Thứ Năm, 25 tháng 4, 2019

Thơ tình còn mãi 424

GIẤC MỘNG THEO VỀ
Hồn thương cứ đọng mãi bên đời
Nỗi khổ trong lòng khó nhẹ vơi
Bệnh cũ luôn hành đâu thể khóc
Tình xưa vẫn gợi chẳng tươi cười
Bao lần cứ vọng tâm thường dỗi
Mấy buổi còn say dạ những khơi
Thả lãng niềm tin mà thoáng định
Lầm gieo giấc mộng để mê thời.
23/4/2019 - Phạm Sinh
 ntst20160487_500
NỖI LÒNG
Duyên nợ cưu mang mãi với đời
Làm sao dứt đươc để lòng vơi !
Niềm vui chợt đến như òa khóc
Ước mộng toan đi lại vỡ cười !
Lận đận tâm tình thơ lại rối
Xôn xao kỹ niệm ý càng khơi
Chân tình vạn nẽo sầu thiên cỗ
Tỉnh mộng còn mơ bóng một thời.!
20/4/2019 - Tg: Tao Hoaily
 hoadep746
Nín Lặng
Quẹt bút mà than nỗi hận tình
Hao mòn lực sống cõi phù sinh
Chiều buông xót dạ mềm sân liễu
Tối rụng hờn mây lạnh bến đình
Mỗi lúc thu về thơm mắt bậu
Từng khi hạ viễn đắng thân mình
Vì dưng bởi tại ông tơ cả
Dẫu khổ đau nhiều cũng lặng thinh...
Nguyetle23/4/2016
MÊNH MANG NỖI NHỚ
Thả hồn mình theo chiếc lá chơi vơi
Bên khung cửa lòng bồi hồi thương nhớ
Một mối tình trót có duyên không nợ
Ngược hướng đời dang dở chuyện trăm năm ...
Gối vào lòng niềm khắc khoải chờ mong
Hoài thao thức trở trăn đêm mãi miết
Khi niềm tin đã phai dần cạn kiệt
Còn gì ngoài, sự nuối tiếc phải chăng ???
Mùa qua mùa, đã mấy độ bằng lăng
Xao xác lá tím rơi đầy ngõ phố
Hoàng hôn rơi cuối đường chiều loang lỗ
Nhuộm màu buồn khối hoài niệm xa xưa
Thả hồn mình theo cánh gió đu đưa
Chừng nghe như bóng mình vừa khặp khểnh
Yêu dại khờ... nào xá chi định mệnh
Chót an bài thương mến mãi khôn nguôi !!!
Thùy Linh
 ntst20160881_500
THƠM CẦU LỊM ƯỚC
Khẩn nguyện duyên này đẹp mối mai
Và thương nhớ đượm ái ân hoài
Đừng cho cách trở thành ra bái[bye]
Lại vẫn luôn kề nối tiếp like[lai]
Giọng nói chiều xưa ngào ngọt chảy
Làn môi bữa nọ thảo thơm dày
Tình ơi mãn kiếp lòng luôn vậy
Ướp mật thêm đường để lịm say
………………………….
Ướp mật thêm đường để lịm say
Và chan khát vọng trỗi hương dày
Nguyền không một tẹo âm thầm bái[bye]
Hứa sẽ muôn đời hớn hở like[lai]
Nẻo ái tang tình loang mộng mãi
Đường duyên rộn rã phủ mơ hoài
Cầu mong Nguyệt Lão hồng tơ trải
Khẩn nguyện duyên này đẹp mối mai
HANSY
 
