa Cải
Anh vẫn nhớ thủa ấu thơ khờ dại
Cắm con sào mê mải khách qua sông
Mầu hoa kia vẫn rực rỡ ngập đồng
Em dứt áo theo chồng về xứ lạ
Đã bao mùa em đi không từ giã
Hoa Cải vàng nghiêng ngả vẫn đơm bông
Bến sông buồn năm tháng mãi chờ trông
Con đò cũ giấc mơ hồng mong ngóng
Có khi nào em thấy lòng trống vắng
Muốn tìm về nhặt hạt nắng ngày xưa
Hay đứng chờ nơi ấy đón cơn mưa
Như những buổi thu mới vừa thay áo
Mầu hoa Cải vẫn vàng trong mộng ảo
Đợi chờ ngày .... Đưa con Sáo ... Sang sông !
Sưu tầm.
DUYÊN và NỢ
Anh với em có duyên mà không nợ
Nên trọn đời trăn trở mãi không thôi
Cuối thu rồi từng giọt nắng rụng rơi
Thơ anh viết nổi trôi đầy trắc ẩn
Vẫn biết rằng đời em còn vướng bận
Chuyện ân tình lận đận lắm trái ngang
Vấn vương chi rồi hứng lấy bẽ bàng
Duyên kiếp ấy dở dang toàn cay đắng
Tình mong manh như một tờ giấy trắng
Chiều vô tình lẳng lặng cuối vườn thu
Muốn đi tìm đâu đó khúc hát ru
Mà chỉ thấy mây mù giăng kín lối
Dẫu vẫn biết tình yêu nào có lỗi
Chẳng qua là trót mang tội vấn vương
Để thu tàn đông vẫn cứ ẩm ương
Héo hắt cả quãng đường ta chung bước
Nhưng em ơi anh vẫn thầm ao ước
Trọn đời này .... Hai đứa được .... Bình an !
Sưu tầm.
NHẮN NHỦ 3
Cuối thu rồi trời lạnh đấy nghe em
Nếu ra đường nhớ mặc kèm áo ấm
Gió mùa sang mưa phùn vương lấm tấm
Chiếc khăn choàng ướt thấm lạnh bờ vai
Phút giao mùa mưa gió cứ giằng giai
Thân cô lẻ mệt nhoài vì cuộc sống
Đã khi nào trong lòng em lay động
Chợt thấy mình thiếu vắng một vòng tay
Cuối thu rồi trời đất cũng đang say
Se se lạnh tháng ngày dài trống vắng
Anh chẳng được gần bên em lo lắng
Xót thân gầy lệ ướt đắng vành môi
Chiếc lá vàng theo dòng nước nổi trôi
Lay lắt mãi để rồi thêm vương vấn
Chợt giật mình nửa đời còn lận đận
Chữ nợ duyên vướng bận đến bao giờ
Cuối thu rồi anh lại viết vần thơ
Gửi đến em ..... Đợi chờ .... Trong buốt giá !
Sưu tầm.
HẠT NẮNG LANG THANG
Có phải thu tàn hạt nắng lang thang
Đem nỗi nhớ giăng ngang chiều thứ bẩy
Chùm hoa Sữa ven đường như run rẩy
Đông sắp về chợt thấy nhớ vòng tay
Anh muốn hòa mình vào những cơn say
Cho quên hết những tháng ngày nhung nhớ
Để con tim thôi không còn trăn trở
Trả cho đời món nợ chẳng hề vay
Chiếc lá cuối cùng theo gió bay bay
Kiếp nhân sinh đọa đầy đời lưu lạc
Bỗng một ngày muốn rẽ sang lối khác
Nhưng nào đành ngơ ngác giữa dòng trôi
Dẫu vẫn biết rằng đông sẽ về thôi
Sao vẫn thấy bồi hồi như chia cắt
Hòn đá hư vô tay người sắp đặt
Tạo hình hài mang dấu vết thời gian
Quy luật thôi mà có hợp có tan
Ngày mai sẽ .... Ngập tràn ... Xuân hương sắc !
Sưu tầm.
ĐÊM TRĂN TRỞ
Anh giấu gió vào đêm dài trăn trở
Gom mây trời trả món nợ tàn thu
Góp vần thơ trĩu nặng những lời ru
Đong nhung nhớ xua mây mù u ám
Đêm giao mùa vầng trăng khuya ảm đạm
Lão thời gian đeo bám lững lờ trôi
Cành cây khô thương chiếc lá mồ côi
Heo hắt mãi để rồi trơ trụi nhớ
Bài thơ cũ anh viết còn dang dở
Bởi câu vần đâu nỡ cách xa nhau
Nét mực xanh theo năm tháng bạc màu
Rơi rớt lại một niềm đau khắc khoải
Mối tình si bao tháng ngày mê mải
Qua mất rồi chỉ còn lại vấn vương
Trái tim cằn một phút trót yêu thương
Nay bỗng chốc đôi đường chia đôi ngả
Đêm trăn trở hình bóng ai thật giả
Vẫn tỏ mờ ..... Buốt giá .... Buổi tàn thu !
Sưu tầm.
NÀY CÔ BÉ
Anh ghét em cứ gọi anh là chú
Ánh trăng thề tìm chốn cũ ngủ quên
Bài thơ tình viết vội chẳng đặt tên
Này cô bé ! anh bắt đền em đó
Này cô bé ! tóc mây vờn giỡn gió
Má ửng hồng môi hé đỏ chờ ai
Mắt xoe tròn đan sợi nhớ giằng giai
Chiều thu muộn anh chờ hoài lối cũ
Này cô bé ! hãy nghe lời nhắn nhủ
Trái tim anh ấp ủ đã bao ngày
Tưởng khô cằn bởi đời lắm đắng cay
Nay bất chợt vướng men say tình ái
Này cô bé ! mùa thu vàng khắc khoải
Vẫn nồng nàn hoang hoải giấc mơ yêu
Nắng buổi chiều từng giọt cứ liêu xiêu
Tương lai gói bao nhiêu điều phía trước
Này cô bé ! anh luôn thầm ao ước
Cho một ngày .... Hai đứa được .... Tròn duyên !
Sưu tầm.
MƯA CHIỀU 2
Hải Phòng ơi phố đã ngập trắng rồi
Con ngõ nhỏ nổi trôi đầy xác lá
Em tan tầm hãy nhớ lời anh nhá
Từ từ thôi kẻo ngã tội lòng anh
Cơn mưa chiều bỗng tràn xuống rất nhanh
Đường với phố cũng trở thành lầy lội
Thu cuối rồi dường như đang rất vội
Sợ đông về bối rối gió mùa sang
Dẫu biết rằng đời còn lắm trái ngang
Mưa với gió phũ phàng gieo buốt giá
Hãy vững lòng xin em đừng nghiêng ngả
Phía trước là tất cả của ngày mai
Cơn mưa buồn đem nỗi nhớ giằng giai
Xen gió lạnh đan cài trong trống vắng
Lối em về con đường xưa ngập trắng
Nghe lời anh đừng lo lắng nghe em
Cơn mưa chiều đem nỗi nhớ đan xen
Em có thấy ... Khát thèm .... Vòng tay ấm !
Sưu tầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
sunrise.tqb@gmail.com