MƠ TÌNH
Đêm ngày khắc khoải nỗi niềm thương
Cách trở dù xa vạn dặm trường
Nguyện ước ngày kia còn mãi giữ
Lời thề tháng nọ cứ hằng vương
Nhìn qua đất Bắc hồn xao xuyến
Ngó lại trời Nam dạ tỏ tường
Lắng đọng trong tim tình thuở ấy
Muôn đời vẹn nghĩa tỏa thơm hương
HL. 4- 2019
 vntst20182732_500
Dặm Nốt Tình Xưa
Cung đời quyện lấy vần thơ
Nốt lòng khoan nhặt niềm mơ lã mòn
Tiếng tơ như những khúc đòn
Vết lằn để dấu in tròn thương đau
Cánh thoi vút ngọn ba đào
Cài sâu biển sóng hố hào quanh chân
Nỗi xưa còn nhớ người dưng
Đường mai tách dặm muối gừng để thiu
Trải lòng bút mực hẩm hiu
Đèn chao lửa giọt cung tiêu lỡ làng
Song buồn sương đẫm sầu chan
Tiếng buồn theo gió vượt ngàn mây xa
Người về gác ngọc phồn hoa
Dấu xưa lẵng khuất bóng tà rơi mau
Nghe hồn chết với thương đau
Khéo là đã phụ tình nhau... khéo là...
Nguyetle24/4/2017

Tình Trôi
Anh đi trải lối sương mờ
Vọng trong em một nốt thơ lặng buồn
Thu vàng lá rụng chiều buông
Hỏi tình anh phải cánh chuồn miết bay
Nắng ghìm em giữa mắt cay
Mồ hôi đẫm giọt vóc hài nóng ran
Em đi gặt ở trên ngàn
Chông gai sướt cả đôi bàn chân tơ
Về nhà gom bếp vào thơ
Lửa rơm cháy bỏng nỗi chờ khát khao
Người đi đi biệt chốn nào
Con thơ nhớ bố bên rào gọi cha
Gối đêm canh bốn canh ba
Ru con say ngủ ru ta lắng hồn
Mai nầy khi bé lớn khôn
Hỏi cha đâu mẹ khéo mồm giả lơ
Anh đi trải lối sương mờ
Bỏ quên em một kén tơ chín mùi
Bỏ quên giọt máu nằm nôi
Chối từ một cuộc tình trôi trên ngàn
Nguyetle24/4/2016

CHỐN ẤY
Người đi bỏ lại vầng trăng khuyết
Tôi nhặt mang về một chút thôi
Để say một chút trăng xưa ấy
Một chút tặng người chốn xa xôi
Chốn ấy có dòng sông lạnh vắng
Có người luôn nhớ một niềm đau
Có một con thuyền trôi lặng lẽ
Theo trăng biền biệt mất về đâu
Chốn ấy phận mình như chiếc lá
Vàng bay chầm chậm dưới sương mờ
Tôi cũng rơi vào trời quên lãng
Chỉ nhớ chiều xưa trên bến mơ
Thôi hãy về đi đừng mơ nữa
Đừng nhớ làm gì chốn mưa bay
Đừng về nơi ấy buồn thương lắm
Mặc gió mưa đời lạnh ướt vai
Thương đôi mắt biếc xa vời vợi
Nghiêng cả trời mưa trong mắt ai
Thôi nhé! Người xa trong cõi nhớ
Trời chớm sang mùa ai có hay...
Xuân Mai

NỖI NIỀM
Phố chiều gió cũng chơi vơi
Mây trời bàng bạc đầy vơi nỗi niềm
Chiều về chiếc bóng đổ nghiêng
Bỗng nghe khúc nhạc chung chiêng khóc thầm
Lối xưa đếm bước lạnh câm
Con tim khoắc khoải tím bầm nhớ thương
Võ vàng quyện lấy mùi hương
Chợt thèm có một nhánh đường chân như.
24/4/19 Lê Phạm Quỳnh Như
 ntst20160882_500
Hanh Hao
Canh gầy bóng nguyệt hoang sa
Hài đơn áo lạnh nhạt nhòa bước đêm
Niềm riêng chốt cửa buông rèm
Thân tàn một mảnh lại đem dãi dầu
Thuyền nan bạt với bể dâu
Nhọc nhằn biển rộng sông sâu dẫm dò
Phách trần mượn bút bì so
Xét mình kém khuyết gầy gò ngữ văn
Cũng nhờ phước huệ tiền căn
Câu thơ dệt lấy vết lằn thời gian
Nghe rêu phủ đá ố vàng
Tiếng sầu hoang bứt vở loang chân trời
Sầu đong lá úa rụng rơi
Nghiệp đành phải trả cạn đời hẳn xong
Vì ai dặm nốt trang lòng
Ghép muôn tâm sự gởi trong luân hồi
Bể trần én nhạn rẽ đôi
Giọt thơ nhỏ lệ để rồi xót đau
Miên trường mộng mị hư hao
Đành như đá cuội tủa màu rêu phong...
Nguyetle24/4/2019

TÔI MUỐN
TÔI MUỐN TIM ANH CHỈ MỘT NGƯỜI
MỘT NGƯỜI VÀ CHỈ MỘT NGƯỜI THÔI
VÀ TRONG TIM ĐÓ MANG HÌNH BÓNG
HÌNH BÓNG CỦA TÔI HẾT CUỘC ĐỜI
TÔI MUỐN ĐÔI MÔI ANH MỈM CƯỜI
NHÌN TÔI VỚI ÁNH MẮT VUI TƯƠI
BÁO RẰNG YÊU EM YÊU NHIỀU LẮM
THƯƠNG NHỚ YÊU THƯƠNG ĐẾN TRỌN ĐỜI
TÔI CHỈ MONG SAO CÓ THỂ THÔI
HOA XUÂN TƯƠI THẮM SUỐT CUỘC ĐỜI
TRÊN BẾN SÔNG BUỒN RẤT THƠ MỘNG
TÌNH NGHĨA KHÔNG TÀN MÃI SÁNH ĐÔI
ĐỨC HẠNH
 ntst20160494
Nợ Nhau
Lướt qua nhau trong dòng cõi tạm
Nợ gì nhau ta đến đòi nhau
Em bảo yêu nhất dương trần
Anh kêu cho hết chẳng cần dành ai--
Những niềm vui bỗng vùi tan lẹ
Chỉ riêng em bóng lẻ chờ mong
Sáo đành cất cánh qua sông
Bỏ con én lượn trên đồng tìm thương
Âu cũng bởi ông tơ ả tạo
Cũng do vì dóc láo thề suông
Nên em cay đắng đoạn trường
Còn anh rẽ bến tìm hương lạ nào
Người đời bảo má đào phận bạc
Nên lo rồi kẻ gạt người khinh
Khó khăn dựng một niềm tin
Dè đâu vàng đá phù bình nỗi trôi
Nguyetle22/4/2015̉


Không Tên
Mỗi hoàng hôn tôi nhớ về phương ấy
Nhìn mây trôi mà lệ chảy đôi dòng
Thầm nức nở vì sao tình lẻ bóng
Rồi ray rứt tiếng lòng vang vọng lại
Những chiếc lá xa cành theo gió mãi
Em về đâu hỡi thế thái nhân tình
Ánh trăng vàng soi đáy nước lung linh
Vẫn in bóng đôi mình còn nguyên vẹn
Ôm kỷ niệm tình đầu bị dồn nén
Gửi vào thơ uất nghẹn tiếng tơ lòng
Bao thu qua anh còn gì ước vọng
Đã hết rồi nhưng mãi nhớ mong ai
Xin thời gian đừng làm héo hình hài
Để luư giữ đẹp hoài tình thuở đó
Màn đêm xuống lời ru ai trong gió
Đau xé lòng tôi nhỏ từng giọt rơi
Lệ Hoàng Trọng
 ntst20160886_500
NHẬN THƠ ANH
Đọc thơ anh lòng em phấn khởi
Bút thay lời mau gửi tới anh
Lời thơ thắm thiết rọt rành
Tuy là mới biết như cành cùng cây
Tình thơ ấy lòng đây khôn nỏ
Yêu mến nhau ta ngỏ tâm tình
Tuy xa xa bóng xa hình
Nhưng tình hai đứa chúng mình không xa
Viết lên một bản tình ca
Gửi người trong mộng thiết tha cõi lòng
Hẹn anh một sáng trời trong
Hai ta Gửi gắm tơ lòng cho nhau
Đẹp xinh như mối tình đầu
Trăm năm mình mãi có nhau trong đời
Bài thơ em viết ngắn thôi
Gửi người em nhớ Một thời không quên
ĐỨC HẠNH
 ntst20160888_500
Bạc Phếch Màu Vôi
Hỏi người muôn dặm về đâu
Vầng trăng chếch bóng bạc đầu non xa
Đá bao nhiêu tuổi đá già
Tóc bao nhiêu tuổi mà pha trắng đầu
Biển trần ai rõ nông sâu
Phiên cờ chửa tạnh giọt sầu đẫm chan
Chiến đời bình vỡ gương tan
Tri âm biệt khuất dặm ngàn sơn khê
Bao mùa tâm sự tỉ tê
Dìu nhau thức tỉnh cõi mê kiếp người
Giờ thì đơn gót mình tôi
Lắng nghe biển sóng bạc vôi trắng màu...
Nguyetle24/4/2019

 ntst20160874_500
HOÀI NIỆM.
Ta tìm về dấu chân trần qua ngõ
Thủa thơ ngây bỏ lại chút bình yên
Hòn đá cuội bên đường cùng ta đó
Ngày ra đi lăn lóc mãi chưa tròn.
Ta vớt lại ánh trăng non cũ mốc
Để nhớ em khi năm tháng dại khờ
Bước chân luồn bơ vơ chừng quán dốc
Nghiêng đất trời dốc cạn cả bầu thơ
Ta tìm về bến bờ ngày ly biệt
Nhặt dấu son giữ lại thoáng mặn mà
Hòn đá cuội ngàn đời sau tan biến
Em đâu rồi....có phải vẫn mình ta.?
23/4/2019Nguyễn Thường
 vntst20190341_500
TRĂN TRỞ
Đêm trăn trở buồn vương khóe mắt
Nỗi muộn phiền thắt chặt niềm đau
Hỏi rằng mình mãi xa nhau
Để cho nỗi nhớ nát nhàu tâm can.
Hay anh đã nhẹ nhàng xa lánh
Mặc kệ em nguội lạnh tâm hồn
Mặc em đêm với nỗi buồn
Một mình trăn trở buồn vương một mình.
Đêm trăn trở con tim héo hắt
Mà sao người lạnh nhạt vô tâm
Lòng em lạnh lẽo sóng ngầm
Giọng ai ngoài ngõ đang ngâm thơ buồn.
Ông trăng trốn mưa tuôn xối xả
Mắt ai buồn lã chã lệ rơi
Sấm vang khắp cả đất trời
Hỏi người nơi ấy một lời còn yêu!?
Có còn nhớ tới
Những điều
Lời hứa năm ấy
Một chiều mùa xuân.
23_4_2019 Duong Len

VỀ THÔI ANH
Anh có về phố hội nữa không anh?
Vẫn con đường cũ in đôi hình bóng..
Giếng :" BÁ LỄ " nguồn nước luôn ngọt mát
"CÂY DA KÈN " vẫn chung thủy ngàn năm..
Gốc cây si già nhớ anh nhiều lắm!
Chú tắc kè hoa cứ phải dỗ hoài..
Sóng nước Hàn Giang cứ mãi ngóng trông
Chiều " Cửa Đại " phi lao buồn không hát..
" Cấm Phô" đã thay màu áo mới
"Trần Cao Vân " ai vẫn đợi chờ ai..
Ngã ba đường tinh tú cầu rực rỡ..
Cây đa buồn để tóc rối tả tơi.
" BỒ ĐỀ " ngày xưa khi anh ê a học..
Giờ trở thành " Nguyễn Duy Hiệu " rồi nha..
Đêm hoa đăng rực rỡ cả dòng sông
Vẫn còn thiếu lời nguyện cầu anh đó..
Anh đi lâu " Cấm nam" đang hờn giận
Bên lở bên bồi tô lại phấn thời gian..
cầu " Cấm kim" cứ đỏng đảnh chua ngoa..
Chờ anh về cưới không thèm người khác..
"An Hội" chuyển mình sau giấc ngủ đêm
Quảng trường lơi lả say lòng du khách
" phúc Kiến " " chùa Ông" buông lời răn dạy
Chuyển fax đến anh hãy sớm về thôi..
Về đi anh tiếng quê hương vẫy gọi..
"Bài chòi " đêm trăng say rượu hồng đào
Dấu chân lạc loài giữa cát biển " Cù lao"..
Đàn chim yến thôi không buồn xây tổ..
Ngã ba đường " Cây Da Kèn " chờ mãi
Đan xen nhau giọt nước mắt khơi tìm
Nhớ lắm đấy! Những nốt nhạc rêu phong..
Anh về nhé! Kết ngàn câu luyến ái..
XUÂN THU :24/4/2019
 ntst20160879_500
MẤT HỒN!
Bồng bềnh tóc rủ vai gầy
Nồng hương bồ kết đắm say bao người
Chúm môi...Nghiêng nón... em cười
Để tôi ngơ ngẩn.... đánh rơi mất hồn!
Phải nàng ở phía đầu thôn
Cho anh một thoáng bồn chồn nhớ nhau
Đợi ngày xanh ngát buồng cau
Anh xin bên ấy cơ trầu mối mai.
24/4/2015NGUYỄN DUNG& Thường Đức
 vntst20182732_500
NGỠ NGÀNG
(Thuận Nghịch độc)
Trời thẫm tím đau khiến chạnh lòng
Biệt mù ân nghĩa lỡ chờ mong
Rơi tràn suối khổ thầm chau dạ
Lặng tủi bờ thương úa xót dòng
Rời nguyệt lẻ thơ ngàn nhớ rã
Vỡ tình lưu kiếp vạn sầu đong
Ngơi triền xót lặng thầm chao dội
Khơi bạt tản nguyền lịm buốt đông
………………………………
Đông buốt lịm nguyền tản bạt khơi
Dội chao thầm lặng xót triền ngơi
Đong sầu vạn kiếp lưu tình vỡ
Rã nhớ ngàn thơ lẻ nguyệt rời
Dòng xót úa thương bờ tủi lặng
Dạ chau thầm khổ suối tràn rơi
Mong chờ lỡ nghĩa ân mù biệt
Lòng chạnh khiến đau tím thẫm trời
HANSY

THUYỀN AI CHỞ NẶNG SẦU RIÊNG
Bến vắng thuyền ai chở nặng sầu
Con thuyền không lái biết về đâu
Bao năm nằm đợi trên bến cũ
Cứ mặc cho đời cuộc bể dâu
Thuyền ai chở nặng khối tình riêng
Chờ nhau màu áo vẫn trinh nguyên
Sầu riêng hoa nở tinh khôi quá
Giấu mãi trong lòng mối sầu riêng
Thuyền ai bến đợi sông trăng cũ
Chẳng thấy ai về gió ngữa nghiêng
Mơ khúc tương phùng sao xa quá
Muôn vì sao đã... rụng bên triền
Hai vai trĩu nặng gánh sầu riêng
Đợi chờ năm nữa... rồi năm nữa
Đã mấy mùa yêu gió một miền
Thuyền về trên bến chẳng bình yên
Gió nhớ thương ai phai màu tóc
Mưa nghẹn ngào từng giọt chẳng thành mưa
Lòng ai về bên dậu song thưa
Cứ để mặc cho dòng đời đưa đẩy
Thuyền ai chờ đợi trên bến vắng
Có kịp đón người trọn chữ duyên
Thuyền ai chở nặng sầu riêng quá
Chắc đã quên rồi mối tình duyên...
TỐNG THU NGÂN


Vết Đoạn Trường
Màng đêm vắng sao buồn rơi rụng
Dẫm chân mềm trong vũng nhân sinh
Lắng nghe vũ trụ cựa mình
Nghiêng vầng trăng khuyết bến đình lạnh tênh
Nhìn lau lách buồn ên lã ngọn
Khối tình tan vết đoạn trường sâu
Vá quàng trăm mũi kim khâu
Áo hàn vi chịu nát nhàu mảnh duyên
Trải mật đắng oan thiên đáo nghiệp
Vấy cơ cầu phận thiếp đèo mang
Thương điền tang hải rõ ràng
Từ ly khổ hận ứa tràn con tim
Thôi nguyệt nhé chớ tìm kỷ niệm
Kể như trò cợt biếm hóa công
Giam mình bốn bức tường gông
Hồn thành đá cuội ngàn năm lặng buồn
Nguyetle22/4/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

sunrise.tqb@gmail.com